Chương 6: Kim Gấu 17 tuổi
Hôm nay hai người anh khác sống cùng bọn họ rời đi. Lúc hai anh ấy đi không ai ở ký túc xá, không biết có phải chuyên môn chọn lúc bọn họ đi học mới đi hay không. Nhắc tới hai người anh này Mẫn Thiên Kết chỉ biết một người họ Kim một người họ Yoon, lúc cậu đến thì hai người ấy không còn thường xuyên về ký túc xá, một tuần gặp một lần đều thành việc hiếm hoi, gặp mặt cũng nói không được mấy câu.
Nghe được tin này từ chỗ Bang Shi Huyk, cảm xúc của cậu không nhiều lắm, kết quả trở về nhìn thấy Nam Joon im lặng nhặt mảnh giấy còn xót lại trên giường vứt vào thùng rác, đột nhiên liền có một loại cảm giác khổ sở không thể diễn tả hiện lên trong đầu. Nam Joon xem như được hai người anh đó nuôi lớn, từ giới underground đến Big Hit làm luyện tập sinh, chắc chắn tình cảm không giống nhau.
Có lẽ bởi vì hoàng hôn quá mức cảm tính, cậu không thể nào ức chế ý nghĩ, nếu Yoongi rời đi sẽ thế nào.
Vậy cậu sẽ đi với cậu ấy, cậu thầm nghĩ, vốn chính vì cậu ấy mới vào công ty vừa nhỏ vừa xập xệ này.
Nếu cậu ấy không làm luyện tập sinh thì sao?
Cậu sẽ rất đau lòng, có lẽ sau này không còn ai để thổ lộ tâm tình của mình nữa.
Người luôn luôn là nhập gia tùy tục, rõ ràng không có vấn đề phân biệt tuổi tác ở Trung Quốc, nhưng từ khi biết Yoongi cũng sinh ra vào năm 1993, đột nhiên liền an tâm, thân cận một cách vô lý.
Bởi vì cậu ấy là người duy nhất chìa tay ra sao? Mẫn Thiên Kết không biết. Cậu chỉ biết là, dù lúc ấy không gặp được Min Yoongi, cậu tin rằng không lâu sau đó cậu cũng sẽ gặp Yoongi, giơ ra khuôn mặt tươi cười điềm mỹ như cũ.
Bên ngoài bắt đầu nổi gió, ánh nắng bị thổi tan. Mẫn Thiên Kết im lặng đóng cửa phòng ngủ, không kinh động Nam Joon, lấy dù đổi giày, nhẹ nhàng khép cửa xuống lầu.
Ở cửa hàng kia combini Yoongi làm thêm hình như có bàn? Đến đó làm bài tập cũng được.
Đột nhiên có chút xíu nhớ cậu.
"Vị khách này." Min Yoongi đặt tô mỳ tôm trước mặt Mẫn Thiên Kết: "Hình như tôi nhớ không lầm rằng hôm nay cậu có buổi luyện tập?"
Tay Mẫn Thiên Kết gấp sợi mỳ đứng hình giữa không trung.
"Không sao, là lớp học nhảy hay lớp thanh nhạc?" Mẫn Thiên Kết tận lực xem nhẹ: "Bùng tiết."
Min Yoongi kéo ghế ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn cậu, cười tủm tỉm: "Là rap."
Mẫn Thiên Kết: ". . ."
Trời đất chứng giám, cậu quên thật.
"Như vậy đi, tớ nghĩ một biện pháp giải quyết cho cậu." Min Yoongi gật đầu nói hệt như thật: "Cậu mau quay về, tô mỳ này sao, tớ có thể giải quyết hết thay cậu."
"Tớ cám ơn cậu." Mẫn Thiên Kết nghiến răng: "Vậy tớ ăn cái gì?"
Min Yoongi vỗ tay cái bộp, cầm một cái bánh chà bông từ trên kệ hàng đằng sau, ném lên bàn: "Xét thấy cậu quá đáng thương, chingu hiền lành của cậu liền mời cậu ăn bữa này."
Mẫn Thiên Kết nhìn nụ cười gợi đòn kia, nghĩ thầm bản thân thật sự rảnh rỗi đi tìm việc làm làm chi, cái tốt không học đi học tâm trạng ưu thương cảm tính của Nam Joon, học rap tới choáng váng mới đến chỗ Yoongi tìm kiếm an ủi.
Cậu hung hăng gấp một đũa đầy mỳ, tống một đống vào miệng trước mặt Yoongi, sách túi cùng bánh mì liền chạy.
Min Yoongi quả thật trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt nhỏ như vậy, một ngụm nửa tô mỳ, miệng cậu ấy là hố đen à? Anh nhịn không được mắng một câu: "Cậu là heo sao?"
Đáp lại anh là bóng lưng Mẫn Thiên Kết cắm cúi chạy.
"Trời mưa rồi!" Min Yoongi bó tay toàn tập: "Nhớ cầm dù!"
Rất tốt, bóng dáng đó đã chạy xa, mơ hồ dần trong màn mưa.
"Là pabo sao?" Anh hai, ba miếng ăn xong hộp mỳ tôm, lau sạch bàn: "Mắt to lọt khe chắc?"
Rõ ràng trước cửa combini liền có ô trong suốt miễn phí.
"Huyng, hay là anh chờ Yoongi huyng về dạy anh đi?" Nam Joon cầm ca từ Mẫn Thiên Kết mới viết xong, chưa từng bội phục anh hai đến thế. Có thể đem lyrics như thế này thay đổi thành bản sau này, còn dạy được Thiên Kết huyng miễn cưỡng qua môn soạn nhạc, cậu không thể không thừa nhận Yoongi huyng thật sự là thiên tài.
Hoseok cũng có chút sụp đổ. Mặc dù cậu mới tiếp xúc rap không lâu, nhưng lần đầu tiên trong thấy có người có thể xem nhẹ B BOX của Nam Joon, tự rơi vào nhịp flow của bản thân như thế. Bỏ qua phần lời bài hát, cậu đã hiểu ít nhiều vì sao PD chỉ yêu cầu Thiên Kết huyng rằng "Bảo vệ tốt mặt và cổ họng, biên nhiều vũ đạo hơn, không cưỡng cầu rap".
Có thể viết ra câu "Đêm mưa đi, tôi badly", trừ áp vần cậu chẳng biết phải khen cái gì. Cậu quả thật không thể tin được đây là bản gốc của câu: "Tiếng mưa rơi chiều chạng vạng tí tách tí tách, nhịp tim và âm thanh bí bách".
"Vì sao anh không luyện bản Yoongi huyng dạy anh?" Hoseok tận lực uyển chuyển, vừa nghi ngờ Thiên Kết huyng vừa bội phục xát đất thiên tài rap Min Yoongi.
"Bởi vì huyng muốn Yoongi phải thay đổi cái nhìn về anh." Mẫn Thiên Kết nhớ tới bánh chà bông liền bực, khi ăn nó tưởng tượng như đang nhai Yoongi càng hả giận.
"Cậu nói câu này hệt như Nam Joon nói phải dùng vũ đạo khinh bỉ Hoseok, tớ cười tới đau bụng." Min Yoongi đẩy cửa phòng luyện tập, đặt dù dựa vào tường, quăng cặp xuống sàn liền tiến đến.
Kim - vô tội nằm cũng trúng đạn - Nam Joon ngây ngốc nở nụ cười.
Mẫn Thiên Kết nhìn cậu: "Mì sợi ăn ngon không?"
"Ăn ngon, chỉ là hơi ít, không biết trước đó bị chú chó nào ăn qua." Min Yoongi đưa tay kéo lấy cuốn vở ca từ, lật sang trang khác: "Nên luyện tốt bản cậu cần luyện."
"Biết cho chó ăn, cậu còn ăn." Mẫn Thiên Kết không suy nghĩ liền thốt ra, rất có tư thái tổn thương địch tám trăm, tự hại mình một ngàn.
Min Yoongi không thể tin nổi nhìn cậu, hoài nghi chingu bị mưa ướt choáng đầu.
"Sao, cậu muốn nói gì?" Mẫn Thiên Kết nhướng mày, thề phải đấu tranh đến cùng.
Min Yoongi nhìn cậu lắc đầu, đưa tay sờ sờ trán cậu, trong thanh âm có sự thương hại không dễ dàng phát giác: "Không có gì, cảm thấy cậu nói rất đúng."
Hoseok và Nam Joon ở bên cạnh sắp cười ngất.
"Hôm nay cậu đánh vị trí nào?" Mẫn Thiên Kết tận chức tận trách làm trợ lý cho xoa bóp cho Min Tứ Xuyên: "Tiên phong?"
Min Tứ Xuyên sa đọa uống một miếng nước: "Hậu vệ, khống chế điểm."
"Quá tuyệt vời." Mẫn Thiên Kết không linh hồn tâng bốc: "Đồng đội cậu kêu cậu kìa."
"Cho cậu kiến thức một chút cái gì gọi là slay toàn trường." Min Yoongi cởi áo khoác, đón ánh nắng vào sân.
Da anh trắng đến mức phát sáng, sợi tóc bên má bay bay, vào sân trong tiếng hoan hô của mọi người.
Khí phách.
Mẫn Thiên Kết ôm áo và chai nước của cậu ấy, đón mắt Min Yoongi dưới sân bóng. Yoongi nhíu mày, Mẫn Thiên Kết đuôi mắt lập tức nhiễm ý cười, người trong tranh chớp mắt sống dậy.
Cậu không biết trong mắt người khác cậu có bao nhiêu kinh diễm.
Nữ sinh đứng đối diện cả hai nhịn không được chụp trộm, vừa vặn là lúc hai người chạm mắt nhau. Nhiều năm sau, cô ghép tấm ảnh này bên cạnh hình ảnh hai người đứng nhìn nhau cách một nửa sân concert, đăng bài đề cử.
[Từ thiếu niên đến thanh niên, từ bừa bãi vô danh đến cả thế giới chú ý, các thiếu niên của tôi vẫn như lúc ban đầu.]
[ Tôi thấy cậu liền cười.]
[ Tiên nhân trong tranh gặp được Tùng Nguyệt, từ đây đặt chân vào thế gian.]
[Là tình cảm mà tôi hâm mộ nhất.]
[Rõ ràng đang trêu nhau, nhưng câu trêu đùa không thể nào che giấu tình cảm trân trọng đó]
[Là 93z chỉ có một lần duy nhất trong cuộc sống của tôi.]
Ngày tháng luyện tập trôi đi rất nhanh, mùa xuân nhanh chóng lướt qua, thay thế bằng mùa hè, chờ Mẫn Thiên Kết kịp phản ứng, cậu đã sống ở Hàn Quốc nửa năm. Thi cuối kỳ cậu đã leo lên top 50 toàn trường, mặc dù bị Ngữ văn kéo chân sau nhưng dù gì cũng ứng phó được bố cậu, nháy mắt hết kỳ nghỉ hè, lại khai giảng.
Năm nay Min Yoongi và Mẫn Thiên Kết lên cấp ba, hai người đang phân vân chuyện có nên học đại học hay không. Có điều trước đó, còn có một chuyện quan trọng hơn.
Sinh nhật Nam Joon ngày 12 tháng 9, theo cách tính của Hàn Quốc, năm nay tròn mười bảy tuổi.
"Không cần đồ dễ vỡ, Nam Joon chạm vào liền hư." Min Yoongi dẫn Mẫn Thiên Kết vào cửa hàng, tiện tay chỉ quả cầu thủy tinh bên cạnh: "Ví như cái này."
"Thật ra so với vấn đề này, tớ càng muốn biết thứ gì mới được xem là kiên cố trong mắt Nam Joon." Mẫn Thiên Kết nhìn thấy cái chổi đặt trong góc hẻo lánh, ấy mà có chút tâm động. Cậu đụng đụng Min Yoongi: "Cậu xem cái kia thế nào, sau này Nam Joon lỡ làm bể đồ, khi quét rác liền nhớ tớ tình yêu, sự làm bạn của chúng ta đó."
May mắn Min Yoongi còn tính lý trí, anh kéo cậu Chingu càng nói càng thuyết phục bản thân đi: "Cầu cậu buông tha cho em cậu đi."
Chọn rất nhiều đồ đều thấy không phù hợp, lúc đầu Mẫn Thiên Kết trống rỗng vô tình trông thấy vành tai Min Yoongi.
Cậu đột nhiên hỏi: "Nam Joon có bấm tai không?"
Min Yoongi có chút im lặng: "Chưa debut, học sinh xỏ lỗ tai làm gì?"
Nhưng phương hướng đúng rồi, mạch suy nghĩ của Mẫn Thiên Kết xoay chuyển rất nhanh: "Vậy hai ta tặng em ấy mấy loại như nhẫn, dây chuyền đi, chúng ta góp nhau tặng thành một bộ."
Min Yoongi hiển nhiên cũng tâm động: "Ý kiến hay."
Năm 2010 ngày 12 tháng 9, ngày này vừa hay là chủ nhật, bốn người luyện tập xong điệu nhảy mới, khi hai người trong nhóm bước khập khiễng trở về còn lưu vết hằn đỏ do bị gậy trúc gõ, Yoongi đột nhiên nói: "Hoseok à, đi tới văn phòng một chuyến đi, PD bảo bọn anh ở lại biên khúc."
Nam Joon nhìn chingu cẩn thận từng li từng tí, dư uy từ vũ đạo còn chưa tan hết, hiện giờ cậu nhìn Hoseok vừa thương vừa sợ, rất có ánh mắt nói: "Huyng, để em."
Yoongi gật đầu: "Vậy khi em về nhà nhớ mua một hộp bánh kem."
Kim Nam Joon đáp xong, liền rời đi.
Ba người lẳng lặng bước đi, tránh khỏi tầm mắt của Nam Joon liền vắt chân lên cổ chạy. Hoseok và Yoongi đi lấy bánh kem đặt sẵn, Mẫn Thiên Kết trở về ký túc xá lấy gói gia vị giấu tận cùng trong tủ lạnh ra, bật bếp làm thịt bò kho và canh rong biển, kế đó bắt cơm.
Bày xong quà của ba người, Yoongi và Hoseok cũng về rồi, ba người luống cuống tay chân bắt đầu quét dọn ký túc xá, sắp hoa hồng vào chai coca rỗng, đặt nó giữa bàn như vật trang trí, cố gắng để bữa tiệc sinh nhật của maknae không có vẻ keo kiệt như thế.
Khi Nam Joon trở về, nghênh đón là cái ôm từ hai người anh và cậu bạn, khói bếp đập vào mặt, trong phòng bếp truyền ra mùi hương cực kỳ bá đạo, ấm áp đến khiến người rơi lệ.
Yoongi huyng tặng dây chuyền, Thiên Kết huyng tặng nhẫn, bên trong là tên cậu viết tắt, nghiêng nghiêng ngã ngã, xem ra không phải do chủ quán khắc. Chiếc nhẫn có thể tròng vào dây chuyền đeo, rất thuận tiện. Hoseok tặng ba lô NamJoon muốn mua, đến tối về giường còn phát hiện một bình rượu bị giấu, là bình rượu bọn họ hay thèm, thấy mỗi khi đi ngang siêu thị trên đường đi học về.
"Đừng để huyng phát hiện." Cậu ấy viết như thế, Nam Joon vuốt ve chữ viết quen thuộc, cười lộ núm đồng tiền.
Trên bánh sinh nhật viết tên cậu, cắm mười bảy ngọn nến, cậu bị vây ở giữa cầu nguyện.
"Kính nhờ, xin cho chúng tôi cùng nhau debut đi."
Cậu mở mắt ra, nhìn những nụ cười sau ánh nến lung linh, cười thổi tắt lửa. Nhất định phải thành hiện thật, kính nhờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro