Chương 13. Trả lời chính xác
“Hoan nghênh lão gia trở về.” Quản gia tiến lên cung nghênh, hai bên những người hầu còn lại đều cúi đầu cung kính.
Lão gia trông có vẻ tâm trạng tốt, hắn vỗ vai người bên cạnh và nói với quản gia: “Tsurutôi, đây là tiên sinh Matsumoto.”
“Lần đầu gặp mặt, tiên sinh Matsumoto, hoan nghênh ngài đến.” Quản gia nói.
Tiên sinh Matsumoto là một người đàn ông béo lùn, nhưng có vẻ mặt hòa nhã, trái ngược hẳn với sắc diện nghiêm túc của lão gia. Hắn mặc một chiếc áo ngoài màu nâu đậm, bên trái mũi có một nốt ruồi đen.
Lão gia và tiên sinh Matsumoto hàn huyên một lúc rồi hướng vào phòng khách, người hầu cũng định đóng cửa lại - nhưng đột nhiên một trận cuồng phong cuốn tới, “Rầm” một tiếng, mang theo cái rét lạnh bên ngoài thổi vào.
Tuyết rơi xuống nhiều hơn, chỉ chốc lát sau đã phủ kín những đám cỏ ven đường.
Người hầu lẩm bẩm: “Vừa nãy tuyết đâu có nhiều thế này, sao đột nhiên lại che phủ mấy tầng?”
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ tuyết và gió lớn như thế này, đứng vững thôi cũng khó, những ai nhà rách nát, mái không được tu sửa chắc sẽ phải chịu khổ. Chưa kể đến những kẻ không nhà để về, ăn ngủ ngoài đường.
Suy nghĩ như vậy, người hầu lắc đầu, thở dài: “... Không biết đêm nay có bao nhiêu người bị lạnh chết.”
Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ từ xa truyền đến, người hầu nghi hoặc nhìn về phía một mảnh tuyết trắng mênh mông, thấy một bóng dáng nam nhân.
Đó là một người đàn ông trang điểm quá mức hoa lệ, vẻ ngoài quỷ dị như quỷ mị, lớn lên tuấn mỹ, mang theo một cái hòm thuốc, trên người áo quần dính những bông tuyết trong suốt.
“Anh là ai?” Người hầu hỏi người đàn ông quỷ dị này, sương mù phả ra cùng hơi thở của hắn.
Người đàn ông trả lời: “Tôi chỉ là một người bán dược bình thường.”
Giọng nói của Kusuriuri mang theo một loại mị lực làm mê hoặc lòng người, âm trầm thấp nhưng lại ngữ điệu bình thản cùng khoảng dừng kỳ diệu. Hắn nói: “Không hiểu sao tuyết đột nhiên rơi nhiều đến thế, gió cũng giật mạnh rung động, tôi thật sự không tìm được nơi nào có thể ở qua đêm nay, vì vậy muốn hỏi liệu có thể cho tôi tá túc một đêm?”
Người hầu, dù kinh ngạc bởi sự xuất hiện của Kusuriuri, cũng không dễ dàng đồng ý yêu cầu của hắn. Trái lại, hắn tỏ ra phi thường khó chịu và vẫy tay xua đuổi.
Người bán thuốc đến nhà Tsushima và mở miệng muốn tá túc một đêm, ai biết có phải đến để cọ ăn cọ uống không? Dù nhìn khí chất phi phàm, vẻ ngoài tuấn mỹ, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, những kẻ trông đẹp lại là người xấu hắn không thiếu lần gặp phải.
Người hầu nói: “Anh từ đâu đến? Muốn tá túc thì tới nơi khác, nơi đây không phải quán trọ.”
Lời nói như vậy, nhưng người hầu sớm đã đoán rằng quán trọ lúc này chắc chắn nhét đầy người, dung nạp không nổi một người bán thuốc nhỏ bé.
"Ôi, thế này thì tôi xong rồi, có thể châm chước chút được không?"
“Không thể! Anh đi mau đi! Đừng ở đây vướng tôiy vướng chân.”
Đang mơ màng sắp ngủ, tôi bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức, theo bản năng nhìn về phía cổng lớn, thấy Kusuriuri, tôi không khỏi gọi: “Tiên sinh Kusuriuri?”
Người hầu nhìn tôi một cái, hỏi: “Là người quen của Keiko sao?”
“Không.” Tôi nói: “Chỉ là mấy ngày trước đi tiên sinh Oshima, gặp Kusuriuri có một lần."
“À thì ra là người quen của Tiên sinh Oshima?” Người hầu có vẻ ngạc nhiên, sự không kiên nhẫn ban đầu đối với Kusuriuri cũng biến mất.
Người hầu từng đến phòng khám bác sĩ kia để khám bệnh, rất tôn trọng ông ấy. Nghe Kusuriuri là người quen của Tiên sinh Oshima, hắn không khỏi thả lỏng sắc mặt.
Tôi sửng sốt, hiểu rằng hắn hiểu nhầm, định giải thích rằng Kusuriuri chỉ bán thuốc ở chỗ Tiên sinh Oshima thôi, nhưng vừa nghe thấy động tĩnh, lão gia liền nhìn về phía này. Quản gia thấy vậy, không vui nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Người hầu sắc mặt trắng nhợt, khẩn trương trả lời: “Một người bán thuốc muốn tá túc một đêm, ngoài kia tuyết gió lớn quá rồi.”
Lão gia nghe liền nhíu mày, ban đầu muốn đuổi ngay đi, nhưng thấy tiên sinh Matsumotobên cạnh, cảm thấy nếu đuổi thẳng Kusuriuri đi sẽ khiến mình trông thiếu tình người. Đặc biệt là khi tiên sinh Matsumotocũng ở đây, việc đuổi người sẽ phá hủy danh tiếng của hắn.
Vì vậy lão gia nói: “Chỉ là muốn tá túc một đêm sao? Vậy cho hắn vào đi.”
Kusuriuri nghe xong liền không chút khách khí mà đi vào, thấy bộ dáng hắn, lão gia và mọi người đều sửng sốt, cảm thấy chút không thoải mái với người bán thuốc trông hoa lệ như vậy.
Ngay sau đó, sự chú ý của lão gia bị cái hòm thuốc của Kusuriuri hấp dẫn, hắn hỏi: “Anh có loại thuốc gì trong đó?”
“Đại loại thuốc gì cũng có.” Kusuriuri trả lời.
“Có hiệu quả không?” Lão gia ngữ khí thoải mái, như đang đùa một chút không nghiêm túc.
“Cái này à…” Kusuriuri nói: “Chỉ cần thành tâm sẽ có hiệu quả. Không phải có câu nói rằng ‘Chân thành sẽ làm mòn cả sắt đá’ sao?”
Cảm thấy bị lừa, lão gia có chút không vui, nhưng lại thấy lời Kusuriuri nói có chút thú vị, hắn nói: “Ý anh là, nếu uống thuốc không khỏi, thì chỉ là vì không đủ thành tâm, mà không phải do thuốc sao?”
Những lời này như đang trào phúng rằng Kusuriuri bán thuốc giả lại còn tìm lấy cớ.
Nhưng Kusuriuri không bị dọa, môi nhếch lên như luôn nở nụ cười, người đàn ông diễm lệ phát ra tiếng cười trầm trầm, giọng nói nghe vừa vui vẻ vừa lạnh nhạt, hắn nói: “Chuyện này không phải đương nhiên sao, thưa lão gia.”
“Một mặt tìm kiếm thuốc chữa bệnh nhưng không giải quyết nguyên nhân gốc rễ thì làm sao có được cứu trợ.”
Lão gia lộ vẻ suy tư, còn tiên sinh Matsumotothì cảm thấy hứng thú, nói: “Anh dù chỉ là người bán thuốc, nói lại rất có lý.”
Thấy tiên sinh Matsumoto thưởng thức Kusuriuri, lão gia thuận miệng nói: “Đúng vậy. Tuyết lớn như thế này, xem ra trong thời gian ngắn sẽ khó dừng. Kusuriuri, nếu muốn ở lại thì cứ ở lại. Sáng mai chờ tuyết ngớt rồi hãy đi.”
“Đa tạ Tsushima lão gia.” Kusuriuri nói.
Đột nhiên, lão gia nhớ đến một đứa con đang ở bệnh viện, hắn quay sang hỏi quản gia: “Shuuji hiện tại thế nào?”
Quản gia đáp: “Cậu ấy còn ở bệnh viện, bác sĩ nói có thể dưỡng bệnh tại nhà, nên đã an bài trở về vào ngày mai.”
Thấy quản gia đã sắp xếp ổn thỏa, lão gia hài lòng gật đầu. Kusuriuri nhìn qua có vẻ tò mò hỏi: “Phải chăng con trai của Tsushima lão gia hiện đang ở bệnh viện?”
“Đúng vậy.” Lão gia nói: “Ta có một đứa con trai tên Shuuji, từ nhỏ sức khỏe không tốt, luôn mắc bệnh từ nặng đến nhẹ không ngừng.”
Kusuriuri nói: “Tôi có thuốc điều dưỡng thân thể, nếu không ngại xin nhận lấy.”
Lão gia phất tay tỏ ý không cần, giao quản gia nhận lấy thuốc từ Kusuriuri.
Họ có lẽ còn nói chuyện gì nữa, điều này tôi không biết. Vì Bà Asami nhận thấy ta mệt mỏi, sau khi biết ta bị cảm, nàng bảo ta về nghỉ ngơi trước.
Sau khi cảm ơn Bà Asami, tôi thật sự đã chịu đựng không nổi và không từ chối, vào phòng mình ngủ.
...
...
...
Khi tôi tỉnh lại, bên ngoài tuyết vẫn rơi dày đặc, cuồng phong như một con thú khổng lồ phẫn nộ gào thét, khiến lòng người sinh ra sợ hãi. Tôi bị một trận buồn tiểu đánh thức. Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài lạnh lẽo đến đáng sợ, tôi co ro trong chăn dày, run rẩy hấp thụ chút ấm áp, không muốn ra ngoài, nhắm chặt mắt cố gắng ngủ tiếp.
Nếu WC ở trong phòng thì tốt biết mấy, nhưng tiếc thay, WC không chỉ không ở trong phòng mà còn cách tôi một đoạn. Trong thời tiết này, mỗi bước đi ra ngoài vào nửa đêm giống như bước vào luyện ngục băng giá.
Dù nội tâm giằng co, cuối cùng tôi vẫn không thể chống lại bản năng sinh lý, đành run rẩy khoác thêm áo ngoài và đi ra ngoài.
Giải quyết xong nhu cầu, tôi thở phào, trên đường trở về, muốn nhanh chóng quay lại ổ chăn ấm áp.
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, khiến tôi không khỏi rùng mình. Tôi run rẩy hơn, muốn nhanh chóng trở về. Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nhận ra có ai đó đứng ở hành lang cách đó không xa.
Tôi nghi hoặc nhìn qua, thấy bóng dáng người đàn ông- hóa ra là Kusuriuri.
Dù đêm khuya, vị tiên sinh bán thuốc này vẫn mặc bộ quần áo kì quặc, trên mặt trang điểm kỳ quái và yêu diễm. Hơn nữa, với dung mạo tuấn mỹ khác thường, trong bóng đêm hắn càng giống như quỷ mị.
Trong lúc nhất thời, tôi không khỏi nghi ngờ thân phận của hắn, nhớ đến những câu chuyện về quỷ quái giả dạng người, ẩn nấp trong nhà chủ nhân để quấy phá.
Gió đông thổi mạnh, tôi lạnh đến run lên, vì sợ hãi mà định làm bộ như không thấy gì, nhưng Kusuriuri đã sớm nhận ra tôi, khẽ liếc nhìn tôi.
Tôi kinh ngạc, bị nụ cười như không cười của hắn dọa, trong đầu trống rỗng, tôi hô lên: “Tiên sinh Kusuriuri, ngài đang làm gì ở đây?”
Giọng tôi vốn nhỏ, tính cách lại nhút nhát, bị dọa càng nhỏ hơn.
Dù vậy, trong đêm yên tĩnh, giọng nói nhỏ cũng đủ để Kusuriuri nghe thấy.
Kusuriuri đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng. Thấy tôi ngoan ngoãn che miệng, Kusuriuri quay đầu lại, giữ nguyên tư thế nhìn về phía trước.
Tôi không thấy hắn đang nhìn gì, trong lòng dâng lên tò mò. Tôi rón rén đi qua, đứng sau Kusuriuri, lén nhìn xem hắn đang nhìn gì.
Sau đó, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó mặc áo ngủ, chân trần trên sàn nhà, rõ ràng là vừa từ phòng đi ra.
Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cổ người này dài như cổ hươu cao cổ! Cổ chậm rãi di chuyển, trên cổ treo một cái đầu.
Cái đầu nhắm mắt, mặt mang nụ cười quỷ dị, mạch máu trên cổ như sợi mì mềm mại và tái nhợt, khắp nơi duỗi ra như đang tìm kiếm gì đó.
Cái đầu này tôi rất quen thuộc, chính là lão gia!
Nhưng lão gia không phải như tôi biết, hắn lúc này giống như Hitouban trong truyền thuyết Hitouban.
Hitouban là một loại yêu quái trong truyền thuyết. Yêu quái này ban ngày sống như người bình thường, nhưng khi đêm xuống, cổ sẽ bắt đầu dài ra.
Chẳng lẽ lão gia bị Hitouban ám vào người? Hoặc lẽ nào lão gia chính là yêu quái?
Run rẩy lui về phía sau nửa bước, tôi che miệng lại, sắc mặt trắng bệch như tuyết. Phải chăng đây là một giấc mơ? Như cơn ác mộng hôm qua ở bệnh viện? Nhưng nếu là mơ, tại sao lại chân thực đến vậy?
“Xem ra đây là Hitouban.” Kusuriuri bình tĩnh nói cạnh tôi.
Sự bình tĩnh của hắn quá mức bất thường, như thể hắn luôn giao tiếp cùng những sinh vật này. Nghĩ vậy, tôi nhìn Kusuriuri với ánh mắt khác lạ.
“Anh rốt cuộc là ai?” Tôi giọng nhỏ, ngạc nhiên hỏi.
Kusuriuri không chút hoang mang, tiếp tục dùng giọng như lời nói dối nhưng dường như lại chân thật: “Tôi chỉ là một người bán thuốc.”
Người bán thuốc nào lại đi nhìn chằm chằm Hitouban vào ban đêm như không có gì xảy ra chứ?!
Tôi không khỏi nghĩ liệu mình có gặp xui xẻo, một đêm mà gặp hai yêu quái dưới lốt người?
“Răng rắc” một tiếng, cái đầu mỉm cười kỳ lạ nhìn về phía tôi và Kusuriuri.
Tôi sợ hãi phát ra tiếng “Oa oa”, Kusuriuri liền quay người chạy.
Không tin nổi, tôi vội vàng đuổi theo hắn.
Vì sao hắn lại chạy ngay? Kusuriuri vừa rồi không phải còn trông rất thành thạo sao?
Như nhận ra nghi hoặc của tôi, Kusuriuri nhẹ nhàng nói: “Dưới tình huống này, tôi không thể đứng yên. Để chém giết quái vật cần rút ma kiếm, mà để rút ma kiếm cần vật quái có 'hình', 'chân', 'căn'."
Nhìn thoáng qua Hitouban dữ tợn đuổi theo, Kusuriuri nói: “Nhưng hiện tại người quan trọng nhất vẫn chưa đến.”
Tôi cơ bản không hiểu hắn nói gì, nhưng dù không hiểu, tôi cũng không muốn bị bỏ lại đây. Dù Kusuriuri không giống người bình thường, hắn vẫn giữ dáng vẻ con người và không có địch ý với tôi, tổng thể vẫn tốt hơn Hitouban nhiều.
May mắn Hitouban liền cổ dài hợp với thân thể mà không phải đầu tách khỏi thân. Vì cổ dài, Hitouban không nhanh lắm, tôi và Kusuriuri sớm ném được hắn lại phía sau.
Do sợ hãi chạy bừa, tôi mệt đến thở dốc, suýt ngã. May mắn Kusuriuri đỡ lấy tôi.
Tuy nhiên không như tôi, Kusuriuri thở đều đặn, cực kỳ tài giỏi. Trong lòng tôi không khỏi nghi ngờ hắn thêm chút nữa. Nhưng vì hắn vừa cứu tôi một phen, tôi cảm thấy có lẽ hắn không phải người xấu.
Dù biết thế giới không chỉ toàn màu đen và trắng. Chúng tôi là con người đang giãy giụa trong thế giới này, không phải chỉ là một-hai từ đơn giản có thể khái quát.
Nếu thế giới toàn đen hoặc trắng, sẽ quá đơn điệu.
Nhưng so với những việc này, hiện tại tôi cảm thấy quan trọng hơn là tìm hiểu đến cùng chuyện gì đang xảy ra.
Tôi hỏi: “Tiên sinh Kusuriuri, anh biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra không?”
“Đó là Hitouban.” Kusuriuri bình tĩnh trả lời.
“Cái này nhìn là biết.” Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh rõ ràng biết tôi muốn hỏi gì không phải điều đó.”
Kusuriuri khẽ cười, hỏi: “Aa, cô muốn hỏi tại sao lão gia Tsushima lại biến thành như thế phải không?”
“Đúng vậy.” tôi nói.
“Thật đáng tiếc.” Kusuriuri nói: “Tôi cũng hoàn toàn không rõ chuyện này.”
“Kia hỏi anh một câu nữa.” Tôi nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Anh đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?”
Kusuriuri cười, nhưng như không cười. Môi hắn thật sự tràn ngập vẻ lừa dối, làm người khác không biết hắn đang cười hay không.
Hắn nói: “Tôi đến đây để chém giết quái vật.”
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống bầu trời đêm, chiếu lên khuôn mặt trang điểm kỳ quái và diễm lệ của Kusuriuri một tầng quỷ dị. Hắn dùng đôi mắt không có chút cảm tình nào nhìn chăm chú vào tôi.
Tôi cảm thấy sởn tóc gáy.
Vì sao vậy? Bởi vì tôi cảm nhận được trong mắt hắn, nhân loại đều giống nhau. Không phải nói Kusuriuri vô tình lạnh nhạt, mà là hắn như một tồn tại hoàn toàn khác, đứng xa xa quan sát mọi người.
Giống như thần linh trong truyền thuyết, chỉ lẳng lặng nhìn mà thôi.
Trong mắt hắn, tôi là không khí, tôi là cỏ dại, tôi là hạt sỏi ven đường. Nhưng tôi cũng là dòng nước, tôi cũng là bông hoa tươi, tôi cũng là viên trân châu rơi ven đường.
Tất cả đều là như không khí trong mắt hắn... Đại loại là vậy.
Tôi yên lặng nhìn Kusuriuri, trong lòng nghĩ như thế.
Rốt cuộc tôi cũng hoàn toàn không hiểu hắn, chỉ mới gặp mặt hai lần xa lạ này. Nhưng ánh mắt của hắn làm tôi cảm thấy một loại đáng sợ và thân thiết kỳ lạ?
Tôi nghĩ, có lẽ ánh mắt đó giống với ánh mắt của thiếu gia Shuuji, một ánh mắt không hòa hợp với thế gian.
Trừ lần đầu gặp, khi bị nụ cười kỳ dị và ánh mắt của Thiếu gia Shuuji làm tôi sinh kháng cự, lý tính của tôi đã bị đầy ngập trìu mến nuốt chửng.
Quả thực nhân loại là một sinh vật phức tạp...
Tôi thở dài, hỏi: “Vật quái là chỉ lão gia sao?”
Không ngờ Hitouban lại ám vào lão gia, hoặc lão gia chính là Hitouban. Đây thật sự là chuyện đáng sợ, liệu Thiếu gia Shuuji, người luôn mong cha công nhận, có cảm thấy khổ sở?
“Kusuriuri không nhìn tôi, hắn nhìn về phía xa, nơi Hitouban từ bỏ đuổi theo chúng tôi, tiếp tục duỗi cổ tìm kiếm.
“Kusuriuri nói: “Cũng không hẳn. Hắn chỉ là một trong các vật quái, nhưng 'chìa khóa' vẫn chưa đến.”
“'Trung tâm'?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Kusuriuri cười khẽ, mắt híp lại, như tôi hỏi câu buồn cười, nhẹ giọng nói: “Cô nghĩ hắn đang tìm gì?”
“Người không ở đây nhưng lại rất quan trọng đối với địa phương này. Trên người có nhiều vết thương, nửa đêm không ngủ được.”
Trong khoảnh khắc, sắc mặt tôi trắng bệch như giấy. Khi Kusuriuri nói vậy, nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, những nghi hoặc trước đó như được giải đáp.
Tôi mở to mắt, không tin nổi, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể? Quá hoang đường!” Miệng tự động phát ra tiếng nhỏ, như thú nhỏ gặp nguy hiểm.
“Là Thiếu gia Shuuji.”
“Hitouban đang tìm kiếm -” tôi nghe tiếng mình run rẩy, để lộ chút sợ hãi.
“Là Thiếu gia Shuuji.”
Kusuriuri nhìn tôi, khóe môi như cười, ánh mắt vẫn bình tĩnh, thở dài thương hại và lạnh nhạt - cho tôi câu trả lời cuối cùng.
“Trả lời chính xác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro