Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[End] [MinKook Fanfic] [Part15] - Anh là nơi em trở về .

Author : Ngọc Dung .

Raiting : 13+ .

Disclaimer : Fic được viết dựa trên những tưởng tượng xém có thiệt :))

Category : Romantic .

Summary : Đừng bao giờ giữ em ở lại ! Vì chân em là để đi ... Em phải đi và em sẽ đi ... Nhưng em hứa ... em sẽ trở về bên anh Park JiMin !

Couple : MinKook [ JiMin và JungKook] .

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi những dòng tin cuối cùng được đọc cũng là lúc tuyết bắt đầu rơi . Tuyết trắng cứ rơi mặc cho đôi tay lạnh buốt của anh đang tê cứng , tuyết cứ rơi mặc cho trái tim anh đang nóng như lửa đốt . Là tuyết vô tình hay là vì tuyết đang thương tiếc mà hóa những giọt nước mắt trên đôi má kia ?

Những đôi tình nhân bắt đầu ùa ra phố dù trời đã về khuya . họ nắm tay nhau , cùng nhau cười đùa và đón cái gọi là '' tuyết đầu mùa '' . Nếu anh không ra đi , nếu anh luôn ở cạnh nó , thì có lẽ giờ đây anh và nó cũng có thể ngắm tuyết đầu mùa như họ .

Chưa ngớt nỗi đau này , nỗi đau kia lại vội vàng chen chân kéo đến . Anh ngước nhìn tuyết từ trên cao và rồi như một thước phim quay chậm , tuyết đưa anh trở về cái mùa đông đầu tiên mà anh và nó đón cùng nhau . Anh chợt thấy hình ảnh nó vừa chạy ra khỏi nhà và hình ảnh một người con trai chạy theo sau . Một người con trai vụng về chưa kịp khoác chiếc áo ấm đang đuổi theo 1 người con trai mặt lem luốc nước mắt . Là anh và nó .

Chạy theo những thước phim quá khứ , anh chợt thấy hình ảnh nó ngồi đó khóc một mình và dần thiếp đi , lòng anh thắt lại , anh chạy đến cạnh nó nhưng rồi 1 cái bóng lướt ngang qua trước mặt anh và ôm lấy nó . Đó chính là anh của quá khứ , ngày đó dù có trễ đến mấy anh cũng sẽ đến cạnh nó , vẫn bảo vệ nó . Còn giờ đây , anh thậm chí chẳng biết người anh yêu đang ở đâu thì làm sao mà bảo vệ ... Nhìn anh của quá khứ ngồi ôm nó trong cái giá rét , anh càng hận bản thân của mình hơn . Giá mà anh không gặp Jihoon , giá mà anh không về Busan , giá mà ... anh không bị tai nạn nhỏ ấy . Anh mệt mỏi và ngủ thiếp đi .

* Tít tít * 

Tiếng chuông tin nhắn vang lên làm anh tỉnh giấc . Thì ra trời đã sáng từ lúc nào rồi . Anh mệt mỏi đưa tay mở xem tin , là tin nhắn từ V

Mess : " Đồ khốn ! Đến bệnh viện D để gặp cậu ấy lần cuối ...''

Anh lặng người , môi anh run lên cầm cập , anh thở ra từng đợt khói . Nước mắt khiến mắt anh nhòa đi giữa đêm vắng . Nếu kẹo là thứ hạnh phúc và quý giá nhất đối với trẻ con thì giờ đây anh chả khác gì với đứa trẻ vừa đánh rơi một thanh kẹo - thanh kẹo cuộc đời . Trẻ con mất kẹo sẽ khóc , trẻ con khóc thì mẹ chúng sẽ mua lại cho chúng một thanh kẹo mới . Còn anh khóc , thì ai sẽ đem thanh kẹo ngọt ngào nhất trả lại cho anh đây ? Mặc kệ , anh vẫn khóc , vì bây giờ việc có khóc hay không thì anh đều chỉ là một thằng vô dụng . Anh thét gào lên thật lớn rồi vụt chạy đi .   

[ Tại bệnh viện ] . 

Chân anh bắt đầu nhũn ra  , anh nặng nề lê bước đến phòng cấp cứu . Chiếc đèn đỏ đã thôi cháy sáng , chỉ còn lại mấy cô y tá đang dọn dẹp tàn cuộc . Anh ngã khụy xuống trước cửa phòng , anh lấy tay tự đấm thật mạnh vào đầu , nước mắt anh không rơi nữa , chỉ còn lại tiếng khóc không thành vì khàn giọng .

Đồ ngốc ! Sao lại ngồi đấy ? - Giọng của V bất ngờ vang lên . 

TaeHyung ? Là cậu thật sao ? - Anh ngước lên nhìn V bằng ánh mắt bơ phờ  .

Chứ cậu nghĩ tôi là ai ? Mà đừng ngồi đây nữa ! Trông cậu như thằng điên ấy ! Đi thôi !

Anh chưa kịp trả lời thì V đã lôi anh đi . Đến nơi , anh bất giác thấy nó đang nằm trên giường bệnh và nở một nụ cười , bên cạnh nó là Jin đang ngồi ngọt trái cây .

Có lẽ mình đã hóa điên mất rồi , mình đang thấy JungKookie , anh sẽ đi tìm em . - Anh vô hồn quay lưng bước ra cửa .

Ya ! Park JiMin ! Lại còn muốn đi đâu nữa hả ?  

JungKookie ? Là em thật sao JungKookie ? - Anh xoay người lại , chạy ào đến cạnh nó . 

Lại kiếm cớ để đi nữa chứ gì ?  Lần này thì không nhé ! Em không cho anh đi nữa .

Anh ôm chằm lấy nó . Lúc này đây , anh lại khóc . Có lẽ nước mắt bao nhiên năm nay của anh đều đã cạn chỉ trong 2 ngày .

Kookie ! Anh xin lỗi ! Anh thực sự xin lỗi ! 

Tựa cằm lên bờ vai anh , dùng tay ôm nhẹ gáy anh , nó cũng bắt đầu thúc thích .

Ngốc quá ! Đâu phải lỗi của anh . Em không sao mà ! Chả phải em đã nói rồi sao : Em phải đi và em sẽ đi ... Nhưng em hứa ... em sẽ trở về bên anh Park JiMin !

 Đủ rồi ! Hai đứa buông nhau ra được rồi đấy ! Park JiMin ! Em còn cả đống chuyện cần giải thích đấy ! - Jin cắt ngang khoảnh khắc ngọt ngào .

Đúng rồi ! Vì sao cậu không trở lại ? Vì sao không trả lời tin nhắn ? 

Chuyện dài lắm , em đã bị 1 tai nạn nhỏ và mất hết hành lý . Đến khi khỏe lại em mới đi mua lại điện thoại và thấy được tin nhắn của Kookie . 

Anh bị tai nạn sao ? Rồi có sao không ? - Nó lo lắng . 

Không sao ! Anh đã đi kiểm tra rồi . Thật may vì anh vẫn còn có thể thấy em , thật là kì diệu .  

Gì mà thật may vì còn có thể thấy em ? 

Vì tin nhắn của V mà anh cứ tưởng mình đã mất em rồi .

Tin nhắn ? Em đã nhắn gì cho thằng nhỏ hả TaeHyungie ? - Jin hỏi . 

Thì nhắn tin bào cậu ấy đến đây .

Cậu bảo đến gặp lần cuối còn gì ? - JiMin quay sang V . 

V móc chiếc điện thoại từ trong túi ra . 

Ưhm hừm ! xin lỗi , mình đã nhắn lại là lần cuối trước khi cậu ấy xuất viện về nhà nhưng ... số tiền trong tài khoảng ... không đủ .

Aigooo ! Anh đã bảo em rồi ! Lúc nào cũng quên thôi ! Đi ! Đi ra đây mua thẻ nạp ngay - Jin cốc đầu đi rồi lôi thằng nhỏ đi để lại không gian yên tĩnh cho 2 đứa trẻ .

Anh ... anh thực sự xin lỗi . - Anh cầm tay nó .

Em đã nói không phải lỗi của anh mà .

JungKook à ! Vì tin nhắn thiếu chữ của V mà anh đã nhận thức được 1 điều . 

Điều gì cơ ? 

Không có em anh cũng chẳng cần tồn tại nữa !  -  Anh đưa tay choàng qua vai nó đưa đầu nó dựa vào vai anh . 

Ngốc ! Không có nơi trú ẩn thì làm sao em có thể trở về ! 

Anh đưa tay nâng cằm nó lên và đặt lên mắt nó một nụ hôn thật nhẹ nhàng . Môi anh nhẹ nhàng lướt xuống môi nó quấn lấy lưỡi nó và rồi anh đặt nụ hôn cuối cùng lên cổ người yêu .

Em có biết anh vừa nói gì thông qua những nụ hôn không ? - Anh đột ngột dừng lại .

Nó chầm chậm mở mắt ra và lắc nhẹ đầu .

Anh vừa nói rằng : Hay tận hưởng tình yêu dịu dàng nơi anh , em là linh hồn anh , anh yêu em và anh muốn có em !

Nó không nói gì , chỉ nhìn anh rồi nhắm mắt đợi chờ những nụ hôn tiếp theo . 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

End ! Cám ơn các bạn thời gian qua đã đọc fic dài dòng và lâu lắc của mình nhaaaaa . 

Cuối truyện rồi nhưng vẫn muốn xin cmt để rút kinh nghiệm viết lách ^^ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro