Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10. Cút ngay!

Thân thể phản ứng nhanh hơn ý thức, tôi đột nhiên nắm lấy tay thiếu gia Shuuji và nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng khi tay kia của tôi sắp chạm vào cánh cửa, một thứ từ cơ thể nó mọc ra, có thể là tay, đột nhiên nắm lấy chân tôi.

'Vì sao lại chạy trốn?' Thứ đó hỏi như không thể hiểu được.

Tôi phát ra tiếng kêu thảm thiết như con mồi bị thợ săn bắt. Tay của nó, nếu có thể gọi là tay, giống như những dải lụa, nhưng không mịn màng mà đầy những thứ sắc nhọn. Một cú chộp, chân tôi lập tức chảy máu. Nó không buông tay, tôi lo rằng thịt trên chân tôi sẽ bị kéo xuống, chỉ còn lại xương trắng.

Hơi thở dồn dập làm ngực tôi đau đớn, miệng như chứa đầy máu tươi, buồn nôn. Trong trạng thái đầu óc trống rỗng, tôi không thể đưa ra phán đoán lý trí. Hoặc có thể nói, từ khi đột nhiên tỉnh dậy, đầu óc tôi luôn mơ hồ, như đang ở trong một màn sương trắng.

'Keiko!' Bên cạnh truyền đến tiếng của thiếu gia Shuuji.

Tiếng gọi này làm tôi tỉnh táo lại, tôi cắn răng cầm lấy bình hoa bên cạnh, đột nhiên ném về phía thứ đó.

Bình hoa vỡ vụn thành mảnh nhỏ, rơi xuống thứ đó, khiến nó phát ra âm thanh nghi hoặc và chút đau đớn.

Ném đồ vật qua chỉ là phản xạ bản năng khi gặp nguy hiểm, tôi không mong đợi tạo ra thương tổn gì. Không ngờ thứ đó thật sự bị tấn công trúng. Tay nắm chân tôi cũng rút lại. Thừa dịp này, tôi nhanh chóng kéo thiếu gia Shuuji chạy ra cửa phòng.

Mọi thứ đều trắng xóa.

Hành lang ngoài phòng bệnh đầy sương mù trắng nhợt, khiến mọi cảnh vật trở nên mơ hồ. Tôi nhớ đến xoáy nước đen vừa thấy ngoài cửa sổ, lòng sinh ra bất an. Do dự nửa giây, tôi quyết định tin vào trực giác, kéo thiếu gia Shuuji chạy lên sân thượng.

Dù sân thượng cũng là một nơi chưa biết, có khả năng không thoát được, nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy nó tốt hơn xoáy nước đen bên ngoài nhiều.
Tưởng tượng đến xoáy nước đen vừa thấy ngoài cửa sổ, lòng tôi sinh ra căm ghét và sợ hãi mạnh mẽ.

'Ầm!' Tiếng tường sập phía sau, tôi sợ đến mức chạy càng nhanh.

Tôi vốn không phải là người giỏi vận động. Vì thiếu gia Shuuji vẫn là một đứa trẻ, bước chân nhỏ, tôi phải bế cậu ấy chạy. Dù thiếu gia Shuuji gầy yếu, việc bế cậu ấy chạy vẫn rất khó khăn. Chưa kể chân tôi bị thương, từng cơn đau làm tôi toát mồ hôi lạnh. Dù bên ngoài lạnh đến phát run, tôi lại chảy mồ hôi đầm đìa.

Hơi thở đau đớn, phổi như muốn nổ tung. Miệng có vị rỉ sắt chua xót làm cổ họng ngứa ngáy, đầu óc trống rỗng, nước mắt tự nhiên trào ra. Ngược lại, âm thanh phía sau không chậm lại, mà càng nhanh hơn theo bước chạy của tôi.

Hoảng hốt, tôi thậm chí nghe thấy tiếng cười bén nhọn của thứ đó, làm thần kinh tôi càng căng thẳng, gần như đứt gãy.

Tiếng thịch thịch ồn ào làm tay chân tôi nhũn ra, tôi cắn răng, gắt gao ôm thiếu gia Shuuji chạy không ngừng, nước mắt sợ hãi không ngừng rơi, chưa bao giờ tôi khóc dữ dội như vậy.

Tôi miễn cưỡng chạy đến chỗ thang lầu, nhưng không còn sức tiếp tục, hơi thở như tuyên cáo tử hình. Khi cảm nhận thứ đó đến gần, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt —— rồi cảm giác tay mình buông lỏng. Tôi mờ mịt mở mắt, nhìn tay mình trống rỗng.

Thiếu gia Shuuji vốn được tôi ôm đã biến mất. Đầu óc tôi không thể xử lý thông tin trước mắt, khi nghe tiếng động, tôi mới nhận ra thứ đó đã bắt đi thiếu gia Shuuji khi tôi nhắm mắt lại.

rong cơn hoảng loạn và đau đớn, lý trí lẫn cảm xúc của tôi trở nên mờ mịt. Tiếng bước chân nhỏ dần xa của Thiếu gia Shuuji khiến tôi càng thêm bất lực.
Ngã trên mặt đất, tay chân như nhũn ra, tôi không thể đứng dậy. Còn trong tâm trí, một loạt câu hỏi hỗn loạn ùa về. Tại sao nó không giết tôi? Không phải vì tôi có tội sao?

Thứ đó không hề để ý đến tôi, chỉ chăm chú theo dõi hướng chạy của Thiếu gia Shuuji, phát ra những lời mơ hồ và trầm thấp.

"Đến nhanh lên đem cái kia nuốt luôn mới được." Nó cười bệnh hoạn: "Vì sao chỉ có hắn...?"

Lời nói chưa kịp kết thúc, tiếng cười man rợ đã vang lên, làm lòng tôi càng thêm lạnh lẽo. Mục tiêu của nó là Thiếu gia Shuuji, không phải tôi.

Vì cái gì không tấn công tôi chỉ tấn công Thiếu gia Shuuji a? Hiện tại làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ
làm sao bây giờ
làm sao bây giờ
làm sao bây giờ
làm sao bây giờ
làm sao bây giờ
làm sao bây giờ ..

Hay là cứ chạy đi? Dù sao con quái vật kia chỉ đuổi theo Thiếu gia Shuuji. Tôi cũng không nghĩ như vậy, chính là tôi cũng chỉ là cái người thường, chỉ 'sống sót' thôi tôi đã phải dùng hết sức lực rồi.

Hoặc là nói tôi nên hoan hô? Thật tốt quá thật tốt quá, mục tiêu của nó thế nhưng không phải tôi mà là thiếu gia Shuuji, như vậy tôi là có thể chạy thoát được!

Thật tốt quá!
... Thật tốt quá.
Bởi vì tôi thật muốn sống tiếp nữa.
Tôi muốn sống
muốn sống
muốn sống
muốn sống ——
Cả người tôi đều đang run rẩy. Tôi chỉ muốn sống sót, tại sao lại gặp phải chuyện thế này? Rõ ràng tôi đã rất vất vả để có được cuộc sống mới —— Tôi chỉ muốn sống sót, hơn bất cứ ai khác.
Vì vậy, tôi nghĩ đến việc chạy trốn ngay lập tức.
Dù không biết sân thượng như thế nào, nhưng ít nhất tôi còn có cơ hội, chạy tới đó rồi tính tiếp. Chỉ có một sợi tơ nhện buông xuống giữa địa ngục, dù phải đá tất cả mọi người xuống, tôi cũng phải được cứu, phải sống sót.

Tôi chính là người ích kỷ như vậy, nên —— Tôi từ mặt đất bò dậy, xoay người chuẩn bị một mình chạy lên sân thượng.

Nhưng ngay lúc đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu.

—— "Mẹ."

Đó là lời nói dối, là lời trong giấc mơ. Cậu bé đứng bên hành lang trồng hoa anh đào, cười với tôi và gọi như thế.

"Mẹ."

..."Người nhà với tôi là tồn tại đặc biệt."

Đó là giọng của tôi, lời nói khi trò chuyện với thiếu gia Shuuji ban ngày. Lúc đó, cậu ấy lẩm bẩm "Tình yêu sâu nặng và vặn vẹo sao..." và hiện lên biểu cảm suy tư.

Dù lúc ấy cậu ấy không nói ra câu quá thân mật, nhưng qua ánh mắt, tôi cũng hiểu được điều cậu ấy thực sự muốn nói.

Bây giờ, đứng giữa cuộc chiến sinh tồn, tất cả những lời đó như vang vọng lại, khiến tôi dừng bước, tâm trạng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Thiếu gia Shuuji lúc ấy muốn nói chính là —— —— “Keiko, nội tâm của cô đang khát vọng, khát vọng có được người nhà của chính mình.”

Cậu bé với vết thương khắp người, dùng ánh mắt bình tĩnh không phù hợp với tuổi, lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mắt ấy như nhìn thấu tất cả, nhưng lại ôn nhu, không xé mở những vết sẹo hư thối của tôi.

Tôi cũng đáp lại bằng sự ôn nhu, giả vờ không biết Thiếu gia Shuuji muốn nói gì.
Đang định chạy lên sân thượng, tôi dừng bước, nắm chặt tay, biểu cảm trở nên dữ tợn và đáng sợ.

Đây là giả dối, giả dối, là giả dối!!

Tôi nghĩ rằng tình cảm dành cho Thiếu gia Shuuji chỉ là bóng ma của Mei đã chết. Nhưng tôi không muốn tiếp tục sống dưới bóng ma đó. Từ nay về sau, tôi phải sống vì chính mình!

Huống chi, Thiếu gia Shuuji gọi tôi là mẹ cũng chỉ là giấc mơ buồn cười của tôi.
Tất cả đều là giả dối!
Nhưng, dù đây là giả dối, vì trong giấc mơ, cậu bé gọi tôi là 'mẹ', nên ——
...
...
...
Nó đi tới trước mặt cậu bé tên Tsushima Shuuji. Lúc này, họ đang đứng ở khoảng trống giữa thang lầu. Khi Tsushima Shuuji chạy đến đây, nó nhảy xuống từ thang lầu, chặn đường cậu bé.

Tsushima Shuuji ban đầu vì không bị phát hiện mà luôn trốn tránh, vô số đêm cậu đã thoát khỏi những cái bẫy của nó. Nhưng đêm nay, oán niệm thể quyết không bỏ lỡ cơ hội.

"Vì sao?" Nó không còn đôi mắt, chỉ còn dòng máu đỏ tươi chảy xuống như nước mắt.
"Vì sao chỉ có ngươi còn sống?" thể oán niệm khóc thút thít hỏi.
"... Ai biết được?" Tsushima Shuuji cười như mọi khi: "Rõ ràng ta mới là người không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, đúng không?"

Hắn dừng lại một chút, rồi nói: "Có lẽ là vì..."

Tsushima Shuuji không nói tiếp, bởi vì chính cậu cũng không dám tin rằng hình ảnh của Keiko hiện lên trong đầu.
Điều này đại diện cho cái gì — Tsushima Shuuji không thể hiểu, hoặc không muốn hiểu tâm trạng mình.

Nhưng oán niệm thể không quan tâm. Nó tiến tới trước mặt Tsushima Shuuji, mở ra cái miệng đầy răng nanh.
Tsushima Shuuji nhắm mắt lại.

Chính lúc đó, một âm thanh bất ngờ vang lên, như có ai đó từ trên cầu thang nhảy xuống, liều mạng, thậm chí đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng.

Người đó dừng ngay trên người nó, như một con ác thú dữ tợn, gắt gao nắm chặt nó.
Dường như không cảm thấy đau đớn, không màng cơ thể mình bị xoáy nước đen làm cho máu me đầm đìa. Với giọng phẫn nộ cực độ, âm thanh trở nên giống như tiếng quạ kêu chói tai.

"Cút ngay ——!!" Từ trong thân thể, một sức mạnh vô song, phẫn nộ mà hét.

"Từ thiếu gia Shuuji ..."

Từ người nhà của tôi ...

"Cút ngay!!!''

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật, chương này cảm xúc của Keiko có phần quá kích động, đại khái là cảm xúc bị phóng đại. Nhưng Keiko vốn là người có tinh thần không ổn định. Dù có vẻ không liên quan gì nhiều đến người thường, nhưng trong lòng tôi, Keiko chỉ là một người bình thường. Do dự, nhút nhát, tham sống sợ chết, đôi khi vì tư lợi mà làm những việc không tốt. Những người bình thường trở nên dũng cảm và quên mình vì điều quan trọng nhất là cốt truyện yêu thích của tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro