Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2/ JiMin ( p2 )

Em chìm trong men rượu.

Tôi bước đến, khẽ lay em:

– Chơi vậy đủ rồi, về thôi. – Tôi nhẹ giọng, cõng em về.

Trong cơn say, em vẫn nhận ra tôi.

– Cảm thấy… Học cách trở thành người như cô gái đó… thật… không… dễ… dàng. Có lẽ, có học thế nào đi nữa… tôi cũng chẳng trở thành cô ta được.

Nước mắt em, lăn nhẹ, từ từ rớt đều, rồi nhiều dần… Thấm trên vai tôi, thấm qua da thịt tôi, đau đến nhức nhối.

“Em chẳng cần trở thành ai cả, cứ là em. Với tôi, em hoàn hảo…”

Năm 12, chúng tôi vẫn ngồi cùng bàn. Cô gái của tôi, đã bình tâm trở lại, anh ta đã tốt nghiệp và đi khỏi thị trấn, nhưng em vẫn giữ thói quen cũ, thỉnh thoảng đi bar, thỉnh thoảng hút thuốc…

Ngày đó tôi vài lần định tỏ tình với em, nhưng hễ tôi bóng gió tới chuyện tình cảm, em lại bảo không thích và không quen ai khác nữa… tôi lại thôi. Chắc em cần thời gian, vả lại dù gì chúng tôi cũng đang ở năm cuối cấp, nên tập trung cho việc thi cử thì hơn.

Cô gái này, tôi tưởng em đã thoát được khỏi quá khứ.

Tôi tưởng mọi chuyện với em đã qua.

Thế nhưng… tôi nhầm.

Người con trai khác đi vào tim em, em nói với tôi em ấn tượng với cậu ta chỉ vì lí do rất đơn giản: “Cậu ta… rất giống anh ấy.”

Cậu ta thua tôi và em một tuổi… Cậu ta… thích em trước, em giấu kín điều đó với tôi. Đến khi tôi biết thì mối quan hệ của hai người đã là người yêu.

Tôi đã tự cười chính mình, có lẽ em không bao giờ dành cho tôi.

Hơn hai năm trời… Tôi yêu đơn phương cô gái cùng bàn.

Mà cô gái ấy, thậm chí, tôi còn không cách nào nói cho cô ấy biết tình cảm của mình. Cơ hội của tôi, bày tỏ với cô ấy… Dường như là không có.

Từ đó, tôi và cậu ta, cả em… trở thành mối tình tay ba phức tạp. Mà tôi là kẻ đứng ngoài.

Mối tình tay ba của chúng tôi, cứ kéo dài như vậy.

Đến một ngày, cậu ta nói thẳng với em là thích một cô bé học lớp 10.

Tôi muốn ở bên em lúc đó nhưng em tự nhốt mình lại với bóng tối dày đặc, khóa trái cửa, chẳng biết em em ra sao sau bức tường đó. Tôi đứng ngoài, mấy ngày liền, liên tục gõ cửa, liên tục gọi tên em.

Cửa phòng bật mở.

Bóng tối mờ mờ. Nhưng…

Tôi vẫn thấy em ngồi một góc trong phòng gần cửa.

Bật điện…

Em đang khóc, trên sàn… lênh láng máu… thành từng vũng.

Tôi hốt hoảng, thực sự… Như có ai đang cầm dao đâm thẳng vào tim mình. Chạy lại bên em, tôi luống cuống cầm máu trên cổ tay nhỏ của em. Bàn tay em, từng đẹp biết bao, từng dùng nó vẽ lên bao bản nhạc khiến tôi mê đắm… giờ đây, nó dính đầy máu tươi.

Tôi chẳng biết nói gì về cảm xúc khi đó vào lúc này, ngoài từ… ĐAU.

Chợt…

Tôi nhận ra, không chỉ máu từ cánh tay, dưới chân em… máu cũng đang chảy ra. Tôi chợt hiểu, cơ thể em đang có một sinh linh cần bảo vệ. Tôi lặng đi vài giây.

Em vẫn chưa ngất, nhìn tôi… chợt em cười ma quái:

– Kết thúc!

1 tháng sau.

Em được cứu, nhưng cái thai của em, không giữ được. Hết lớp 12, tôi quyết định ra nước ngoài… Trước khi tôi đến gặp em.

– Có đáng để cậu từ bỏ cuộc sống này không? Đừng làm vậy nữa nhé, bên cậu còn có tôi.

– Nếu là yêu… Thì đáng…

Câu trả lời ngắn gọn của em. Tôi chợt hiểu, cô gái của tôi có thể vì yêu mà bất chấp mọi thứ… Tôi cũng chợt nhận ra nỗi đau của mối tình đơn phương ba năm của tôi, chẳng là gì so với đau đớn em trải qua.

Ngày máy bay cất cánh, tôi gửi mail cho em.

“Cô gái cùng bàn…

Cậu đã trải qua những chuyện gì, tớ đều thấy đều hiểu cả… quá khứ hãy cứ để nó dần dần lắng xuống.

Mạnh mẽ lên nhé, mọi chuyện sẽ qua cả thôi. Đôi khi đi qua đau thương cũng là để cậu bắt đầu lại, trưởng thành hơn, quật cường hơn…

Có một điều, tôi chưa từng nói với cậu… Hình như, cậu không biết, cũng không để tâm suy nghĩ đến.

Nhưng hình như, tôi thích cậu.

À không, hình như… tôi yêu cậu.

Tỏ tình thế này không được hay cho lắm, lại đơn giản quá nhưng cậu sẽ không từ chối chứ?

Cô gái trong lòng tôi, nếu 5 năm nữa cậu vẫn chưa có ai, gọi tôi về nhé, tôi sẽ về rước cậu. Đây là lời hứa của một thằng đàn ông. Nhớ nhé.

Thân gửi cô gái của tôi.”

Ở một nơi, máy bay chợt cất cánh. Tới nơi, tôi check mail. Một tin nhắn mới từ em.

“Chàng trai… Mừng cậu quay về Việt Nam sau 5 năm nữa. Chắc lúc đó, có thể tôi… vẫn ế.”

Tôi tắt điện thoại… Mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bts#jimin