Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Danh vọng

   Min YoonSuk lê từng bước nặng nhọc đi lên cầu thang. Căn phòng bệnh 183 của khoa thai sản lại xuất hiện. Ông nắm tay cửa chần chừ, liệu ông có nên vào không? Dù biết mọi thứ chỉ là cảm giác bất an ông tự cảm nhận nhưng có gì đó cứ níu giữ chân ông lại, ngăn ông bước vào. Mệt mỏi. Ông xoay người dựa vào tường, đôi mắt nhắm hờ suy nghĩ, cố gắng tỉnh táo trở lại.

-Aaaaaaaaaaaa._ Tiếng hét thất thanh của Shin Boram đột nhiên vang lên làm Min Yoonsuk hoảng hốt chạy vào.

-Có chuyện gì vậy?

-A...nh x...em đi. Thằ...ng bé..._ Shin Boram vẫn còn sốc. Chỉ vào Min YoonGi đang nằm trên giường nắm chặt tay SeokJin ngồi bên cạnh. Cặp mắt ti hí nhìn xung quanh, tay chân ngọ nguậy quơ quào loạn xạ, đôi môi nhỏ xinh đang a ư không ngừng, nét cười trên khuôn mặt trắng nõn tựa như thiên thần. Cái tả còn mặc dỡ lộ ra của quý của một bé trai.

-Th...ằng bé? Em đang nói thằng bé sao?_ Min Yoonsuk hoang mang tột độ. Khuôn mặt biến sắc vì sốc. Không phải kết quả khám thai là con gái sao? Sao bây giờ lại là con trai được. Chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở đây. Ông phải làm rõ chuyện này. Như suy nghĩ, ông xoay người ra phía cửa vội vã chạy đi tìm bác sĩ đã đỡ đầu cho con của mình. Giống như được sắp đặt trước. Vừa bước ra khỏi cửa ông đã thấy người bác sĩ đeo bảng tên của khoa sản trên áo đang đứng cạnh cầu thang trước phòng của mình. Ông vội vã tiến tới cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng:

-Chào bác sĩ.

-Chào anh. Anh cần gì?_ Người bác sĩ đeo cặp kính dày cộm. Miệng khẽ nhếch lên khi thấy ông, chất giọng trầm khàn, từ tốn.

-Anh có phải là bác sĩ đỡ đẻ cho sản phụ Shin Boram không?_ Ông vừa nói vừa quan sát người trước mặt.

-Vâng. Là tôi. Có chuyện gì sao?_ Tên bác sĩ đưa hai tay vào túi áo. Đôi mày khẽ nhíu lại, ánh mắt sắc bén thoáng nét cười.

-À...Chỉ là không biết còn đứa bé nào khác chào đời cùng lúc với con tôi không?_ Min Yoonsuk nhẫn nại, trong giọng chất chứa sự mong đợi.

-Ưm... Để tôi nhớ xem. Hình như là có hai đứa trẻ khác cũng vừa được sinh ra cách đây một tiếng.

-Vậy không biết có khi nào đánh dấu nhầm đứa bé không? Tại vì khi vợ tôi đi khám thai. Đều nhận kết quả là nữ. Nhưng bây giờ lại sinh ra một bé trai. Tôi nghĩ..._Min YoonSuk chưa dứt câu đã bị tên bác sĩ cướp lời.

-Vấn đề này thì anh nên yên tâm. Chúng tôi chưa từng mắc phải sai lầm đó. Cũng có thể là trong quá trình mang thai và khám thai kết quả bị nhầm với sản phụ khác. Hoặc là do chuẩn đoán sai thì cũng rất bình thường._Tên bác sĩ dừng lại, quan sát Min Yoonsuk đang gục đầu nhìn xuống sàn. Hai tay nắm chặt rồi lại thả ra, có vẻ như những gì mình nói vẫn chưa đủ sức thuyết phục liền chuyển hướng._ Chẳng lẽ anh đây không muốn vợ sinh con trai sao?

-À không... Thôi được rồi. Xin lỗi đã làm phiền bác sĩ. Chào bác sĩ tôi đi._ Min Yoonsuk cúi đầu chào rồi xoay người bước vào phòng. Ánh mắt vẫn nhìn vô định dưới sàn mà mở cửa. Shin Boram thấy Min Yoonsuk bước vào, vẻ mặt không ổn vội vàng hỏi:

-Anh đi đâu nãy giờ vậy? Có chuyện gì sao?

-Anh đi tìm bác sĩ để hỏi về con mình._Min YoonSuk giọng thều thào. Cảm giác như đã kiệt sức.

-Vậy bác sĩ nói sao? Nhầm lẫn đúng không anh?

-Không đâu Boram a~. Thằng bé đó chính là con của chúng ta. Không có sự nhầm lẫn nào ở đây hết. Chắc là do kết quả khám thai đã sai. Em đừng lo lắng quá._Min YoonSuk đi đến đặt tay lên người vợ ông trấn an.

-Vậy cũng tốt dù sao anh cũng mong con trai hơn mà._Boram cười tươi nhìn ông, ánh mắt dịu dàng tình cảm.

-Không phải đâu Bo..._Đột nhiên ông dừng lại, nhìn sang SeokJin đang nằm ngủ ở sofa . Khi đã chắc chắn không có người thứ ba nghe được chuyện này ông mới bình tĩnh nói tiếp._ Em nghe anh nói này. Nhưng tuyệt đối không được để ai biết. Thật ra lúc sáng ở buổi tiệc anh và ChanHyung có đính ước cho hai đứa bé. Mọi chuyện sẽ không thay đổi cho đến khi bản thân hai đứa bé không có tình cảm với nhau và đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm hủy hôn. Anh cứ nghĩ sẽ được ảnh hưởng danh tiếng ChanHyung mà phát triển sự nghiệp. Nhưng bây giờ lại như vậy. Anh thật không biết phải nói sao với ChanHyung. Dù anh thật sự mong con trai nhưng mà đây là cơ hội tốt.

-Hay anh cứ nói thật với ChanHyung đi. Dù sao hai người cũng là bạn bè lâu năm chắc anh ấy sẽ không nói gì đâu._ Shin Boram vẫn giữ nụ cười. Với bà thì đây không phải là chuyện quan trọng cho lắm. Dù ông không làm chức lớn, sự nghiệp không phát  triển mạnh, thì bà vẫn sẽ rất hạnh phúc vì có Min Yoonsuk và hai đứa con bên cạnh mình. Tiền bạc hay danh vọng bà đều không cần.

-Không được. Mọi người trong bữa tiệc đều đã nghe thấy hôn ước này. Nếu như anh nói ra sự thật chẳng khác nào cho phép bọn họ cười vào mặt anh. Anh không thể dưới quyền ChanHyung mãi được. Những điều anh phải chịu đựng em hiểu rõ hơn ai cả mà. Anh nhất định không thể để hôn ước này bị hủy sớm như vậy được _Min YoonSuk đứng phắt dậy. Ánh mắt kiên định nhưng lại bị thứ khác che mờ.

-Anh đừng...

-Anh đã quyết định rồi. Chúng ta sẽ che giấu mọi người việc YoonGi là con trai đến khi nó trưởng thành. Trong khoảng thời gian này YoonGi sẽ sống như một đứa con gái. Tới lúc đó sự nghiệp của anh đã vững vàng hơn dù cho ChanHyung có làm gì đi nữa thì anh cũng không sợ. Còn em nhất quyết không cho ai thấy cơ thể của YoonGi. Chỉ cần cố gắng tới lúc YoonGi trưởng thành mọi chuyện sẽ kết thúc. Lần này coi như là anh cầu xin em._ Min Yoonsuk quỳ xuống, nắm lấy tay vợ mình. Ánh mắt tha thiết khẩn cầu lại giống như sắp khóc. Là vợ hơn ai hết Shin Boram hiểu YoonSuk đã trải qua những gì. Chỉ trách là bà không thể giúp đỡ sự nghiệp của ông. Khiến ông bị danh vọng làm mờ mắt. YoonGi con trai của bà lại phải chịu thiệt thòi quá lớn. Thôi được rồi như ông nói chỉ cần đến lúc YoonGi trưởng thành mọi chuyện sẽ kết thúc. Khi đó bà sẽ bù đắp, trả lại mọi thứ mà vốn dĩ YoonGi phải được hưởng nay lại bị cướp đi. Càng nghĩ càng đau lòng bà không kìm nén được nên nước mắt chợt tuôn. Khẽ gật đầu đồng ý. Bà như thét gào trong lòng. Chẳng còn biết việc này là đúng hay đã sai. Bà chỉ biết nằm đó khóc, khóc thay cho YoonGi đến khi kiệt sức mà thiếp đi.

  Dù cố che giấu cách mấy cũng có sơ sót. Một người khác chứng kiến cảnh này đang nhếch mép cười. Nụ cười của ác quỷ, của hận thù:" Xem ra thì ta quá coi thường ngươi rồi. Min YoonSuk!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bangtan