Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14. Làm ơn hãy yêu đứa bé đó

“Là Thiếu gia Shuuji.” Tôi nghe thấy giọng nói nhỏ của mình vang vọng trong đêm yên tĩnh.

Gần như ngay khi tôi nói ra câu này, Hitouban đột nhiên quay lại nhìn tôi.

Hắn vẫn nhắm mắt, mang theo nụ cười quỷ dị, hé miệng lộ ra đầu lưỡi đẫm máu, dùng giọng nói khiến người phát run hô: “Cái kia ở đâu? Cái kia ở đâu? Cái kia ở đâu?”

Hitouban lẩm bẩm, đột nhiên lao về phía chúng tôi!

Suy nghĩ rằng vì cổ dài mà hắn không thể chạy nhanh bị nhanh chóng lật đổ. Hitouban dứt khoát tách đầu khỏi thân thể, đầu đứt gãy phát ra tiếng cười bén nhọn lao tới.

“Mau giao đứa bé kia ra đây!”

Tôi không biết lấy đâu ra can đảm, khi biết Hitouban tìm kiếm Thiếu gia Shuuji, tôi nắm chặt tôiy quát: “Ai phải giao cho ngươi chứ!”

Hitouban rõ ràng bạo nộ, tôi cũng vì xúc động mà trả giá, suýt bị hắn cắn đứt đầu nếu không bị Kusuriuri kéo vào phòng.

Ngay khi cửa đóng lại, những lá bùa cổ quái bay về phía cửa, phong bế cánh cửa yếu ớt.

Hitouban vẫn không ngừng va chạm cửa. Nhìn dấu vết đen trên cửa, tôi chảy mồ hôi lạnh, thở dốc không ngừng vì xúc động.

Kusuriuri đặt hòm thuốc xuống, ngữ khí thoải mái nói: “Chỉ cần đến hừng đông, Hitouban sẽ trở về. Chúng tôi chờ đến hừng đông thôi.”

Này...

Dù có ý niệm bảo vệ mạng sống, tôi cũng không khỏi do dự. Nếu có thể, tôi không muốn như vậy, nhưng hiện giờ mọi người nhìn thấy trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sẽ nói xấu.

Nếu có thể, tôi chỉ muốn sống bình thường, không gây chú ý. Tôi không muốn vì chuyện này mà mang tiếng xấu, bị quản gia và bà Asami bảo thủ đuổi khỏi Nhà Tsushima, tôi thật sự không thể giải thích rõ ràng.

Tôi nhìn Kusuriuri, không biết hắn đang làm gì, cầm một cây đũa xay thuốc. Thật bội phục, đến lúc này hắn còn có thể chế thuốc được.

Tôi như đi vào cõi thần tiên một lát, cắn răng nghĩ chờ đến sáng Hitouban trở về sẽ nhanh chóng ra ngoài. Chết muộn còn hơn chết sớm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện sau này để sau tính.

Nghĩ kỹ, ánh mắt tôi bị một góc kỳ quái hấp dẫn, như cái cân thiên bình, đồ vật nghiêng về phía Hitouban, nhưng không biết vì sao sau một lúc lại nhích tới nhích lui, lắc lư không chừng.

Kusuriuri nhìn cân thiên bình, rũ mắt nói: “Quả nhiên là vậy.”

Tôi mờ mịt nhìn hắn, không hiểu lời hắn nói.

Nhưng so với việc tự hỏi những chuyện vụn vặt, tôi có điều quan trọng hơn muốn hỏi Kusuriuri, tôi hỏi: “Thiếu gia Shuuji tại sao là 'trung tâm'?”

Kusuriuri không trả lời, chỉ hỏi lại: “Cô muốn rời Nhà Tsushima sao?”

Tôi trầm mặc.

Thật ra, khi phát hiện gia chủ là Hitouban, người bình thường sẽ chọn chạy trốn ngay trong đêm.

Nhưng tôi không thể rời Nhà Tsushima như vậy.

Ngoài những vấn đề phức tạp, như quan hệ kỳ quái với Thiếu gia Shuuji, lý do tôi không thể rời Nhà Tsushima rất đơn giản.

Hiện giờ sống sót một mình thật sự quá khó khăn.

Trước khi vào Nhà Tsushima, tôi luôn lưu lạc, rất rõ điều này, dù thời gian lưu lạc chưa đến nửa năm.

Chiến tranh mới kết thúc không lâu, đại bộ phận người rất nghèo khổ, nhiều quý tộc cũng phá sản. Hiện tại là mùa đông, người chết đói, chết rét ven đường không đếm xuể.

Thời gian lưu lạc, tôi sống sót nhờ chút tiền Mei để lại, trốn tránh khắp nơi, ăn ít, mới khó khăn lắm sống sót.

Tôi không rõ rời Nhà Tsushima sẽ đi đâu, hiện giờ ai sẽ thu nhận tôi, cho tôi làm việc? Công việc nữ tiếp rượu tôi càng không thể làm.

Mới chỉ lưu lạc một thời gian ngắn, tôi đã biến thành cái dạng này. Tôi không dám tưởng tượng nếu tiếp tục lưu lạc sẽ ra sao. Thêm nữa, thân thể của Mei tuy không xinh đẹp như Sayuri, khiến người không thể rời mắt, nhưng vẫn là một người con gái. Xác suất gặp phải chuyện không tốt càng tăng lên.

Hiện thực có thể đáng sợ hơn nhiều so với quỷ quái... Tôi thật sự không có can đảm dưới tình huống như thế dễ dàng mà rời đi.

Kusuriuri không đánh giá sự im lặng của tôi, hắn tiếp tục lục hòm thuốc, đột nhiên rút ra một cây kiếm.

Cây kiếm đó cực kỳ quỷ dị, chủ yếu có hai màu đỏ và vàng kim, đầu kiếm giống như quỷ quái trong sách yêu quái của Mei. Vỏ kiếm được trang trí với những hạt châu đỏ và xanh lục kỳ lạ.

“Tiên sinh Kusuriuri! Anh đang cầm cái gì vậy?” Nhìn cây kiếm lạ lùng kia, không biết vì sao làm tôi sinh ra cảm giác kinh sợ, tôi không khỏi hô lên.

“Tôi không đã nói sao? Tôi đến để trảm quái vật.” Kusuriuri nói: “Đây là vũ khí trảm quái vật của tôi.”

“Để rút ma kiếm, cần vật quái có 'hình', 'chân', 'căn'.” Kusuriuri nhìn tôi nói: “Nói cho tôi biết về Thiếu gia Shuuji của cô đi.”

Tôi há miệng nói: “Tôi chỉ là một người hầu mới tới đây không lâu, làm sao biết rõ về thiếu gia?”

“Phải không?” Kusuriuri chăm chú nhìn tôi, dùng giọng nói khiến người phát run: “Nhưng tôi nghe những người hầu khác nói mới tới người hầu Keiko có quan hệ rất tốt với Thiếu gia Shuuji.”

Tôi kinh ngạc. Dù người hầu thích bàn tán, nhưng cũng không đến mức nói chuyện chủ nhân với một người mới gặp.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không giống thường nhân của Kusuriuri, tôi cảm thấy dường như hiểu gì đó, rất tự sa ngã mà nói: “Tôi thật sự không hiểu rõ Thiếu gia Shuuji.”

Trên đời không ai có thể nói rằng hoàn toàn hiểu người khác. Dù là người thân mật như người yêu, người thân hoặc bạn bè cũng không thể biết hết về người khác.

Hơn nữa, giữa tôi và Thiếu gia Shuuji chỉ là mối quan hệ giữa chủ nhân và người hầu.

“Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn.” Tôi nghiêm túc nhìn Kusuriuri, nói: “Thiếu gia Shuuji là một người tốt.”

Tôi rũ mắt, nhìn lòng bàn tay mình, nhớ lại độ ấm từ tay thiếu gia, nói: “Là một người cố chấp, quá mức nghiêm túc, nỗ lực giãy giụa để trở thành người tốt.”

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Có lẽ một ngày nào đó, thiếu gia sẽ phải làm tổn thương người khác để sống sót.

Nếu đến lúc đó, liệu tôi có thể buông tay không?

Tương lai không ai biết được. Tôi chỉ ở trong đêm tuyết đen tối này, với Hitouban không ngừng đập cửa và Kusuriuri quỷ dị bên cạnh, từ đáy lòng mà cầu nguyện.

Thần linh ơi, xin hãy yêu quý đứa trẻ đó. Xin cho cậu sự dịu dàng và tình yêu thương.

Tác giả có lời muốn nói: Keiko, trên thế giới này không có thần linh thật sự đâu.

Vì vậy, chỉ có thể từ cô yêu đứa trẻ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro