Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.


5.


Đôi lúc, Namjoon nghĩ, bước đi trong đêm, đôi lúc cậu ấy nhìn mình như thể thấu tỏ mọi điều.

Đó là một điều kì lạ ở Taehyung—cái cách cậu biết Namjoon thích vũ trụ và cua, cách cậu tự nhiên hỏi Namjoon có thích rap không, cách cậu mua tới lớp một miếng bánh kem hơi bẹp một chút bởi cậu nghĩ có thể Namjoon thích đồ ngọt.

"Thầy nói em nghe mà," cậu đáp mỗi lần Namjoon hỏi làm sao cậu biết. Và có thể là Namjoon đã làm thế thật—anh không nhớ nữa. Cuốn sách ưa thích của thầy là gì, sao thầy lại cho rằng đại số quan trọng, thầy có thích sứa không. Namjoon thấy mình luôn kể chuyện với cậu nhiều hơn cả câu trả lời.

Tôi thích mưa, bởi lúc đó người ta sẽ chỉ mải mê lo việc của mình. Tôi thích mưa bởi mặt trời chẳng có vẻ gì là tử tế. Mặt trời đặt câu hỏi—mày là ai, mày đã trở thành kẻ thế nào. Cơn mưa thì lại gột rửa mọi thứ.

Và Taehyung: Em thích mặt trời. Mọi người được tự do trong ánh mặt trời. Trẻ con chạy nhảy nô đùa. Không ai cần phải vội vàng.

Namjoon luôn nhìn con người như những cái bóng và đường thẳng; luôn thấy một bức tranh tổng thể thì dễ dàng hơn là tiểu tiết. Tôi và bạn. Chúng ta và họ. Có và không. Namjoon thấy việc nói chuyện phiếm thật là gượng gạo, chẳng bao giờ đào sâu được ý nghĩa đằng sau những lời hoa mỹ. Anh phán đoán dựa theo hình dáng của thế giới ấy, và người ta khớp vào thế giới đó như thế nào.

Anh nghĩ rằng Taehyung là kiểu ngược lại.

Anh nghĩ có thể, khi Taehyung nhìn con người, cậu nhìn họ một cách toàn diện hơn rất nhiều—một dải ngân hà với những cá tính, sở thích, ưu tiên khác nhau. Có thể với cậu thế giới có hình dạng bất định. Nó di chuyển, biến hóa, thay đổi tùy vào người mà cậu nói chuyện, và mỗi lần Taehyung đều có thể dễ dàng thích nghi.

Đó là lí do cậu có tính cách như vậy. Cởi mở, tự tin, hòa đồng. Kết bạn với tất cả mọi người trong lớp bổ túc. Dịu dàng tới không tưởng.

Namjoon bắt đầu mong ngóng tới lớp bổ túc—một điều anh nghĩ không bao giờ có thể xảy ra. Lớp bổ túc đã trở nên ấm áp, thoải mái, là một nơi anh có thể là chính mình.

Những vì sao trên trời chầm chậm xoay khi anh bước đi, tiếng lá lạo xạo dưới chân anh nghe thật dễ chịu.

Namjoon luôn là người đơn độc. Đơn độc không giống với cô độc, anh cho là vậy. Đơn độc không phải là một mình. Đơn độc là những tín hiệu không bao giờ bị ngáng đường, được gửi thẳng vào vũ trụ. Đơn độc là tháp radio giữa sa mạc, hoặc một ngọn hải đăng trên vách đá xa xăm.

Hơn tất thảy, có lẽ đơn độc là một dạng tàng hình. Và những việc mà Taehyung làm mỗi ngày, với nụ cười và những câu hỏi của cậu, những lời vỗ về, như một tiếng hét rằng Em thấy anh.

Em thấy anh, Kim Namjoon.

Bóng đêm tĩnh lặng trải dài. Namjoon mỉm cười suốt quãng đường về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro