Mây đen trước cơn bão
Akutagawa ho ra máu rất nhiều lần, nhiều đến mức, anh đã không còn nhớ lần đầu tiên là lúc nào nữa.
Những cơn ho dồn dập ập tới, cảm giác ngứa ngáy khó chịu ở cổ họng, kéo theo hương tanh nồng của máu, cuối cùng theo những tiếng ho ào cả ra, chỉ để lại những búng máu đặc sệt trên bàn tay chai sạn này.
Thân thể dần dần kém đi, càng ngày càng dễ buồn ngủ, nhiều khi đang chiến đấu, thì toàn thân chợt mất hết sức, hoặc giống như không có cảm giác gì cả, dường như vừa bị người lén lút tiêm thuốc tê vậy.
Nhưng sẽ không có loại thuốc tê nào chỉ kéo dài hai đến ba giây.
Cho nên, không có ai phát hiện việc suy yếu của Akutagawa cả. Bởi vì anh giấu rất kĩ, cũng bởi vì nó chưa từng bộc phát ra trước mặt người khác, giống như chịu sự điều khiển của não bộ, cố gắng che khuất những biểu hiện của bệnh tình dưới cái xác đã gần mục ruỗng.
"Anh, gần đây anh ho nhiều hơn đấy." Gin nói, lo lắng nhìn anh trai của mình, săn sóc đưa cho anh một cốc nước ấm.
Cô mặc bộ tạp dề màu hồng, tháo xuống khẩu trang cùng bộ quần áo đen của sát thủ, khoác lên mình chiếc váy trắng đơn giản như một người con gái bình thường. Mà anh trai của cô - Akutagawa, cũng thay đi chiếc áo vẫn mặc ở Port Mafia.
Bọn họ nhìn không khác gì những người bình thường cả, cho dù ẩn sâu dưới cái xác này là trái tim đen ngòm nhuốm đầy máu tươi của sinh mệnh.
Akutagawa che miệng, cố gắng đem cái thứ tanh nồng màu đỏ kia nén lại trong cổ họng, không muốn cho em gái mình phát hiện sự thật rằng thân thể của anh trai em đã suy giảm đến đáng sợ.
Kết quả, luôn luôn là anh chiến thắng.
Cho nên, Akutagawa buông tay ra, nhận lấy cốc nước từ tay em gái, nhẹ lắc đầu, giọng mang theo chút khàn khàn.
"Không sao cả." Cho nên, đừng lo lắng.
"Nhưng mà anh..."
"Chỉ là ho mà thôi, Gin." Anh nói, khuôn mặt mang theo nghiêm túc, cũng là dấu hiệu muốn kết thúc chủ đề này.
Cho nên, Gin chỉ có thể yên lặng nuốt xuống câu hỏi mình định nói, thở dài một tiếng, tiếp tục vào bếp nấu tiếp bữa tối dang dở, trong lòng lại bắt đầu tìm cách đưa anh trai đi khám bác sĩ.
Nhưng mà ngày hôm sau, cô mang theo nhiệm vụ xa nhà một tháng, và lúc cô trở về, cũng là lúc nhìn thấy anh trai mình nằm hít thở ốm yếu trên giường bệnh.
"Các cơ quan của cậu ấy đang suy giảm một cách nhanh chóng, giống như bị lão hóa từ bên trong vậy." Mori Ougai lật bệnh án, hai mày nhăn lại, trong lòng có điểm bực bội.
Thuộc hạ dưới trướng giấu diếm bệnh tình, tính mạng nguy kịch, thậm chí không thể sống bao lâu, chả trách hắn không vui.
"Thực xin lỗi, khụ khụ khụ, thủ lĩnh..." Akutagawa ôm miệng, ho từng tiếng nặng nề, trên tay lại mang theo chút màu máu.
Hắn càng nói, Mori Ougai càng tức giận, trầm mặt hô một câu 'Câm miệng', sau đó quay sang nói chuyện với Akutagawa Gin, quyết định đem người bệnh trên giường ném sang một bên.
"Thủ lĩnh." Thiếu nữ khuôn mặt âm trầm, trên người còn mang theo mùi máu cùng sát khí.
Mori Ougai gật đầu, đem bệnh án đưa cho cô, sắc mặt không tốt nói: "Chứng bệnh này quá lạ thường, ta đã dùng mọi cách, nhưng không thể nào ngừng lại quá trình lão hóa bên trong của cậu ấy." Hắn ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra tình hình tệ nhất.
"Nếu như không thể chữa trị, thì Akutagawa chỉ còn có năm ngày."
Ngón tay cầm bệnh án của Akutagawa Gin siết chặt, dòng chữ nguy kịch, không có phương án chữa trị bỗng nhiên chói mắt đến lạ, làm cô hận không thể xé nát tờ giấy trên tay, cũng hận không thể túm lấy cổ áo kẻ đang nằm trên giường bệnh - anh trai mà cô vẫn luôn yêu quý, gào thật to để hỏi anh rằng, rốt cuộc đứa em gái này có vị trí nào trong lòng anh hay không.
Từ lúc anh liều mình chạy đi báo thù, mặc cho cô có khuyên nhủ, có nài nỉ như thế nào. Lúc anh mặc kệ mọi thứ đuổi theo dấu chân của Dazai san, dường như quên lãng đi đứa em gái đứng đằng sau. Và bây giờ, lúc anh bị bệnh, anh cũng lựa chọn đẩy cô ra bên ngoài.
Cơn phẫn nộ sinh ra trong lòng chưa bao giờ lớn như thế, giống như muốn nuốt chửng lí trí của cô vậy.
---------- 'Không sao cả.'
---------- 'Chỉ là ho mà thôi, Gin.'
Giống như sự châm chọc về mối quan hệ của hai người, lại mang theo một chút cẩn thận dịu dàng của người anh trai không muốn để em gái mình lo lắng.
Hình ảnh bé trai gầy yếu dang tay bảo vệ bé gái hiện lên trước mặt, xung quanh có mấy thiếu niên ăn mặc rách rưới, nhìn hai người bằng ánh mắt không thân thiện mấy.
Khi ấy, anh trai liều mạng bảo vệ cô, cho dù bị đánh gần chết cũng không muốn cô bị người bắt đi, hàm răng bị đánh gãy mấy cái, rít gào trong vô vọng, tựa như dã thú bảo vệ báu vật, nhe nanh cùng vuốt sắc ra đe dọa những kẻ gan to dám xông vào lãnh địa của mình.
------ 'Đừng khóc.'
------ 'Anh sẽ không để ai bắt em đi đâu.'
Khuôn mặt chật vật của thiếu niên, đôi bàn tay nhuốm máu xoa nhẹ lên má, vuốt đi những giọt nước mắt của em gái mình, dịu dàng như đang nâng niu món bảo vật quan trọng.
Cơn giận trong lòng như bị xoa dịu, biến thành sự bất đắc dĩ cùng mệt mỏi, hiện rõ đến mức, khẩu trang cũng không che đi được.
Mori Ougai đi ra ngoài, săn sóc để lại không gian riêng cho hai anh em.
Phòng bệnh ngay lập tức chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở cùng tiếng ho nặng nề. Mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ, xen lẫn mùi máu, quen thuộc, khiến những kẻ sống trong bóng đêm như hai người cảm thấy an tâm.
Đánh vỡ không gian không tiếng động này là giọng nói của Gin, mềm, nhẹ, lại mang theo chút chất vấn nào đó.
"Anh." Cô gọi một tiếng, rồi mới hỏi: "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Bệnh tình bắt đầu khi nào, anh giấu em bao lâu, anh có coi em là em gái anh không?
Đáp lại cô chỉ là tiếng thở nặng nề của anh trai mình, cùng một câu 'xin lỗi'.
"Anh xin lỗi, Gin."
Lúc nào cũng như vậy...
Gin buông tờ bệnh án xuống, đem khẩu trang cởi ra, để lộ khuôn mặt thanh tú của mình. Khuôn mặt mềm mại mang nét thiếu nữ, lại có một đôi mắt sắc bén như thú dữ.
Và hiện tại, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm Akutagawa.
Nếu là những người khác dám dùng ánh mắt đó nhìn anh, thì khẳng định kẻ đó sẽ không sống được sang ngày thứ hai. Nhưng mà ngồi đối diện lại là người em gái anh thương yêu nhất, cũng là người thân duy nhất của anh ở trên cõi đời này, cho nên, Akutagawa chỉ có thể lặng yên chịu đựng.
Sau đó, trong không gian tĩnh lặng này, tiếng thở dài của thiếu nữ như sấm đánh bên tai, làm Akutagawa nhịn không được siết chặt tay.
"Anh lúc nào cũng như vậy."
Gin nhắm mắt, những kí ức về hai anh em không ngừng ùa về, từng chút xoa dịu cơn sóng dồn dập trong lòng cô, khiến cho mọi cảm xúc chỉ có thể quay về một mảnh bình tĩnh.
"Anh." Gin lại gọi một tiếng, đứng dậy, đem khẩu trang mang lại trên mặt, nghiêm túc nói: "Em sẽ không để anh chết đâu."
Muốn cướp đi báu vật của chó hoang, cho dù là Thần Chết, cũng phải bước qua xác nó đã.
Gin nhớ rõ bên chỗ Trụ sở Thám tử vũ trang có một bác sĩ có năng lực chữa thương, nghe nói cho dù sắp chết, chỉ còn chút hơi thở cũng sẽ được vị bác sĩ kia cứu trở về.
Hiện tại quan hệ giữa bên Trụ sở và Port Mafia cũng không tệ, nếu như biết tin về bệnh tình của anh trai cô, bên kia khẳng định sẽ không bỏ mặc.
"Không cần đâu Gin." Akutagawa gọi lại, bàn tay đưa lên che miệng, ho sặc sụa, hơi thở dồn dập: "Thủ lĩnh đã thử qua."
Đúng vậy, đã thử tìm đến bên Trụ sở Thám tử vũ trang, và cũng thất bại trở về.
-------- 'Không thể nào! Dị năng không có tác dụng?'
Giọng nói kinh ngạc của Yosano Akiko còn vang bên tai, khuôn mặt âm trầm của Dazai san cùng Nakahara san, kèm theo tiếng thở dài bất lực của vị thám tử tài ba Edogawa Ranpo mà Dazai san luôn tin tưởng, tựa như tờ giấy báo tử dành cho cuộc sống ngắn ngủi của anh.
Akutagawa Ryuunosuke đã không còn cách để cứu chữa nữa rồi.
Cho nên, tâm tình của thủ lĩnh mới xấu như vậy.
"Nhất định còn cách!" Gin nắm chặt tay nắm cửa, không quay đầu lại, kiên trì nói, với giọng điệu như sắp tan vỡ.
Akutagawa lắc đầu: "Gin, đừng đi."
Thân thể này của anh, anh cảm nhận rõ ràng nhất, đặc biệt là cảm giác từ từ suy yếu từ mọi cơ quan ở bên trong, những cơn ho nặng nề, giấc ngủ kéo dài và cái cơn tê liệt mất cảm giác ấy, tất cả mọi thứ, anh đều cảm nhận được.
Muốn sống sao?
Muốn chứ.
Cam tâm sao?
Không cam tâm!
Nhưng mà cái chết từ từ kéo đến, chậm rãi, lại rõ ràng hơn bao giờ, khiến anh chỉ có thể bất lực mặc kệ những biến đổi của cơ thể, yên lặng chờ đợi thời điểm nhắm mắt mãi mãi.
[Chó hoang cố gắng giành giật sự sống từ tay Thần Chết, lại tuyệt vọng phát hiện, mình không hề làm được gì cả]
"Anh..." Giống như sức lực toàn thân bị hút đi, Gin buông tay nắm cửa ra, quay đầu lại nhìn anh trai của mình. Anh mặc đồ bệnh nhân, ốm yếu, gầy gò, lộ ra cánh tay chỉ có da bọc xương cùng làn da tái nhợt.
Tự nhiên, hốc mắt của cô nóng bừng, nhưng mà không có cái gì chảy ra cả, bởi vì những năm tháng ở khu ổ chuột kia, cái quyền được rơi nước mắt đã bị chính cô vứt đi rồi.
Giọng nói của cô mềm, nhẹ, giống như sắp tan vào không khí tĩnh lặng trong căn phòng trắng xóa này.
"Anh."
Một cái tên quen thuộc vang lên, khiến cho hòn đá nặng nề trong lòng Akutagawa lại chìm xuống.
" Atsushi biết chuyện này sao?"
Nakajima Atsushi - cái tên mà Akutagawa Ryuunosuke không muốn nghe đến nhất.
Đặc biệt, là ở lúc nắng sắp tàn này.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hố mới, cp mới!
Shin Soukoku, bot top tùy mỗi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro