
1. Ranpo Edogawa - Trả lại tâm trí đây!
Fic đầu tui viết nên hơi dở thiệt, có gì mấy bà thông cảm nha.
Tiêu đề : Trả lại tâm trí đây!
Warning: maybe OOC
---
Hôm nay là ngày đầu tiên bạn đi làm ở trụ sở thám tử vũ trang. Đúng vậy, bạn đã được Kunikida tuyển dụng làm nhân viên mới ở đây với mức lương khá hời, vì vậy không thể bỏ lỡ công việc này được.
Nghe đâu là làm Trợ lí ? Nhân viên soạn thảo? Hay là đi điều tra các vụ án? Cũng có thể là đi bắt tội phạm...? Nóng lòng quá.
- "Từ nay em sẽ là trợ lí cho Ranpo san nhé." - Kunikida hướng tay chỉ vào 1 chàng trai đang ngồi ở gần đó, 1 tay cầm 1 cái chai nước màu xanh, nhìn ngắm viên bi bên trong.
Vãi.
Sau khi nghe phổ biến về công việc thì bạn hiểu sương sương rằng đó là thành viên quan trọng của ADA, chi tiết hơn thì là bạn phải dẫn anh đi phá án, đi chơi vì anh không biết đi tàu hay đường về, mua bánh kẹo cho anh ấy, chăm sóc anh ấy. Người gì đâu mà kì lạ vậy không biết?
Từ đó, công việc trông trẻ của bạn bắt đầu.
---
- Y/n chan, lấy hộ tôi viên bi trong chai nước
- Vâng, đợi em xíu.
- Y/n chan, tôi ăn hết kẹo rồi.
- Vâng, em đi mua ngay ạ.
- Y/n chan, em đưa tôi tới hiện trường vụ án đi, đã đến lúc thám tử Ranpo ra tay rồi.
- Dạ.
- Y/n chan, tôi muốn ăn thêm bánh.
Công việc trông trẻ vốn là của tất cả mọi người trong công ty nay đã hoàn toàn thuộc về bạn. Nhiều lúc bạn cũng không biết phải làm gì với vị thám tử trẻ con này nữa. Người gì mà tính cách trẻ con, kì cục, hay trêu bạn, lớn rồi còn không biết đường mặc dù chỉ là một đoạn ngắn, kiêu ngạo, tự cao...
Vậy mà bạn lại đã trót đem lòng yêu vị thám tử này từ lúc nào không hay...
---
Hôm nọ, Kunikida bảo bạn đi cắt cái dây thừng của con cá thu chuyên dụ con gái nhà lành tự tử đôi kia, đang treo lơ lửng ở hành lang. Và dĩ nhiên Kunikida đã đi tìm Dazai để cho cậu ta 1 trận vì tội có ý định tự tử trong công ty.
Nhưng vì chiều cao vốn chỉ có giới hạn của bạn nên không với lấy để cắt sợi dây thừng được , bạn ngậm ngùi đành bắc ghế lên để cắt. Nhưng khi bạn cố rướn người lên để với lấy nó thì mất thăng bằng và ngã nhoài ra sau.
- Thôi mặc định là sắp tới nằm viện - bạn nghĩ, mặc niệm cho cái thân khốn đốn của mình.
Chuẩn bị tinh thần để về với đất mẹ xong thì ai đó đã nhanh chóng đỡ lấy bạn từ phía sau.
-Y/n chan, em có sao không?
- R-Ranpo san...-?
Vừa mở mắt đã thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của crush, cô nào mà không khoái cho được?
Bạn cũng thế nhưng vì ngại quá mà mặt đỏ hơn quả cà chua, cứ ấp a ấp úng, lí nhí cảm ơn nhỏ xíu rồi chạy mất dép.
Vì thế mà bạn cũng đâu biết có người ở phía sau cũng chẳng khá hơn là bao. Ranpo đứng đó nhìn theo bóng lưng đã khuất dần. Đưa tay lên má, cậu cảm thấy hơi ấm.
---
Dạo gần đây, Ranpo rất hay bám lấy bạn, dù cho bạn có đi mua sắm cùng chị Yosano thì anh cũng nằng nặc đòi đi theo.
- Y/n chan, em đi đâu đấy, cho anh theo với.
- Y/n chan, đút bánh cho anh ăn đi, anh lười quá.
- Y/n chan, thế còn kẹo của anh thì tính sao?
- Y/n chan, nắm tay anh đi chứ, lỡ anh đi lạc thì sao?
Vậy mà Yn nhà ta vẫn không biết gì cả, cô chỉ đơn thuần coi Ranpo dạo này hơi bám dính.
Ranpo vì thế vừa khó chịu vừa bám dính cô nhiều hơn. Mọi người trong ADA chẳng ai là không nhận ra, thậm chí là trêu chọc Y/N rất nhiều, vậy mà cô lại cứ khờ khờ ngờ nghệch thế nào ấy?
---
Một hôm nọ, vì sắp có chuyến công tác, bạn đến cơ quan để chào tạm biệt mọi người.
Khi bạn vừa đến cơ quan thì Ranpo đã bám víu lấy bạn.
- Ranpo san, anh sao vậy?
Bạn giật mình khi anh nhào đến hôm chặt bạn từ phía sau. Đây vốn dĩ là 1 chuyện khá bình thường với anh nhưng luôn làm bạn ngại ngùng.
- Không có gì, anh..-
- Vậy anh bỏ em ra nha, em có công việc bên Hokaido tầm 1 tuần, em sẽ về sớm-...
- Không được, trước khi đi em phải trả đồ cho anh đã.
- Đồ gì? - Bạn ngơ ngác
- Cái đồ em lấy của anh đấy, đã trả đâu?
Lúc này cả cơ quan quay sang nhìn 2 bạn. Y/N thề là không có lấy gì của Ranpo cả, bạn không biết Ranpo san đang có ý gì nữa, nhưng anh cứ bám lấy bạn mãi thôi.
- Hay là anh ấy muốn kẹo?
- Ý anh không phải kẹo...em trả đồ cho anh rồi đi đâu thì đi
Ranpo lại càng ôm bạn chặt hơn, bạn đành xoa đầu anh, cố gỡ tay anh ra
- Em có lấy cái gì của anh đâu...? Em sắp muộn chuyến bay rồi, anh bỏ em ra nhé?
- Trả lại trái tim cho anh, rồi đi đâu thì đi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro