Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Em không hề mạnh mẽ.

JJK, cậu làm gì vậy ? - JM đẩy cậu ra rồi đưa tay quệt môi của mình.

Cô gái kia sau khi thấy cảnh đó cũng chịu không nổi mà rời đi, cậu cười nhết mép, quay lưng nhìn cô nàng đi khuất rồi mới nhìn sang nó. 

Xin lỗi, tình huống cấp bách. - Cậu nói với giọng điệu thảnh thơi như chưa có gì xảy ra.  

Một câu xin lỗi là có thể giải quyết định sao ? 

Chứ cậu muốn như thế nào ? Tiền ? Xe ? À không ! Tôi quên mất, nhà cậu đâu thiếu những thứ ấy. Được thôi, cậu muốn gì ? Cứ nói, tôi sẽ trả công xứng đáng với màn kịch lúc nãy. 

Muốn gì ? Đơn giản thôi, muốn cậu trở về làm JJK của 7 năm trước. - Mắt nó bắt đầu ngưng đọng nước.

Điều đó ... sẽ không bao giờ xảy ra. JJK cũa 7 năm trước sẽ không bao giờ trở về nữa nên ... cậu cũng hãy mau quên cậu ta đi. - Anh chợt bối rối, nét mặt xìu lại như cố lãng tránh ánh mắt của cậu. 

Quên ?  Nếu cậu có thể quên được những hồi ức mà tớ và cậu đã từng có thì ... tớ cũng sẽ quên cậu. - Vừa dứt câu cũng là lúc giọt nước mắt của nó rơi xuống, người nó rung lên vì cảm xúc dồn nén, nó vẫn đứng nó nhìn cậu trừng trừng.

Đã quên. Những hồi ức ấy, tôi đã bỏ lại ngay từ lúc đặt chân ra nước ngoài rồi. - Cậu nắm chặt tay lại, cã cơ thể như đang gồng mình.

Cậu ... 

Như thế này chả phải tốt hơn à ? Cậu có cuộc sống của cậu, tôi có cuộc sống của tôi, rất thoải mái và vui vẻ , hà khắc gì phải tìm lại những hồi ức đó ? 

Đồ tồi ! - JM cũng không ngờ bản thân không kìm chế được mà cầm ly nước tát thẳng vào mặt cậu rồi bỏ đi. 

Nó đưa tay ngạt đi những giọt nước mắt, nhưng càng ngạt thì đôi mắt cứ như lại càng nhòa đi vì nước mắt. Nó cứ thế cuối đầu bước đi thật nhanh, nó không muốn cậu thấy nó khóc thêm 1 lần nào nữa, cũng không hi vọng sẽ gặp lại cậu 1 lần nào nữa. Hồi ức, đó là tất cả những gì nó và cậu có, tất cả những gì tồn tại giữa nó và cậu đều là hồi ức. Giờ thì thứ duy nhất ấy cậu cũng đã gạt bỏ đi thì nó còn mong chờ gì nữa từ cậu đây ? Có lẽ suốt cả cuộc đời này, nó sẽ là đứa duy nhất ôm ắp những hồi ức đó. 

Ngày hôm sau, JK theo như sắp xếp của công ty mà đi đến 1 buổi tuyển nhân sự. Có thể nói dù đời sống tình cảm có bê tha nhưng ít nhất cậu vẫn phân định được việc công và việc tư, đó cũng là cái lý do duy nhất mà những người trong công ty phải nể trọng cậu.

Kim Taehyung ? Cậu ... được Jung Hoseok giới thiệu vào đây à ?

À vâng ! Tôi là đồng nghiệp cũ của anh HoSeok, anh ấy bảo khi nào cần việc cứ đến đây anh ấy sẽ giúp tôi ... 

Được rồi , cậu về đi, chúng tôi không nhận . 

Vì... vì sao ạ ? - TH bối rối. 

Vì cậu là người của Jung HoSeok ... - Đột nhiên cậu ngừng lại, trong đầu như lóe lên một ý nghĩ nào đó, cậu cười nham hiểm.

Được ! Cậu được nhận. 

Được nhận ? Thật vậy sao ? Cám ơn , thật sự cám ơn anh rất nhiều . 

Không có gì ! Cậu có thể về , mai bắt đầu làm việc. 

Dạ vâng ! Cảm ơn anh, chào anh tôi về.  - TH vui mừng như muốn nhảy cẩng lên, vội vã cầm lấy cặp tài liệu ra về. 

Jung Hosek, tôi sẽ khiến anh phải đau đớn khi nhìn những người bên cạnh mình bị tổn thương .- JK thì thầm , gương mặt hoàn toàn không hề có chút thiện chí nào. Đây cũng là lần đầu tiên cậu bất phân công tư. 

*** VÌ CÓ THÊM NHÂN VẬT NÊN MÌNH SẼ THAY ĐỔI CÁCH XƯNG HÔ 1 TÍ VÀ CŨNG ĐỂ CHO PHÙ HỢP VỚI CỐT TRUYỆN VỀ SAU : JM-NÓ, JK- HẮN, TH- CẬU, HS- ANH.***

May mắn cho JK chính là TH làm việc rất hiệu quả, chỉ vừa vào nhưng cậu hòa hợp khá tốt với tốc độ làm việc và môi trường ở đây. 

TaeHyung à , giám đốc cho gọi cậu. 

À ! vâng, tôi sẽ lên ngay.

* cốc cốc *

Giám đốc, là tôi, tôi vào được chứ ? 

Vào đi ! 

Anh cho gọi tôi? 

Tôi định hẹn cậu ra quán nước vì tôi muốn hỏi cậu một số chuyện riêng tư, nhưng có lẽ thời gian không cho phép nên ...

À không sao , giám đốc cứ hỏi.

Cậu và Jung HoSeok, là quan hệ như thế nào ? Hay đơn giản chỉ là đồng nghiệp cũ ?

Dạ ? Sao anh lại hỏi chuyện này ? 

Cậu đừng lo, tôi là người nhà của JHS, tôi chỉ muốn hiểu thêm về anh trai mình thôi - Nói ra 2 chữ người nhà khiến hắn cảm thấy thật ngượng miệng

 Thật ra ... thật ra ... - Cậu chừng chừ. 

Thật ra trước đây tôi làm phục vụ trong một quán bar . - Thấy JK nhíu mày, cậu vội vã giải thích. 

Chỉ là công việc kím thêm thôi, tôi đi học vào buổi sáng và tối sẽ làm việc tại đó. Trong một lần làm việc có xảy ra xung đột với mấy cậu thanh niên tại đó, anh HS đã giúp tôi giải quyết và ngỏ ý muốn tìm cho tôi 1 công việc mới. 

Cậu ... thích JHS ? 

Tôi ... tôi không dám . - Cậu cuối đầu luống cuống. 

Được rồi ! Ngày mai nhà tôi có một bữa tiệc nhỏ, cậu hãy chuẩn bị , tôi sẽ cho người sang đón. 

Tiệc ? Tiệc gì ạ ? 

Là sinh nhật của ba tôi.

Tại sao lại gọi tôi đến ?

Vì cậu là bạn của JHS và là nhân viên của công ty. Không nói nhiều, hôm nay cậu được về sớm để chuẩn bị. 

À , dạ vâng . - TH chưa hết bối rối nhưng nghe giọng giám đốc như ra lệnh cũng khiến cậu phải lặng im mà làm theo.

======================================

JM à ! Ngày mai là sinh nhật bác trai em biết chứ ? 

À em có nhận được thiệp mời ! 

Ngày mai cùng đi nhé, anh sẽ sang đón em. 

Em ... 

Cùng đi đi , đừng lo , có anh ở đây mà . 

Nó mỉm cười nhìn anh gật đầu. Đúng thế, chỉ cần có anh, anh sẽ không để nó bị bất kì tổn thương mà nào cả . Anh sẽ giúp nó trở về với cuộc sống bình yên trước đây. 

========================================

Kim Taehyung !

Giám đốc ! 

Cậu đến rồi sao ? 

Dạ vâng ! - TH vẫn còn há hốc mồm với độ khủng của buổi tiệc. 

TH biết rằng nhà họ Jeon là một nhà danh giá nhưng cũng không nghĩ là có thể rộng lớn đến mức này. May mà cậu vẫn còn được bộ vest đen lúc trước mua được vào đợt giảm giá , không thì chắc sẽ trở thành lạc loài nơi này rồi.

Cậu nhớ phải theo sát tôi - JK nắm lấy tay TH vòng sang móc vào tay mình. 

Giám đốc . - TH ngạc nhiên định giật tay về thì bị hắn níu chặt lại. 

Im lặng và bám sát tôi nếu cậu không muốn bị sa thải.

Phía bên kia, anh và nó cũng vừa đến cổng . Khác với mấy bộ vest sang chảnh mà đâu đâu cũng thấy ở buổi tiệc, nó chọn 1 chiếc áo sơ mi trắng vải voan kiểu trong có vẻ hơi xưa cũ [*] nhưng vẫn đầy vẻ lịch lãm và sang trọng. 

[ * mình cũng ko biết miêu tả sao nên click link để xem hình nha https://s-media-cache-ak0.pinimg.com/736x/18/5d/6d/185d6d117cb21cc2f3d6c5fa8c6451c6.jpg ]

Đến rồi à ? - JK kéo tay TH đi đến trước mặt HS.

Cậu ... cậu cũng đến nữa sao ? -JK trố mắt ngạc nhiên khi thấy nó đứng phía sau HS. Làn da trắng, gương mặt ửng đỏ ở đôi gò má, nhìn thấy JK tay trong tay với TH, đôi mắt nó nhìn hắn đượm buồn.

Là tôi dẫn cậu ấy đến, hôm nay cậu ấy là khách của tôi. - HS nắm lấy tay JM như muốn bảo vệ.

Tốt thôi, trông cũng rất xứng đôi mà. - Hắn nhìn chằm chằm tay nó nằm trọn trong tay anh rồi nói với giọng mỉa mai.

Cậu thôi ngay đi JJK! 

 JM từ từ ngước mắt lên nhìn hắn chầm chầm, ánh mắt vừa thương vừa hận, vừa có chút đau lòng vừa có chút mãnh liệt. Lòng hắn có chút quặng lại, hắn thở mạnh, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi quay sang HS.

Đây là TH, chắc anh cũng biết rồi nhỉ, kể từ bây giờ cậu ấy là thư kí riêng của tôi. - JK bất ngờ nắm tay TH. Cậu vội vàng giật tay lại, mắt nhìn HS cười gượng.

Thư kí riêng ? Có sao ? - TH bất ngờ quay sang tròn mắt nhìn hắn. 

Đúng thế, từ ngày mai trở đi là như vậy. Còn nữa ... 

Còn gì ? - TH ngạc nhiên hỏi.

Chốc nữa cậu sẽ biết . 

Cậu lại bày trò gì nữa đây JJK ?  - HS đoán được với tính cách của JK thì bữa tiệc này chắc chắn sẽ không yên ổn.

Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì đến hai người đâu . - JK tiếp tục mỉa mai. 

Đi thôi anh. - JM không nói không rằng , thôi nhìn hắn mà kéo tay HS đi lướt ngang. 

HS à ! Anh đi đâu vậy ? - TH đột ngột lên tiếng, cậu nắm lấy cánh tay HS giữ lại. 

Anh đi cùng JM 1 chốc , lát nữa gặp lại . 

TH gật đầu rồi buông tay HS ra . 

JM cứ thế vô hồn mà bước về phía trước rồi vô tình va phải nhân viên phục vụ khiến anh ta luống cuống làm đỗ 1 ít rượu nhưng may sao vai áo nó chỉ thấm một ít rượu vang đỏ.

Anh có sao không, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi . 

Không sao , là lỗi của tôi mà, tôi xin lỗi, tôi sẽ tự giải quyết được, cậu cứ làm việc tiếp đi.

JM lấy một ít khăn giấy thấm vào áo nhưng màu rỏ rượu vẫn khó mà phai.

Anh chờ em một chút, em vào phòng vệ sinh.

Anh đi cùng em.

Không sao, em tự đi được mà . - Nói rồi JM nở một nụ cười nhẹ khiến anh yên tâm rồi quay đầu đi vào phòng vệ sinh. 

Không biết rằng là tình cờ hay định mệnh thích dày vò nó mà lại một lần nữa nó bắt gặp hắn tại đây. JK nhìn thấy nó đi vào với chiếc áo trắng nhuốm đỏ liền lo lắng, JM vốn định cứ thế lướt qua hăn nhưng liền bị hắn giữ lại. 

Cậu bị sao thế ? Lại bất cẩn à ? 

Đó không phải là việc của cậu. - JM hất mạnh làm tay hắn vuốt ra khỏi tay nó. 

PJM! Đây không phải là lúc cậu bướng bỉnh. Đưa tôi xem vết thương . - JK đưa tay lên thì JM liền cảng lại. 

Không cần , tôi chẳng sao cả. 

Thấy JM càng ngăn cảng, không hiểu sao hắn lại càng muốn kiểm tra, trong lúc dằn co, hắn vô tình dùng sức mạnh tay làm vai áo của nó rách toạch ra để lộ vùng da thủy tinh cùng vùng xương quai xanh đẹp đẽ ấy. Lại 1 lần nữa JK bị mê hoặc. 

Tôi đã nói tôi không sao, đây chỉ là rượu vang.

JM vội vã đưa tay nắm vạt áo rách mắt nhìn hắn đầy trách móc. Lúc này hắn mới chợt nhớ có lẽ mình quá mạnh tay khiến nó khó chịu. 

Tôi xin lỗi, cậu lên phòng tôi lấy tạm cái áo khác mà mặc, tôi sẽ đền lại cho cậu cái khác. 

Không cần . - Nó quay sang nhìn hắn với cặp mắt rưng rưng nhưng không hề rơi nước mắt , nắm chặt vai áo bị rách, nó quay đi. 

Ánh mắt trách móc của JM chính là thứ mà JK sợ nhất, nhưng cũng là thứ hắn muốn nhất. Đúng thế, hắn vẫn còn thương nó , thương hơn cả bản thân hắn, nhưng hắn và nó là không thể, hắn nợ nó 1 món nợ quá lớn. 

================================================================

Cho mình [*] nếu thấy hay và cmt cho mình ý kiến nha . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro