Seokjin
Sáng sớm, anh cứ nằng nặc gọi bạn dậy mà rõ ràng hôm nay bạn được nghỉ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không có việc gì để làm. Nhưng anh thì vẫn cứ nhất định gọi bạn dậy bằng được.
"T/b à , em dậy đi. Sao anh gọi nãy giờ mà em không chịu dậy vậy hả? Em mau dậy đi không anh dỗi đó hem!"
"Nhưng hôm nay ngày nghỉ mà, em có việc gì đâu? Sao anh cứ bắt em dậy hoài thế? Cho em ngủ tiếp đi mà!" Bạn càu nhàu.
"Vì hôm nay là ngày nghỉ nên anh mới kêu em dậy sớm đó." Anh giải thích-"Em nói là muốn đi chơi với anh mà tại anh bận quá không dám đòi mà. Hôm nay anh xin nghỉ để đưa em đi chơi nà, vậy em mau dậy đi."
Nghe anh nói vậy bạn liền bật dậy , mở to mắt nhìn anh.
"Sao anh biết em muốn đi chơi?"Bạn ngạc nhiên.
"Anh thấy dạo này em hơi buồn nên hỏi đứa bạn em thì nó kêu vậy. Em thấy cô đơn lắm đúng không? Hôm nay anh sẽ đền bù cho em nha." Anh ôm bạn.
Bạn liền gật đầu cứng rắn nhanh chóng đi vscn rồi chọn chiếc váy màu tráng trễ vai ngắn hơn đầu gối một chút. Bạn chạy ra hỏi anh xem có đẹp không thì không thấy anh trả lời. Bạn nghĩ chắc anh không thích nên ỉu xìu quay vô tìm chiếc váy khác. Chiếc váy này khóa ở sau lưng nên việc cởi ra cũng khá khó. Bạn đang loay hoay kéo nốt chiếc khóa đã đi được một nửa thì ai đó đã giúp bạn. Bạn quay ra chưa kịp cảm ơn anh thì đẫ bị anh chiếm mất đôi môi. Anh hôn bạn rất lâu mơi chịu dừng.
"Anh vừa nhận ra là có việc quan trọng anh cần làm, không đi chơi với em được."
"Nhưng.....Vậy anh đi làm việc của anh đi, đi chơi chúng ta để hôm khác vậy." Bạn nói với giọng chó chút hờn dỗi.
"Em nói thật chứ?" Anh hỏi lại.
"Vâng" Bạn nói vậy chứ không hề muốn.
"Vậy được." Anh nói với nụ cười nham hiểm.
Bạn vừa nhận ra có gì đó kì lạ thì anh đã kịp bế bổng bạn và quay lại giường.
"Anh làm gì vậy?"Bạn thắc mắc.
"Thì anh nhận ra là lâu rồi chúng ta chưa vận động. Cái này phải trách em.Ai kêu em lại khiêu gợi anh chứ?" Anh nói với giọng oan ức.
"Em có khiêu gợi anh hồi nào. Anh bỏ ra đi!"
"Thế em mặc cái váy sexy như vậy rồi còn định thạy đồ trước mặt anh , vậy không là khiêu gợi anh thì là gì chớ?"Anh trách móc.
"Em đâu có..." Bạn chưa nói hết đẫ bị anh chiếm hữu đôi môi lần nữa
.
.
.
.
"Seokjin à, em yêu anh nhiều lắm."
"T/b à, anh yêu em, từ giờ anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em hơn nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro