Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48 Hoàn

Lúc Tuyết nhi tìm đến được bệnh viện tại thành phố A thì đã là gần tối hôm sau. Chính vì thời tiết không thuận lợi, các nàng đã về muộn ba giờ so với ba ngày hạn định. Xe còn chưa kịp đỗ vào bãi, Tuyết nhi đã vội vã rời xe, cả Đới manh cũng bị nàng dọa sợ. Tuyết nhi cứ thế gấp rút chạy vào bệnh viện.
Mưa đã tạnh nhưng sắc trời còn u ám mờ mịt, như tâm trạng đau đớn của Tuyết nhi lúc này. Tuyết nhi khó khăn ôm lấy vò Bồ Đào tửu lẫn tiểu khúc của mình, bước ngắn bước cao mà tìm đến phòng bệnh. Một thân chật vật đến tận cùng, tóc tai tèm lem cùng sắc mặt trắng bệch vì lạnh.
Đám người xung quanh nhìn thấy nàng thì chỉ trỏ thì thầm, nhưng nàng cũng mặc, hiện tại thứ nàng cần là ái nhân của nàng, không phải là tự trọng hay thanh cao. Rõ ràng đoạn hành lang tìm đến phòng bệnh của Giai kỳ rất gần nhưng với Tuyết nhi nó lại xa như vạn dặm.
Nàng chạy đi trong tuyệt vọng cùng tăm tối. Xung quanh nàng tấy cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, chỉ có ánh dương nàng đang truy cầu sắp tắt lịm. Nàng tự nhủ với chính mình, hài tử, cố lên, mẫu thân con rất thương con, nàng sẽ không rời bỏ mẹ con chúng ta.
Khoảng thời gia Giai kỳ trụ được là ba ngày, hiện tại sắp nửa ngày thứ tư.
Liệu nàng ấy... không, nghĩ Tuyết nhi cũng không dám nghĩ. Cuối cùng nàng cũng tìm đến phòng bệnh của Giai kỳ, vừa lúc bác sĩ cũng đẩy cửa bước ra. Ông suýt chút nữa thì bị Tuyết nhi va phải, nhưng ông đã nhanh mắt đỡ lấy vai Tuyết nhi phòng hờ nàng vì va chạm mà ngã.
Nhìn thấy Tuyết nhi chỉ mới mấy hôm đã chật vật đến bước đường này, ông cũng có điểm chấn kinh. Trong mắt ngoại trừ kinh ngạc chính là thương hại. Tuyết nhi thì không quản được nhiều như vậy, nàng cấp thiết hỏi
"Bác sĩ, nàng, nàng thế nào rồi ?!".
Bác sĩ kia ái ngại một lúc mới trả lời "Xin vị tiểu thư đây đừng kích động, bệnh nhân đã cố cầm cự thêm một ngày đã là rất kì tích... vùng não sống của bệnh nhân đã hoàn toàn chết cách đây nửa giờ. Tiểu thư thỉnh nén bi thương".
Vị bác sĩ kia coi như cũng đã chứng kiến qua một lần Tuyết nhi kích động, nên cũng có điểm lo lắng, nhưng mà trái với dự liệu của ông, Tuyết nhi chỉ một sắc bình tĩnh. Chỉ thấy nàng ôm chặt lấy hũ gốm sứ rồi tiến vào bên trong. Yên tĩnh đến đè nén, bi thương cũng không tìm thấy.
Tuyết nhi từng bước nặng nề tiến vào bên trong, lúc nhìn thấy Giai kỳ lạnh băng nằm đó, tay nàng không tự chủ được run rẩy. Bên cạnh Hứa Minh đang thẫn thờ rơi lệ, thấy Tuyết nhi nhưng cũng không phản ứng được gì, có lẽ đã quá nhiều đau khổ thế nên cũng không biết nên kêu lên thế nào, chỉ có thể yên lặng khóc thương.
Tuyết nhi cắn chặt môi để nước mắt bản thân mình không rơi xuống. Nàng tiến tới bên giường, đặt hũ gốm thanh mai xuống bên cạnh. Nâng tay nhẹ nhàng chạm vào dung nhan mà nàng đã ngày nhớ đêm thương.
Nàng ôn nhu đặt lên trán Giai kỳ một nụ hôn, mềm nhẹ như cánh hoa đáp xuống xuân trì. Ấm áp giữa đêm mưa giá lạnh, như những lúc Giai kỳ đã từng che chở cho nàng. Vừa lúc Đới manh cũng tiến vào, nàng lẳng lặng chờ đợi nhưng lại không biết chờ đợi điều gì.
Sau đó Tuyết nhi lại nâng tay tháo nắp hũ gốm sứ ra. Hương Bồ Đào tửu hơn mấy ngàn năm liền tràn ra khắp phòng bệnh, nồng đậm mị hoặc. Vừa ngửi đã say, hẳn là cảm giác này. Tuyết nhi nhìn đóa Mạn Châu Sa Hoa đang trôi nổi trong vò rượu, nó vẫn như ngày trước mỹ lệ, một điểm héo tàn cũng không có, cứ thế nở rộ yêu diễm.
Nàng lấy một ly thủy tinh, đổ rượu từ trong hũ gốm ra, đóa Mạn Châu Sa Hoa kia cũng theo rượu mà trượt vào ly thủy tinh. Điều kì lạ là đóa hoa đó cư nhiên tức khắc tan ra trong rượu hóa thành một ly rượu nhiễm màu đỏ, quỷ dị mà mỹ lệ.
Lúc này cả Hứa minh lẫn Đới manh đều một trận giật mình. Tuyết nhi lại một nét bình tĩnh dị thường, cứ vậy nâng ly thủy tinh đó lên, một ngụm uống cạn, sau đó lại nhướn người đặt lên phiếm môi sắc sảo của Giai kỳ, đầu lưỡi len lỏi cạy mở răng ngọc, từng chút một đút rượu cho nàng ấy. Chất lỏng màu đỏ tràn ra giữa phiến môi của các nàng.
Hứa minh cùng Đới manh yên tĩnh đến đè nén, có lẽ tất cả đều đang chờ đợi kì tích xuất hiện. Tuyết nhi tách ra khỏi Giai Kỳ rồi chờ đợi, không rõ nàng có ảo giác hay không nhưng mà Giai kỳ lại phối hợp cùng nàng uống hết rượu đó. Thời gian lẳng lặng trôi, không có chuyện gì xảy ra, mọi giây đều như đè nén, cuối cùng thì hoàn toàn đứt lìa.
Tất cả thời dài buông bỏ hi vọng, nhưng Tuyết nhi vẫn cố chấp chờ đợi, nàng cũng không rõ lúc đó bản thân lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy để chờ đợi.
Cuối cùng lão thiên gia cũng không phụ lòng người. Máy đo nhịp tim vốn là một đường lạnh băng hiện tại đã bắt đầu hiện lên từng nhịp một, lồng ngực của Giai kỳ bắt đầu phập phồng lên xuống. Mà gương mặt không chút huyết sắc của nàng cũng chậm rãi có lại được sức sống.
Hứa minh lẫn Đới manh đều là một bộ không thể tin cũng khiếp sợ, cuối cùng vỡ òa trong hạnh phúc. Tuyết nhi nhìn ấy ái nhân đã quay lại bên mình cũng không tiếng động câu khóe môi thành nụ cười ấm áp. Nàng đặt tay lên tiểu phúc, thầm nói
"hài tử, mẫu thân con quay lại rồi".
Thần kinh Tuyết nhi suốt mấy hôm nay đều là một bộ căng thẳng, nay có thể thả lỏng, nàng cũng gục xuống. Thân thể này của nàng đã đi quá giới hạn rồi.


Đới manh là người đầu tiên nhận ra dị thường của Tuyết nhi, nhanh mắt đỡ lấy thân thể như rối gỗ đứt dây của nàng. Hứa minh cũng khẩn trương tiến đến, Đới manh kiểm tra một chút rồi cười nói
"Vô ngại, em ấy chỉ là đang ngất đi vì mệt thôi".
*********
Lúc Tuyết nhi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt nàng đã hốt hoảng bật dậy. Dáng vẻ rất gấp rút. Đới manh bưng chậu nước ấm tiến ra từ phòng tấm, thấy Tuyết nhi như vậy thì vội nói
"Tiểu Tuyết, em đừng gấp, bác sĩ vừa nói em suýt nữa sảy thai đâu".

Tuyết nhi ôm lấy tiểu phúc của mình, mím môi nói "Nhưng mà... nhưng mà Kỳ...".
Đới manh thở dài, chỉ có thể đặt lại chậu nước ấm lên bàn, khuyên nhủ Tuyết Nhi "Hảo, hảo được rồi, em tắm rửa, ăn gì đó rồi đi thăm nàng có được không ? Thật là...".
Tuyết nhi dù chỉ hận không nhanh một chút chạy đến phòng của Giai kỳ. Nhưng nàng biết hiện tại nàng không chỉ một mình, không thể ngược đãi bản thân được. Vạn phần bất đắc dĩ mà gật đầu đáp ứng Đới manh.
Sau khi đỡ Tuyết nhi vào trong phòng tắm, Đới manh đợi cho nàng ấy khuất bóng mới thở dài đầy mệt mỏi. Biết đã không giấu giếm được nhưng vẫn cố gắng tránh né. Hơn ai hết Đới manh biết Tuyết nhi có thể vì Giai kỳ mà điên cuồng đến thế nào, vậy nên nàng không muốn Giai kỳ cứ thế một đao đâm nát tâm Tuyết nhi.

Tuyết nhi vội vội vàng vàng ăn uống qua loa liền để chạy đến phòng bệnh của Giai kỳ, vì bôn ba liên tục vậy nên thể lực của nàng như bị rút cạn. Từng bước loạng choạng, mấy lần suýt thì ngã, may mắn Đới manh đã đỡ lại kịp.
Lúc nàng đến phòng bệnh, Giai kỳ đã sớm tỉnh lại từ tối qua, thần thanh khí sảng, sắc mặt hồng nhuận. Ngoài trừ bộ quần áo bệnh nhân còn đang trên người nàng, có ai tin nàng đã dạo một vòng quỷ môn quan. Nàng ngồi đó, chậm chạp mà ưu nhã ăn sáng, tâm bình khí lặng.
Nghe thấy động tĩnh, Giai kỳ mới chậm chạp nâng mắt lên nhìn Đới manh cùng Tuyết nhi đang đứng ở cửa. Tuyết nhi còn đang kích động không thôi, nhưng khi tầm mắt các nàng chạm vào nhau, tâm nàng như bị ai rạch nát, trong đôi đồng tử hổ phách kia ngoài trừ lạnh lùng còn lại là xa lạ. Nàng có điểm khủng hoảng mà tiến lên mấy bước, ngữ khí run rẩy
"Kỳ, em...".
Kỳ có điểm nhíu mày nhìn dáng vẻ thất thố của Tuyết nhi, nàng không mặn không nhạt nói
"Cô là Khổng Tuyết Nhi ? Vợ của tôi ?".

Khoảng khắc đó Tuyết nhi liền hiểu cảm giác sống không bằng chết là thế nào. Cũng hiểu được cảm giác của nàng ấy lúc nàng không nhận ra Giai kỳ trong những ngày đầu tiên gặp mặt. Đới manh thở dài, nàng cười với Giai kỳ
"Đúng vậy Giai kỳ, nàng là Khổng Tuyết Nhi, là vợ của em".

Lại quay sang nói nhỏ với Tuyết nhi "Khi tỉnh lại, nàng ấy đã như vậy, không nhớ gì về em hết, còn những cái khác thì... vô ngại".
Tuyết nhi nháy mắt liền hiểu hết lời của Thế Không đại sư năm nào. Trên đời này thứ gì cũng có cái giá của nó, nàng đã nghịch mệnh cải biến sổ sinh tử mang Giai kỳ về lại trần thế, cái giá phải trả là nàng ấy chẳng còn nhớ lại chút gì về mình. Thật đáng cười nhưng cũng đáng khóc.
Tuyết nhi cảm thấy bản thân mình không đủ dũng khí để đối mặt với lạnh nhạt của Giai kỳ. Nàng không nói không rằng quay lưng rời đi. Đới manh vốn còn nói gì đó, nhưng Tuyết nhi đã khoát tay vô ngại. Giai kỳ lại không nói gì, nhìn bóng lưng tịch liêu của Tuyết nhi mà không một điểm động tâm.
Cũng không một lời lưu luyến nào, tiếp tục ăn điểm tâm của mình. Đới manh nhìn dáng người đơn độc của Tuyết nhi thê lương khuất dần sau đoạn hành lang, lại quay sang nhìn Giai kỳ lạnh lùng dùng bữa, nàng cười khổ. Nàng làm sao không rõ dáng vẻ này của nàng ấy, đây chính là thái độ thông thường của Giai Kỳ đối với người bên ngoài.
Chỉ là ngàn vạn không ngờ cũng có lúc Tuyết nhi phải chứng kiến qua. Nàng thở dài ngồi xuống cạnh Giai kỳ, không rõ vì sao từ lúc nàng ấy tỉnh lại, liền như thường lệ không có gì thay đổi.


Chỉ duy nhất quên mất Tuyết nhi. Như thể tất cả những gì về Tuyết nhi nàng ấy đều bị ai lấy mất hết. Không nhớ bản thân đã có vợ, càng không nói đến hài tử. Nhưng những người khác, nàng ấy đều nhớ mồn một, thật khiến người khác bất khả tư nghị. Đới manh mệt mỏi một lúc mới mở lời
"Giai kỳ, chị biết em đã quên nàng, nhưng mà nàng thật sự rất yêu em, em đừng dùng thái độ như vậy với nàng. Nàng đã hy sinh vì em rất nhiều. Lúc em trở thành một cái xác không hồn, tất cả đều đã tin rằng em không thể cứu vãn được nữa... Nhưng nàng lại không như vậy. Nàng đang mang thai nhưng lại bôn ba hết sức vì em, không tiếc mạo hiểm mạng sống. Dù tuyệt vọng đến thế nào cũng không bỏ cuộc. Tất cả đều vì em, em có nhìn thấy tay của nàng đều bị băng bó không ? Đó là vì em hết, suýt chút nữa thì sảy thai, suýt chút nữa tay bị hủy thì không thể điều cầm, nhưng nàng vẫn không hề có một chút đau đớn hay hối tiếc...".
Giai kỳ nghe xong những lời này thì thân thể có điểm cứng nhắc, nhưng lại không nói gì. Bác sĩ lại tiến vào kiểm tra sức khỏe cho Giai kỳ.
"Thần kinh lẫn tim mạch đều vô ngại, thân thể của Hứa tiểu thư đã hoàn toàn vô ngại, sáng mai có thể xuất viện rồi" vị bác sĩ kia đều là không thể tin cùng khiếp sợ nói.
Ông chưa từng gặp qua tình trạng này bao giờ, đã ở tình trạng chết não hơn nửa giờ nhưng lại có thể sống lại...
********
Giai kỳ vốn không định ở lại nơi ngột ngạt này, nhưng mà để phòng hờ nàng có chuyển biến phức tạp, bác sĩ nhất quyết bắt nàng ở lại. Hứa minh cũng khuyên giải, nàng cũng không thể trái lời gia gia nên ở lại thêm một ngày.
Tối đó, nàng ngủ cũng thật không an ổn, nàng dường như nhìn thấy gì đó nhưng lại không thấy gì. Thân thể khô nóng, nàng bật thốt lên trong vô thức
"Nước...".
Nhưng sau đó thật sự có một người đỡ nàng, từng ngụm nhỏ nhặt đút nước cho nàng. Mất một lúc Giai kỳ mới có thể hoàn toàn tìm lại ý thức, nàng nhìn thấy Tuyết Nhi đang ôn nhu đỡ lấy đầu nàng để nàng không bị ngạt lúc uống nước. Không rõ nàng ấy đến lúc nào nhưng nàng thế nhưng không một điểm phòng bị.
Nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng của Giai kỳ, Tuyết nhi chua xót cười. Có lẽ đã cạn nước mắt vì tổn thương nên chỉ có thể cười. Nàng đặt lại Giai kỳ ngay ngắn sau đó đi cất ly thủy tinh. Giai kỳ làm sao không nhìn ra đau khổ trong mắt của Tuyết nhi. Nàng mím môi một lúc rồi mới nói
"Cảm ơn...".
Tuyết nhi nghe thấy lời đó thì ngẩn người, sau đó từng chữ ôn nhu nói "Em vĩnh viễn không cần nói cảm ơn với chị, tất cả những gì chị làm đều không vì em mà là vì hạnh phúc của chị. Quan tâm chăm sóc cho em chính là hạnh phúc của chị, thế nên em không cần phải nói những lời cảm ơn dư thừa đó..."
Giai kỳ có cảm giác những lời này rất quen thuộc, quen thuộc đến kì lạ. Nhưng lại không nhớ ra được. Nàng nhìn vóc người gầy gò của Tuyết nhi trong bộ quần áo bệnh nhân thùng thình. Khẽ nói
"Chị đang mang thai, nên về nghỉ nhiều thì hơn".
Tuyết nhi làm sao không nghe ra ý tứ tiễn khách trong lời của Giai kỳ, nàng nhỏ giọng ân một tiếng rồi đơn độc ly khai, bên ngoài hành lang một mảnh tăm tối.
Sau đó, Giai kỳ lẫn Tuyết nhi đều xuất viện. Tất cả quay lại Hứa gia. Cuộc sống yên bình đến tẻ nhạt, dù đã quên mất Tuyết nhi nhưng Giai kỳ vẫn là một cái alpha có trách nhiệm.
Chu toàn mọi thứ cho mẫu tử Tuyết nhi. Không để các nàng chịu một điểm khổ nào. Nhưng với Tuyết nhi đó cũng chỉ là trách nhiệm, không phải là luyến ái.
Thậm chí một đêm ngủ cùng giường với Giai kỳ, nhưng nàng lại không cảm thấy một điểm ấm áp nào.
Lạnh lùng đến xa lạ...
Nàng ấy quên mất Tuyết Nhi, cũng quên luôn Ngô Tuyết Nhi cùng kiếp trước, tất cả đều đã hóa hư vô...
Tuyết nhi cũng không định nói cho Giai kỳ nghe chuyện đó. Ở một phương diện nào đó, đây mới thật sự là nhân kiếp của Giai kỳ . Suốt thời gian qua, nàng ấy vẫn luôn mang nặng kiếp trước, chấp mê bất ngộ, nhưng hiện tại giũ bỏ hết những chuyện đó. Nàng ấy mới có thể được giải thoát mà bắt đầu một tân nhân sinh.


Coi như nàng bồi bên Giai kỳ như mong ngóng của Ngô Tuyết Nhi kiếp trước, vậy là đủ rồi... Nàng yêu Giai kỳ quá sâu, quá nặng... nàng có thể yêu nàng ấy mà không cần đáp lại...
Ngu ngốc đến đáng thương nhưng cũng vô ngại...

... Sáu tháng sau...
Giai kỳ vừa từ Hứa thị về nhà đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nháo. Nàng không tiếng động nhíu mày. Hầu gái trong nhà đều nháo nhào cả lên, mà nàng cả tây trang cũng không kịp thay, cứ thế tiến lên lầu.
Mở cửa phòng mình, nàng quả nhiên nhìn thấy Tuyết nhi dỗ dành thì tiểu nha đầu kia mới ngừng khóc nháo. Tuyết nhi một thân áo ngủ còn chưa kịp thay, vốn còn đang ngủ nhưng nghe thấy bảo bối của mình lại nháo thì vội vàng rời giường dỗ dành nha đầu kia. Trông thấy Giai kỳ, nàng nhỏ giọng nói
"Kỳ... em về rồi...".
Giai kỳ nét mặt nhu hòa đi mấy phần tiến vào cạnh Tuyết nhi, nhíu mày nhìn tiểu nha đầu hấp sữa no đang ngủ kia. Tuyết nhi đã sinh nở được hai tháng, tiểu nha đầu vừa sinh ra liền được trên dưới Hứa gia truy phủng, cả tính tình đạm bạc như Giai kỳ cũng ngồi ngắm nó mất một đêm. Giai kỳ để Tuyết nhi đặt tên, nàng liền chọn cho nha đầu này gọi là Hứa Khanh Ngọc. Nghĩa là vui vẻ, mà nha đầu cũng rất giống tên của nó. Lúc nào cũng cười vui vẻ, dung nhan tuy còn non nớt nhưng đã có thể nhìn ra mấy phần nho nhã ôn nhu, ngũ quan tổng thể thì có năm phần giống Tuyết nhi nhưng đôi đồng tử hổ phách thì lại giống Giai kỳ.
Tính tình của bé con Khanh Ngọc thì hoạt bát vô cùng, lúc vui vẻ thì gặp ai cũng cười toe toét, nhưng khi nháo thì có thể lật cả Hứa gia lộn ngược. Đúng là tiểu phật gia trong nhà, ai cũng không dám làm cái nha đầu này phật ý. Giai kỳ nhẹ nhàng ấn Tuyết nhi xuống giường, nàng nhẹ giọng
"Em sẽ chiếu cố cho Khanh Ngọc, đêm qua chị đều mất ngủ vì nó, tranh thủ ngủ thêm một chút nữa đi".
Tuyết nhi vẫn ôm chặt lấy đoàn đệm chăn kia, yếu ớt nói "Vô ngại, chị muốn ôm Khanh ngọc thêm một chút...".

Giai kỳ cũng biết bản thân không suy suyển được nàng, nên chỉ có thể lẳng lặng ngồi bồi bên nàng. Tuyêtd nhi còn đang ngắm Khanh Ngọc đến say mê thì đột nhiên lọt vào vòng ôm ấm áp. Thân thể nàng có điểm căng cứng, cũng đã lâu lắm rồi các nàng mới thân thiết đến thế này. Giai kỳ nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.
"Em nghĩ... em yêu chị lần nữa rồi...".

Tuyết nhi có điểm sửng sốt, còn chưa kịp hỏi gì thì môi đã bị xâm chiếm. Nàng mừng đến phát khóc, từ lúc có Khanh Ngọc, các nàng thân thiết hơn một chút nhưng nàng lại không dám có nửa điểm suy nghĩ quá phận.
Hiện tại Giai kỳ dù quên hết đi nhưng vẫn yêu nàng lần nữa, có thể không hạnh phúc sao. Dù qua bao lâu, bao nhiêu dông bão...
Dù qua bao nhiêu kiếp, bao nhiêu luân hồi...
Không cầu nhớ nàng đến khắc cốt ghi tâm...
Chỉ cầu yêu nàng thâm cốt nhập tủy...
Hồi ức hay thề nguyện, không quan trọng...
Chỉ cần là nàng là đủ rồi...
Quên quên nhớ nhớ...
Hợp hợp tan tan...
Hồng trần lần nữa khai hoa...
Bất phụ chân tâm luyến ái...

************************
Truyện cuối cùng cũng kết thúc . Mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình từ đầu đến cuối . Mình rất mừng vì chuyện mình chuyển ver đã ko bị ế . Còn số đọc truyện còn vượt hơn cả mong đợi nữa . Ko biết nói gì hơn ngoài cảm ơn các bạn ❤️❤️❤️ vẫn còn ngoại truyện và fic Slam Dunk nha hmuhmu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro