II. it's twice a week (🐟)
"Tôi nghĩ chúng ta nên được trả thêm tiền cho những nhiệm vụ như thế này." Jouno nói một cách nghiêm túc, hung hăng quạt cho bản thân bằng một chiếc quạt nhỏ màu hồng.
Tecchou ậm ừ, đôi mắt của anh đã va vào những chú cá nhỏ đang bơi lội trong hồ. Chúng lấp lánh dưới ánh sáng ấm áp phát ra từ những chiếc đèn lồng. Đuôi của chúng trông như những sọc cầu vồng - nhiều màu sắc, những chiếc vảy toả sáng bên dưới hồ. Thỉnh thoảng một vài con lại gần mặt nước, đuôi của nó lướt dưới mặt hồ, làm vỡ mặt nước phản chiếu tựa những tấm gương.
Chúng nhìn thật đẹp, Tecchou nghĩ, bơi trong một chiếc hồ rộng lớn ngoài tự nhiên. Anh tự hỏi liệu chúng có nhớ đến cảm giác bị giam lại trong một bể nhựa, vây quanh bởi hàng tá tiếng ồn. Anh tự hỏi liệu chúng có nhớ tiếng cười ầm ĩ của lũ trẻ, và thanh âm vang dội của âm nhạc.
Chủ cửa hàng nhìn Tecchou đầy thắc mắc, Tecchou nhanh chóng lắc đầu. Cả anh và người cộng sự của anh không đến đây để tận hưởng những lễ hội này.
"Tecchou-san, anh có đang nghe tôi nói không?" Jouno tặc lưỡi.
Tecchou nuốt trở lại tiếng thở dài hình thành trong cổ họng mình. Từ cách lông mày của Jouno co giật khó chịu, dù sao thì anh cũng có nghe thấy. Tecchou đứng thẳng lưng và cúi xuống chào người chủ tiệm trước khi hoàn toàn đặt chú ý của mình lên Jouno.
"Tôi không thể kiểm soát tiền lương của chúng ta, Jouno." Anh nhận xét, giữ cho giọng của mình thấp hơn thường ngày. Làm anh không khỏi để mắt đến vẻ mặt của Jouno như nào; tạp âm từ những tiếng động xuyên qua không khí hẳn đang ảnh hưởng đến cậu - tiếng cười đùa lanh lãnh của lũ trẻ con, cả tiếng ồn của những người xung quanh bọn họ. Tecchou thích đâm chọc vào nghị lực của Jouno nhưng anh không muốn khiến cậu khó chịu về mặt thể chất.
"Vâng, Tecchou-san, tôi biết," Jouno ngắt lời, sự kiên nhẫn của cậu gần như cạn kiệt. "Nhưng sự thật rõ ràng rằng anh chấp nhận bất kể nhiệm nào được phân cho chúng ta mà không một chút phàn nàn thì khá là kích động đấy."
"Cậu cũng không phản đối." Tecchou chỉ ra, ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt trên khuỷu tay của Jouno, khéo léo kéo chúng sang một bên.
"Tôi đã hi vọng rằng anh sẽ thể hiện một chút kiên quyết," Jouno gắt lên. "Anh là một người đàn ông trưởng thành, có thể đưa ra lựa chọn của riêng mình. A, tôi thật sự không biết làm thế nào anh lại có thể sống trên thế giới này đến bây giờ."
"Tôi đã được huấn luyện và tuân theo mệnh lệnh," Tecchou trả lời một cách nghiêm túc. "Họ bảo tôi đừng để bị giết nên tôi đã không làm vậy."
Dưới giai điệu nhộn nhịp của bản nhạc Jpop đình đám, lẫn tiếng trò chuyện của đám đông quanh họ, sự im lặng bao trùm bọn họ gần như bị lấn át. Khó chịu, không tự nhiên. Tecchou liếc nhìn Jouno qua khoé mắt. Lông mày của cậu nhíu lại với nhau, khóe miệng cậu căng thẳng; như thế có một thứ đả động hơn nữa đến sự căng thẳng của cậu.
"Jouno?" Tecchou nghiêng đầu, dừng lại sau một quầy hàng. Tiếng ồn ở đây có chút bị bóp nghẹt, đám đông cũng bớt dày đặc chỉ với một vài cặp đôi đi dạo ở đây và kia, giọng nói nhỏ nhẹ của họ nói lên sự bí mật của cuộc gặp gỡ.
"Điều này thật vô nghĩa." Jouno bất ngờ nói.
"Điều gì?"
"Anh. Kéo tôi ra ngoài làm tôi rối cả lên." Jouno khoanh tay trước ngực. "Hãy đi và tự mình đắm chìm vào lễ hội. Để mắt đến tất cả những điều bất thường. Tôi sẽ ở đây và lắng nghe."
Tecchou do dự, trong khi bình thường anh sẽ không. Có lẽ do sự mới mẻ trong tình huống này - anh chưa từng tham gia một lễ hội trong đời và đơn giản cảm thấy tự tin hơn khi có Jouno bên cạnh mình. Tuy nhiên, đây là một nhiệm vụ, và Jouno - người dựng nên phần lớn các kế hoạch của hai người - biết điều gì sẽ mang lại kết quả tốt nhất. Tecchou co duỗi các ngón tay của mình, thiếu đi sức nặng từ thanh kiếm rắn chắc bên cạnh.
"Cậu chắc chứ, Jouno?" anh vô thức hỏi.
Jouno tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, "Đúng vậy, tôi chắc chắn. Giờ thì biến đi. Đừng làm bản thân bị phân tâm. Anh đang làm nhiệm vụ."
"Sự chú ý của tôi lúc nào cũng hướng vào nhiệm vụ." Tecchou khẳng định.
"Anh quá giống một đứa trẻ, Tecchou-san, chúng ta đều biết điều đó." Jouno nhăn mũi. "Khoảnh khắc có thứ gì đấy cướp đi sự chú ý của anh, anh tiêu đời."
"Đó không phải sự thật."
"Tôi đã làm việc với anh trong năm năm, tin tôi đi, tôi hiểu anh còn hơn cả chính anh." Jouno phản bác, xua tay đuổi anh đi.
Tecchou liếm môi, "Có lẽ ít nhất cậu nên ngồi xuống? Có một chiếc ghế dài ở đâ-"
"Tecchou, một từ nữa, và tôi thề, tôi sẽ tìm quầy bán pháo hoa cùng các thứ khác rồi nhét đầy thuốc nổ đó vào người anh."
Miệng Tecchou cong lên thành một nụ cười. Những lời đe dọa của Jouno đã không còn là điều gì đáng lo ngại từ rất lâu rồi.
"Được rồi," Tecchou gật đầu, và - nhìn Jouno lần cuối - quay gót trở về phía đám đông.
Anh không thật sự lo lắng về việc để cộng sự của mình ở một mình. Ngược lại với Tecchou, Jouno không ngần ngại khiển trách dân thường. Đối với cậu điều đó không quan trọng - là tội phạm hay không, Jouno sẽ giữ vững lập trường của mình, nếu có gì đó làm phiền, cậu sẽ nói ra. Nếu có gì thì Tecchou nên lo lắng về tất cả những người có thể tình cờ gặp Jouno khi cậu đang nghỉ ngơi.
Bởi lẽ đó, Tecchou đã hiểu được điều đó kể cả nó không được thể hiện một cách công khai ra ngoài, Jouno cần được nghỉ ngơi. Thế giới sẽ choáng ngợp khi tất cả âm thanh và mùi hương đều được phóng đại. Nó đôi lúc xảy ra khi họ làm những nhiệm vụ bí mật, khi đạn không bay lạch cạch trong không khí và âm thanh của chúng không bị gián đoạn bởi bất cứ gì ngoài tiếng kêu đau đớn. Chiến trường không khiến Jouno sợ hãi, mặc dù, trái ngược với Tecchou, cậu không hẳn được nuôi dưỡng thành một người lính - cậu chỉ đơn giản trở thành một quân cảnh, tự rèn luyện bản thân trở nên như này. Có lẽ đó là lý do tại sao có một số việc lại dễ dàng hơn với Jouno; gánh nặng sẽ không nặng đến thế nếu bạn chọn mang nó. Tecchou chưa bao giờ có lựa chọn đó. Jouno mặc đồng phục, nó vừa vặn với cậu như một chiếc găng tay dù sao đó vẫn chỉ là một trang phục. Tecchou như được sinh ra cùng bộ đồng phục - không có nó, anh cảm thấy trống rỗng.
Ngay bây giờ, anh thấy trống trải. Không chắc chắn và do dự, anh đã không thể hiện nó.
Anh vững vàng đi qua các con hẻm, mắt cẩn thận không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Đầu ngày hôm đó, chỉ huy đã thông báo với họ rằng có khả năng một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm có thể xuất hiện tại lễ hội mùa hè đặc biệt này. Tecchou nhanh chóng chấp nhận nhiệm vụ - tưởng tượng một nhân vật tầm cỡ thế này đi lại tự do giữa dân thường khiến anh buồn nôn. Bây giờ anh đang suy nghĩ lại về sự rạo rực của mình; có lẽ Jouno đã đúng, Tecchou nên suy nghĩ kĩ trước khi đồng ý nhanh chóng như vậy.
Những lễ hội, cuộc diễu hành, sự kiện như thế... là một khía cạnh hoàn toàn xa lạ với Tecchou. Anh được sinh ra và lớn lên trong doanh trại, hầu như không còn chỗ cho những lễ hội. Tuổi thơ của mình... anh không coi nó là điều bất hạnh, dù - những gì anh hiểu khi lớn lên thêm chút - chắc chắn khác thường.
Một nhóm trẻ con chạy ngang qua anh khi anh đi ngang qua quầy bắn súng. Một vài cậu bé cố gắng bắn hạ những chú vịt nhựa đang di chuyển. Mỗi một mục tiêu đều có một chiếc vương miện nhỏ được làm bằng hoa đầy màu sắc. Tecchou vô tình dừng lại để xem sự nỗ lực vụng về của chúng. Anh nhớ mình đã học bắn súng lúc nhỏ; chỉ là trong trường hợp đó, mục tiêu không phải những chú vịt, khó để coi đấy như một trò chơi. Anh nhớ đến trường bắn và sức nặng của khẩu súng trên tay mình. Điều kiện không cho phép trang bị thiết bị bảo vệ tai phù hợp cho trẻ em. Anh lại nhớ âm thanh vang dội bên tai khi bắn phát súng đầu tiên.
Hồi đó anh không biết rằng quân đội là nơi không dành cho trẻ con.
"Muốn thử không, chàng trai?" người bán hàng hỏi, nhìn anh.
Tecchou muốn, những ngón tay của anh co rút lo lắng. Anh muốn biết cảm giác được cầm một khẩu súng trong tay mà không phải tước đi mạng sống của bất cứ ai. Liệu nó có nhẹ nhàng hơn không? Liệu nó có làm việc bắn súng trở nên vui vẻ hơn không?
Tecchou nhanh chóng lắc đầu và quay đi. Anh đang làm nhiệm vụ, Jouno chắc chắn sẽ ghét anh nếu Tecchou phá vỡ vỏ bọc ngụy trang của họ với kĩ thuật bắn súng thượng thừa. Không đợi người chủ trả lời, Tecchou đã bước đi, lần này bước chân của anh nhanh hơn một chút. Có thể, anh nghĩ lắng nghe các cậu bé cố gắng bắt một con vịt khác, một ngày nào đó anh sẽ hỏi Jouno liệu anh có muốn thử điều gì đó như thế này không. Dù sao thì Jouno cũng giỏi việc bắn súng hơn nhiều. Khoảnh khắc Jouno nghe thấy mục tiêu mình nhắm tới, hắn coi như chết chắc.
Đương nhiên đó là nếu Jouno đồng ý gặp anh ngoài giờ làm việc. Khoảng thời gian rất hiếm khi xảy ra.
Tecchou cắn vào má trong của mình. Anh đi qua một số quầy hàng với rất nhiều chiếc mặt nạ khác nhau - một trong số chúng có hình dạng giống khuôn mặt của quỷ, số khác lại làm anh liên tưởng đến những con mèo. Cũng có một cái gần như trắng hoàn toàn - màu sắc duy nhất trên đó là vài sọc đỏ nơi mắt và có đôi môi màu hồng được vẽ nên tinh xảo. Tecchou dừng bước.
"Nó là một chiếc mặt nạ hồ ly," người chủ quầy nói, bắt gặp ánh mắt của anh. Khi Tecchou không trả lời lại, cô ấy tiếp tục, "Chúng là những thứ nhỏ bé xảo quyệt, hồ ly tinh. Xinh đẹp, đúng vậy, nhưng rất xấu xa. Anh sẽ không muốn bị mất lòng tin trước hồ ly đâu."
Tecchou thấy mình đang chậm rãi gật đầu. Anh nghĩ đến hàng mi trắng của Jouno và ngọn tóc trông như đang rỉ máu của cậu. Sự mịn màng của làn da cậu và sự nhếch mép tàn nhẫn của đôi môi cậu. Sự ác ý được thể hiện ra ngoài và lòng tốt được che giấu một cách cẩn thận.
"Hồ ly tinh sẽ cắt cổ họng và ăn nội tạng của anh nếu anh không cẩn thận khi ở gần chúng," Người chủ quầy tiếp tục, "Chúng là những người tình ngọt ngào cũng như là một kẻ giết người máu lạnh không chút nương tay."
Anh ngẫm về ngày trước, sau một nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, Jouno kéo anh đến một căn phòng trống, ấn miệng mình vào miệng Tecchou, và tiếp tục hôn đến khi đôi môi của họ tê dại. Sau đó cậu rít lên một tiếng "không một lời" rồi bỏ đi. Điều này đã xảy ra thêm lần nữa vào một tuần sau đó. Và nhiều lần nữa kể từ đó. Đấy là một sự kiện liên tục trong nhiều lần kể từ lần đấy. Ít nhất hai lần một tuần. Có lẽ đó cũng là cảm giác của nạn nhân của hồ ly tinh - bị xé xác thành từng mảnh nhưng vẫn lê lết trở về.
"Đẹp thật," Tecchou lẩm bẩm, nhẹ nhàng lướt ngón tay trên sứ, thong thả khám phá những đường cong trên mặt nạ, cảm nhận từng vết chai sần.
Người bán hàng gật đầu đầy tự hào, "Cái này quả thực rất đẹp."
Răng Tecchou cắn vào môi dưới; Jouno định lột da sống anh.
"Bao nhiêu?"
Cuối cùng, điều đáng nghi duy nhất mà Tecchou phát hiện đó là hai đứa trẻ ném dango vào nhau. Không ai trông số chúng trông giống một tên tội phạm khát máu và là một người sử dụng năng lực. Chúng trông như những đứa trẻ hư hỏng. Hoặc chỉ có thể đơn giản là vài đứa nhóc con bình thường. Tecchou cũng không chắc.
Anh lắc đầu và bắt đầu chậm rãi vượt qua các mê cung của các con hẻm tạm bợ. Mặc dù anh không hài lòng với hành động phóng túng của mình - nếu có thì sự vắng mặt của tên tội phạm sẽ đảm bảo an toàn cho những người tham dự lễ hội - anh biết rằng Jouno sẽ rất buồn. Đó là một trong những điều khiến họ khác biệt. Miễn là nhiệm vụ của anh được hoàn thành và dân thường được bình an vô sự, Tecchou không ngại làm những nhiệm vụ dài và nhàm chán. Khi còn trẻ, chưa được phép tham gia hoạt động quân sự, anh thường dành nhiều giờ ở nhà ga, chỉ đơn giản là quan sát địa hình nơi đây. Mắt anh dễ dàng thích nghi với bóng tối và tai anh không bị ù vì thiếu tiếng ồn. Hồi đó, anh đang ở độ tuổi trẻ con dễ sốt ruột, bồn chồn khi ngồi quá lâu ở một tư thế nào đó. Điều chưa bao giờ xảy ra với Tecchou. Anh sẽ nhìn phó chỉ huy của mình, với mái tóc màu anh đào, và gật đầu khi cô ấy nói "ở đây và coi chừng nguy hiểm, nhóc".
Nhiều năm sau, anh đã học được là Teruko đã cố tình giao cho anh nhiệm vụ canh gác nhà ga. Đó là sự nỗ lực của cô trong việc bảo vệ sự vô tội của Tecchou. Cô không thể nào biết được rằng nhà ga, bị cấm rời khỏi vị trí của anh, không thể hành động, Tecchou sẽ chứng kiến các chú và dì của mình bị trúng đạn, trong một cuộc đột kích
"Cậu đã làm đúng," Teruko nói sau đó, lau nước mắt trên mặt Tecchou. "Nếu cấp trên yêu cầu cậu làm gì đó, thứ tồi tệ nhất mà cậu có thể làm là làm trái mệnh lệnh của họ. Cậu hiểu chứ?"
Tecchou hiểu và nhớ kĩ lời khuyên của cô. Chưa một lần anh phàn nàn về nhiệm vụ và chưa lần nào từ bỏ nhiệm vụ của mình.
Nhưng Jouno lại nghĩ khác. Việc thiếu kết quả khiến cậu khó chịu, cậu sẽ thực hiện bất kỳ bước nào cần thiết để đảm bảo thành công một cách nhanh chóng và dễ dàng. Tùy vào cậu, Jouno có lẽ sẽ tổ chức lễ hội này theo từng gian hàng, cậu sẽ xé những chiếc đèn lồng cho đến khi không khí xung quanh tràn ngập những mảnh giấy vụn, và cậu sẽ xé từng đường may trên cái rèm, nếu điều đó mang lại cho cậu đến gần hơn với tên tội phạm mà họ đang truy lùng.
Jouno luôn ghét việc về nhà tay không. Cậu thích những kết quả thuận lợi và những lời khen ngợi theo đó.
Tay Tecchou siết chặt chiếc mặt nạ anh đang mang. Giấy quấn quanh món quà lưu niệm kêu xào xạc dưới ngón tay anh. Đó là một ý tưởng ngu ngốc, Tecchou nhận thức được điều đó. Jouno không đánh giá cao các món đồ lặt vặt này, và rất có thể cậu sẽ chỉ trích anh vì đã mất tập trung trong nhiệm vụ. Tecchou sẽ không ngạc nhiên nếu chiếc mặt nạ bị vứt vào thùng rác, anh chỉ hy vọng rằng người bán hàng sẽ không tìm thấy nó ở đó nếu chuyện đó xảy ra.
Anh nhanh chóng băng qua các con hẻm, vẫn để mắt tới bất kỳ điều gì bất thường. Chắc hẳn anh đã đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, những tiếng động lớn và sự hiện diện liên tục của những người khác dần bắt đầu khiến anh kiệt sức.
Nhìn quanh một lần nữa, anh chấp nhận quay lại báo cáo với Jouno. Anh không gặp khó khăn gì khi quay trở lại nơi họ tách ra. Tecchou có khả năng định hướng khá tốt, việc ghi nhớ các thành phố và đường phố ở đó chưa bao giờ là một thử thách mà lại khá hữu ích. Anh cũng nhanh chóng nhận thấy những thay đổi trong khung cảnh. Rốt cuộc thì mọi thứ đều có thể là dấu hiệu của tội phạm lộng hành.
Đúng như dự đoán, Jouno ngồi xuống, cây gậy trắng đặt trên đùi. Nhìn từ xa, cậu trông không giống một thành viên của một đội quân có kinh nghiệm dày dặn. Ngoài bộ quân phục, không có kiếm bên mình, cậu trông giống như những thường dân khác. Cánh tay cậu để trần, tay áo sơ mi trắng ngắn hơn trên khuỷu tay, để lộ làn da gần như không tì vết của cậu. Hai chân cậu bắt chéo, một chân cậu nhịp theo nhịp như một bài hát vang vọng từ xa. Tecchou gần như không thể nghe được giai điệu đó nhưng, tất nhiên, Jouno có thính giác tốt hơn anh rất nhiều.
Nếu là Tecchou thì anh sẽ ở một bên và chỉ ngắm nhìn cảnh tượng đó, nhưng trước khi anh có thể chuyển ý tưởng nhỏ bé này thành hành động thật sự, Jouno đã nghiêng đầu, quay mặt về phía Tecchou. A, anh đã bị phát hiện rồi.
Khẽ thở dài, anh nhanh chóng đi về phía băng ghế.
"Tôi không thể tin được là anh lại lọt vào hàng ngũ cao nhất của quân đội, Tecchou-san," Jouno phàn nàn khi Tecchou trong tầm nghe của mình." Tôi có thể dễ dàng cảm nhận được anh từ xa. Làm thế nào mà anh có thể lẻn vào đám tội phạm là điều tôi không thể hiểu được."
"Có lẽ cậu cũng hiểu tôi rõ rồi phải không?" Tecchou đề nghị, ngồi xuống, cẩn thận để không làm hỏng chiếc mặt nạ hay chiếc dango được phủ sốt mà anh mua trên đường về.
Mặt Jouno trở nên cáu kỉnh.
"Thật kinh tởm," cậu nói với vẻ cau mày. "Đừng đề nghị điều gì như vậy nữa."
Rõ ràng vẫn bị ảnh hưởng bởi niềm hân hoan từ lễ hội, Tecchou khịt mũi và lắc đầu hoài nghi. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối và tựa cằm lên lòng bàn tay, mắt dán chặt vào biểu cảm của Jouno.
"Việc tử tế một lần có giết chết cậu không?" anh hỏi, mặc dù biết rõ hơn. Jouno luôn bị xúc phạm trước mọi nỗ lực tỏ ra lịch sự mà Tecchou thực hiện.
"Tôi nghe nói rằng một khi anh bắt đầu chiều chuộng một con chó, nó sẽ quay lại đòi hỏi nhiều hơn. Chúng ta không thể hiểu được điều đó," Jouno nghiêm túc trả lời nhưng khóe môi cậu hơi nhếch lên.
Tecchou cắn môi dưới để ngăn mình cười mất kiểm soát. Vậy ra đây là cảm giác, anh nghĩ, khi ở bên Jouno ngoài giờ làm việc. Anh nhìn mũi mình hơi nhăn lại, và lông mày nhướng lên thích thú. Sự tò mò bất ngờ khiến mí mắt Jouno giật giật. Tecchou cắn má trong của mình, cố gắng loại bỏ nụ cười đang nở dần trên khuôn mặt nhưng không thành công.
"Mùi gì vậy, Tecchou-san?" Jouno cuối cùng cũng hỏi, rõ ràng không hài lòng vì phải hỏi.
"Cậu không đoán được à?" Tecchou trêu chọc, đứng dậy cầm đĩa giấy trong tay.
"Đoán có ích gì nếu anh có thể nói cho tôi biết?"
Tecchou nhún vai, "Để vui?"
"Để vui?" Jouno lặp lại với vẻ hoài nghi. "Ôi, ôi... Tecchou-san, tôi tưởng khái niệm vui vẻ đã hoàn toàn xa lạ đối với anh rồi."
"Đừng có giả ngu," Tecchou đảo mắt, cầm lấy một trong những que xiên dango.
"Cả việc trong lúc làm nhiệm vụ nữa!" Jouno thở hổn hển. "Không phải anh đang khoe khoang về việc giữ được sự tập trung chỉ một giờ trước sao?"
Má Tecchou hơi nóng lên trước lời nhắc nhở. Anh nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Jouno và hướng que xiên vào tay cậu. Qua nhiều năm, anh đã học được cách chạm vào Jouno, và những điểm tiếp xúc nào được chấp nhận .
"Hóa ra một lần nữa tôi lại đúng, Tecchou-san," Jouno tiếp tục; sự tự mãn trong giọng nói phản ánh tâm trạng của cậu, "Anh thực sự giống một đứa trẻ. Quá nhiều sự kích thích và sự tập trung của anh sẽ không còn nữa," cậu nói thêm và lăn phần cuối của que xiên giữa các ngón tay của mình. Một ít nước sốt nhỏ xuống đất.
"Đừng có nghịch với đồ ăn của mình," Tecchou ầm ừ, cầm phần của mình trong tay.
Khóe môi Jouno nhếch lên, "Nếu anh muốn nhét thứ gì đó hôi hám vào đây, tôi sẽ đâm vào mắt anh," cậu đe dọa, cẩn thận đưa chiếc dango lên miệng.
"Hôi thối?"
Jouno vẫy bàn tay rảnh rỗi của mình.
"Anh biết đấy..." giọng nhỏ dần, "Wasabi hoặc tương ớt (sriracha) hay thứ gì đó tương tự!"
Tecchou mỉm cười trước khi cắn một miếng đồ ăn của mình. Anh đã hỏi người bán hàng liệu anh ta có cho wasabi vào dango vị matcha của mình không nhưng Jouno không cần phải biết điều đó. Chắc chắn người cộng sự của anh sẽ bật cười nếu phát hiện ra Tecchou gần như bị đuổi khỏi quầy hàng.
"Cậu không thể ngửi thấy nó à?" thay vào đó anh hỏi, nhìn Jouno cắm răng mình vào khối bột mềm mại. Cậu nhai nó chậm rãi, tỉ mỉ. Hoặc thưởng thức hương vị hoặc đảm bảo rằng không một gram nào có mùi vị kỳ lạ.
"Trong không khí có mùi nặng," Jouno trả lời sau khi nuốt nước bọt, lưỡi thè ra liếm vệt nước sốt còn sót lại trên khóe môi. "Thật khó để phân biệt các mùi hương."
Điều đó có ý nghĩa. Tecchou lặng lẽ ậm ừ. Anh nhanh chóng ăn hết phần của mình, cố gắng không nhìn chằm chằm vào Jouno đang chậm rãi ăn phần của cậu. Chỉ khi cả hai ăn xong, anh mới đưa cho Jouno khăn giấy và hỏi, "Có ngon không?"
"Vâng, đó là nếu anh không phải là người làm ra nó," Jouno miễn cưỡng thừa nhận.
Một tiếng cười khe khẽ vang lên trong cổ họng Tecchou.
"Đôi khi cậu buồn cười lắm, Jouno," anh lơ đãng nhận xét.
Jouno ném một chiếc khăn giấy được cuộn lại về phía anh. Tecchou bắt được nó một cách dễ dàng.
"Anh rút lại lời nói đó đi," Jouno thọc ngón tay vào giữa ngực Tecchou. Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu không có vẻ tức giận thực sự, chỉ có sự khó chịu thường thấy. Một thứ mà Tecchou bắt đầu nhận ra là có điều gì đó không hề thù địch như vẻ bên ngoài của nó.
"Hoặc?" nghiêng người về phía trước một chút, khiến ngón tay của Jouno thọc sâu hơn vào ngực anh.
Mặt Jouno giờ đã gần hơn; đủ để Tecchou có thể dành thời gian chiêm ngưỡng hàng mi trắng dài của cậu. Đủ để anh có thể cảm nhận được hơi thở của mình trên môi của bản thân.
"Tim anh đang đập nhanh hơn, Tecchou-san," Jouno chỉ ra, giọng cậu có vẻ trầm hơn một chút, có chủ đích hơn.
Những ngón tay của Tecchou nhức nhối khi đưa tay ra và chạm vào. Anh không dám cử động dù là một inch.
"Còn nó thì sao?" anh trả lời cộc lốc, mắt anh rơi xuống đường cong của môi Jouno.
Đó là một tiếng nói sai lầm. Jouno đã cảm thấy sự chú ý của mình thay đổi bởi vì, trong một giây, cậu đã lùi ra, khoanh tay lại trên đùi.
"Thành thật mà nói, điều đó thật đáng xấu hổ," cậu gắt gỏng, quay mặt đi. "Hoặc có thể đó thực sự là một căn bệnh. Có phải sức khỏe anh đang đi xuống? Phải bệnh dại không?"
Tecchou thở dài và rời đi. Anh không suy nghĩ nhiều khi câu trả lời trượt xuống đầu lưỡi.
"Nếu thật sự là bệnh dại, có lẽ anh nên đi kiểm tra. Nghe nói nó lây lan qua việc tiếp xúc trực tiếp, và lần trước tôi đã cắn môi anh nên..."
"Tecchou-san!" Jouno rít lên, nắm đấm của anh va vào cánh tay của Tecchou. Giờ đây, cậu có vẻ tức giận. "Chúng ta có một thỏa thuận."
Tim Tecchou đập thình thịch trong lồng ngực. "Không, cậu đã quyết định và không hỏi ý kiến của tôi. Như thường lệ."
Lông mày Jouno nhíu lại và má cậu ửng hồng.
"Chà, anh không bao giờ nói lên ý kiến của mình, Tecchou-san," cậu nói thẳng. "Làm sao tôi đoán được anh cảm thấy thế nào?"
Tecchou nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng.
"Cậu không cần phải đoán, cậu chỉ cần hỏi thôi."
Hơi thở của Jouno nghẹn lại. Một cảm giác nóng dâng lên trên má cậu. Những ngón tay cậu cọ xát vào vải áo sơ mi, một kiểu ngượng ngùng hiếm thấy. Một cơn gió thổi làm rối phần tóc mái của cậu.
Tecchou chờ đợi. Người mà anh đang đối phó là Jouno. Không có gì có thể đoán trước được câu trả lời của cậu. Cậu có thể biến cuộc trò chuyện này thành một trò đùa độc ác, dễ dàng như việc cậu có thể đập tan mọi hy vọng nhỏ nhoi mà Tecchou nuôi nấng trong trái tim mình.
"A, chết tiệt," Jouno rít lên sau một lúc, "Được rồi, mẹ nó, tốt thôi."
Tay Tecchou cuộn lại thành nắm đấm khi nhìn Jouno quay lại phía mình. Ngón tay cậu một lần nữa chạm vào Tecchou, lần này ngay phía trên trái tim anh.
"Chính xác thì, tôi ghét anh vì đã bắt tôi làm điều đó," cậu giận dữ thông báo, chọc liên tục vào ngực Tecchou.
"Được thôi." Tecchou đồng ý một cách dễ dàng.
"Được thôi?"
"Được thôi."
Jouno rên rỉ, "Chúa ơi, anh thật đáng khinh bỉ. Tôi không biết tại sao tôi lại phải hỏi nữa," cậu phàn nàn nhưng bàn tay còn lại của cậu lại đưa lên cho đến khi đặt lên một bên cổ Tecchou. "Tôi ghét anh," cậu nhắc lại một lần nữa. Những ngón tay của Jouno bóp chặt phần thịt bên dưới ngón tay mình. "Tôi thực sự, thực sự biết," cậu nói thêm, lông mày lại nhíu lại, môi mím lại thành một đường cứng rắn.
Tecchou lại gật đầu lần nữa. Anh đợi. Nghe Jouno lầm bầm trong miệng và chửi rủa như một thủy thủ. Anh thậm chí còn không hề quan ngại khi móng tay của Jouno bắt đầu cắm sâu đến mức chảy máu. Anh chờ đợi và chờ đợi cho đến thời điểm anh nhận ra. Jouno không biết phải hỏi thế nào. Cổ họng Tecchou nghẹn lại, có thứ gì đó trong lồng ngực anh rung lên sự lo lắng. Không ai trong số họ thực sự biết cách làm điều đó. Jouno cũng lạc lối như Tecchou.
"Tôi-" Tecchou đột nhiên nói.
"Bây giờ lại gì nữa?" Jouno than vãn.
"Jouno." Những ngón tay của Tecchou lướt qua cổ tay Jouno, cổ tay mà cậu giữ cạnh cổ Tecchou, trước khi ngập ngừng đưa ngón tay dọc theo chiều dài cánh tay của cậu, từ từ vượt qua khoảng cách. Khi đến vai Jouno, anh dừng lại, chờ đợi bất kỳ dấu hiệu được đồng ý nào đó. Khi Jouno gật đầu nhẹ với anh, anh kéo tay mình xuống thấp hơn cho đến khi nó đặt lên eo Jouno. Không còn bộ quân phục, không còn thắt lưng và thanh kiếm, thân hình cậu dường như gầy gò, thanh tú hơn.
"Anh đã sờ soạng tôi đủ chưa?" Jouno lặng lẽ lẩm bẩm như thể cậu chưa từng rùng mình khi những ngón tay của Tecchou ấn ngay trên xương hông của cậu.
"Tôi có thể ngừng nó lại." Tecchou liếm môi.
Jouno thở dài, những ngón tay cậu vòng quanh gáy Tecchou.
"Đừng."
Vai Tecchou chùng xuống vì nhẹ nhõm. Môi Jouno giật giật thích thú. Trái tim trong lồng ngực Tecchou đập nhanh hơn một chút. Jouno hẳn đã cảm thấy điều đó nhưng lần này - cậu không nhận xét gì.
"Jouno," Tecchou lại nói, "Tôi có thể hôn em được không?"
"Ngay bây giờ?"
"Tốt nhất là thế."
"Ngay tại đây?"
"Nếu em không phiền."
Jouno hít một hơi thật mạnh. Cậu hiếm khi ồn ào nếu không phải đang nói. Cổ họng cậu nghẹn lại khi nuốt nước bọt.
"Được rồi, nhưng phải nhanh lên, Tecchou-san. Có Chúa mới biết trước đây anh đã ăn gì-"
Lần này Tecchou không có ý định chờ đợi, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và áp môi mình vào hơi ấm quen thuộc của khuôn miệng Jouno. Anh nghiêng đầu, cách anh luôn làm khi Jouno ép anh vào tường. Anh cử động môi, từ từ mở khuôn miệng Jouno theo cách mà anh biết Jouno thích. Anh thích thú cách hơi thở của Jouno phả vào đôi môi ướt át của anh khi anh bước đi. Anh không thèm giấu nụ cười khi bàn tay Jouno kéo anh lại, kéo lại gần để hôn thêm một nụ hôn nữa.
"Tôi tưởng em muốn làm nhanh," Tecchou thì thầm.
"Thêm một lời nữa thôi, và tôi sẽ trở thành tên tội phạm đáng lẽ phải xuất hiện tại lễ hội hôm nay," Jouno chế giễu và đẩy Tecchou ra. "Những gì họ nói thực sự đúng... Tôi đã chiều chuộng con chó này quá và hãy xem bây giờ tôi phải đối phó với điều gì. Đổi lại tôi nhận được gì? Không có gì. Tôi phải được trả thêm tiền cho việc này. Một khoản phụ, một phần thưởng nào đó," cậu càu nhàu một cách giận dữ, đan các ngón tay vào nhau và tựa cằm lên chúng.
Tecchou cảm thấy môi mình hơi cong lên. Tay anh với lấy chiếc mặt nạ mà anh đã đặt sang một bên trước đó.
"Thực ra... có thể tôi có thứ gì đó cho em."
Jouno quay mặt lại, vẻ mặt khó đoán. Tecchou đưa một tay lên vuốt tóc, trong khi tay kia nhẹ nhàng đặt chiếc mặt nạ lên đùi Jouno.
"Hãy coi đây là một phần thưởng."
"Vì cái gì?"
"Vì đã chiều chuộng tôi một chút xíu."
Tay Jouno nhanh chóng vuốt ve tờ giấy, cẩn thận bóc từng lớp ra, những ngón tay sốt ruột trượt xuống dưới tấm khăn trải giường. Lớp bọc khẽ xào xạc, cuối cùng cũng lộ ra chiếc mặt nạ. Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên trán Jouno khi cậu từ từ dùng ngón tay vuốt ve chiếc mặt nạ. Cái chạm của cậu kéo dài trên đôi tai nhọn, các đầu ngón tay ấn mạnh hơn một chút khi chúng lướt qua những đường rỗng chạy ngang má của hồ ly.
"Đó là một chiếc mặt nạ," cuối cùng cậu cũng nói, ngẩng đầu lên thắc mắc. "Tại sao?"
Sau tất cả những gì vừa xảy ra, má Tecchou đã nóng bừng lên.
"Bởi vì tôi muốn thế," anh vặn những chiếc nhẫn trang trí trên ngón tay mình. "Bởi vì nó làm tôi nhớ đến em."
Ngón tay cái của Jouno vuốt ve một bên mặt nạ; biểu cảm của cậu không rõ ràng, khó miêu tả.
"Nó có vẻ là hàng chất lượng cao," cuối cùng Jouno nhận xét vu vơ. "Tôi cũng có thể chấp nhận, nếu không thì sẽ lãng phí tiền bạc. Việc đó vẫn là một sự lãng phí tiền bạc."
Tecchou liếm môi. Anh vẫn có thể nếm được vị men đậu nành ngọt ngào và Jouno.
"Vậy em thích nó à?" anh hỏi.
Lông mày Jouno giật giật.
"Nó không... tệ."
Tecchou có thể cảm thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp trong cuống họng.
"Còn tôi thì sao? Tôi có tệ không?"
"Tôi ghét anh," Jouno nạt anh, má đỏ bừng. Những ngón tay cậu ôm trọn chiếc mặt nạ chặt hơn một chút. "Nhưng cứ tiếp tục hối lộ tôi đi, và anh có thể cảm thấy dễ chịu hơn."
Tecchou hít mạnh một hơi.
"Vậy tuần sau em có đi chơi với tôi không? Như một buổi hẹn hò? Để cho tôi một cơ hội hối lộ em một cách đàng hoàng? không khí tràn ra khỏi phổi anh cùng với những câu hỏi.
Nhưng trước khi sự bối rối kịp lắng xuống trong xương, Jouno đã quay đầu lại và bắt đầu cười. Không phải tiếng cười thường ngày của cậu, tiếng cười tàn bạo, tiếng cười khiến bọn tội phạm ớn lạnh sống lưng. Tiếng cười này thật khác biệt; thoáng đãng hơn, tươi sáng hơn, đáng yêu hơn mặc dù có phần giễu cợt. Cậu giấu đầu vào lòng bàn tay mình, âm thanh lọt qua kẽ hở giữa các ngón tay.
"Thật là tai hại, Tecchou-san," Jouno cuối cùng tuyên bố, hàm răng trắng lóe lên với Tecchou rồi cười toe toét. "Nhưng tôi cho rằng tôi sẽ thu được gì đó từ việc này... tôi cũng nên đi." Cậu cẩn thận bọc lại chiếc mặt nạ bằng giấy và đứng dậy khỏi băng ghế. "Bây giờ hãy chỉ cho tôi phòng tập bắn súng ở đâu. Dân thường luôn thích kiểu nhảm nhí này. Tôi muốn nghe tiếng trẻ con khóc khi tôi giành được thứ gì đó mà chúng muốn," cậu nói thêm, nhét cây gậy sau thắt lưng và đưa tay ra.
Tecchou nhanh chóng đứng dậy và luồn tay vào dưới tay Jouno. Họ chưa bao giờ làm điều gì như thế này nhưng Tecchou thà tự mình cắn lưỡi còn hơn thắc mắc. Dù sao thì Jouno cũng không phải là người hỏi giỏi nhất. Cậu luôn nhắc đến những yêu cầu.
Và thật may mắn cho cậu, Tecchou luôn tuân theo mệnh lệnh rất tốt.
----------⋇⋆✦⋆⋇----------
Author: svnwritten
Link: https://archiveofourown.org/works/49550584
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro