Chương 3
Vụ án được giải quyết nhanh không thể tưởng.
Nạn nhân Yamagiwa đang theo dõi một vụ chính trị gia tham nhũng, uy hiếp đến lợi ích của đối phương, cho nên đối phương đã sai gián điệp cài vào sở cảnh sát từ trước tiêu hủy chứng cứ. Mà vị cảnh sát trẻ Sugimoto kia chính là tên gián điệp đó. Hắn cùng nạn nhân là người yêu, tuy nhiên trong lúc cãi vã đã vô tình giết chết đối phương, vì vậy liền nghe theo lời của tên nghị sĩ tham nhũng kia, nghe theo lời đối phương, giả vờ ngụy tạo hiện trường, vu oan cho mafia.
"Hừ, thật là một vụ án đơn giản, Ranpo đại nhân đói rồi!" Ranpo đi ra khỏi sở cảnh sát, lập tức kêu lớn.
Atsushi nghe thế mới nhớ ra túi đồ ăn vặt mình cầm không biết biến đâu mất rồi, hoảng loạn vò đầu: "Thôi chết, em làm rơi túi đồ của Ranpo - san rồi!"
"Tôi biết nè!" Dazai ở một bên giơ tay, khuôn mặt vô cùng đáng đánh nói: "Lúc nãy đi đường nhàm chán quá nên tôi ăn hết trơn." Nói xong còn giả vờ đáng yêu, dùng tay đánh nhẹ lên đầu mình, chớp mắt.
Nakajima Atsushi: "........"
"Ayumi, Dazai ăn hết đồ của tôi!" Ranpo lên án, không vui bĩu môi, cả khuôn mặt dẹt lại, giống hệt một cái bánh mochi.
Miyaki Ayumi nắm tay hắn, 'a' một tiếng, quay sang nhìn chằm chằm Dazai, mặt không biểu tình nói: "Dazai."
Không biết nhớ lại cái gì, Dazai lập tức giơ tay đầu hàng: "Được được, ngày mai tôi sẽ mua cho Ranpo - san một cái bánh ba tầng để đền lại, được chưa?" Hắn một chút cũng không muốn bị Ayumi nửa đêm trói lại ném đến nhà của Chuuya, lần đó thiếu chút nữa trinh tiết của hắn đã bị con sên đen nhánh kia hủy hoại, may mà hắn trốn kịp. Cùng lắm thì ngày mai hắn trộm thẻ của Chuuya mua bánh cho Ranpo - san, tranh thủ mua thêm một lô băng vải mới, tuyệt đối đem thẻ của đối phương xài hết.
Dazai sung sướng nghĩ, hoàn toàn không quan tâm nếu bị Chuuya biết được sẽ bị đánh chết.
Ranpo liếc một cái liền biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng không quan tâm tiền mua bánh là ai ra, dù sao thì hai người kia đều là một, Dazai hoàn toàn bị đối phương bao nuôi, nếu không thì với sở thích tự sát của tên kia đã chết đói lâu rồi.
"Phải là loại bánh kem ba tầng của cửa hàng bánh ở gần nhà ga!" Ranpo nhăn mày, sau đó lập tức đuổi bóng đèn đi: "Tôi muốn cùng Ayumi đi chơi, hai cậu về trụ sở báo cáo đi nhé!"
"Rồi rồi, quả nhiên người đang yêu đương đều thích trốn việc." Dazai phất tay, không nhanh không chậm kéo Atsushi trở về. Ranpo quay đầu, lè lưỡi hừ một tiếng, giận dỗi: "Ayumi, Ranpo đại nhân muốn ăn bánh kem!"
Thật đáng yêu.
Miyaki Ayumi gật đầu, nhịn không được cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán đối phương.
Atsushi kinh ngạc nhìn hai người đi xa, không biết nghĩ đến cái gì, cả mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Dazai hứng thú nhìn hắn, hỏi: "Sao thế, Atsushi?"
"Dazai - san..." Atsushi xanh mặt: "Ayumi - san vừa mới hôn Ranpo - san đúng không?"
"Đúng rồi, hôn trán." Dazai không sợ chết tiến lại gần, bắt đầu trêu chọc: "Atsushi cũng muốn được hôn sao? Đáng tiếc là nụ hôn của ta chỉ để dành cho những tiểu thư xinh đẹp mà thôi."
Hắn nhìn Atsushi đỏ mặt, lập tức cười gian xảo: "À đúng rồi, Atsushi còn chưa biết nhỉ..."
"Biết... biết cái gì ạ?"
"Ayumi - san cùng Ranpo - san là người yêu nha."
"!!!"
"À không không không." Dazai nói xong liền lắc đầu, đem Atsushi hù đến không nhẹ: "Hai người bọn họ đã kết hôn được mấy năm rồi."
"Hả???" Nakajima Atsushi tức khắc đứng người: "Kết hôn mấy năm sao? Nhưng mà... Ranpo - san nhìn còn rất trẻ!" Không, không lẽ Ayumi - san luyến đồng sao? Nghĩ đến việc này, hắn liền xanh mặt.
"Ranpo - san nhìn thế chứ ổng 26 tuổi rồi đấy." Dazai ôm lấy cổ hắn, dùng lực kéo, suýt tí thì làm cho Atsushi thăng thiên. "Có điều nghe Ranpo - san nói thì đúng là Ayumi - san thích anh ấy từ hồi còn nhỏ thật."
Cho nên, Ayumi - san quả nhiên là luyến đồng đi?
Nakajima Atsushi chết máy nghĩ, bắt đầu lo sợ bản thân sẽ bởi vì biết quá nhiều mà bị diệt khẩu.
.............
"Một Tiramisu, một Black Forest, một Pavlova cùng một ly nước dâu!" Tóc đen thiếu niên vừa cầm lấy menu đã điên cuồng gọi, bộ dạng hào hứng vô cùng, y hệt một đứa trẻ. Nữ phục vụ mỉm cười nhìn hắn, đỏ mặt quay sang hỏi nam nhân tóc đen bên cạnh: "Vâng, còn vị này, ngài muốn dùng gì ạ?"
Nhìn biểu tình của nữ phục vụ, Ranpo không vui phồng má, dưới chân lén lút đá Miyaki Ayumi một cái.
Miyaki Ayumi: "Nước chanh."
Nghe thế, Ranpo lập tức đạp hắn thêm một cái.
Ranpo đại nhân mới không ghen đâu!
"Ranpo." Chờ nữ phục vụ rời đi, Miyaki Ayumi lập tức nắm chặt ngón tay của đối phương, hỏi: "Tối nay muốn ăn gì."
Chưa ăn xong bữa chiều đã nghĩ đến bữa tối, thật đúng là Miyaki Ayumi!
"Muốn ăn sườn nướng, canh đậu hủ, bánh táo, tráng miệng muốn ăn dâu tây!" Ranpo cũng không khách khí gọi, đung đưa tay, đáng tiếc làm thế nào cũng không rút ra được, chỉ có thể mặc hắn nghịch.
"Còn muốn ăn cá xào chua ngọt!"
"Được." Ayumi không chút do dự gật đầu.
"Thật là, Ranpo đại nhân chỉ muốn yên tĩnh ăn đồ ngọt thôi mà." Bỗng nhiên, Ranpo nói, cả khuôn mặt nhăn lại, nằm bệt ra bàn, ngón tay chọc bình hoa.
Ayumi cầm lấy ngón tay của hắn, đưa lên môi hôn nhẹ một cái. Bọn họ ở bên này thoải mái trò chuyện, cặp đôi nam nữ bàn bên cạnh liền đứng dậy, đi ra khỏi cửa hàng. Ranpo không chút để ý liếc hai người kia một cái, phồng má nói: "Lại là đám người chán ghét kia. Quả nhiên là năng lực của Ranpo đại nhân quá tuyệt vời, cho nên ai ai cũng muốn sở hữu."
"Ừ." Ayumi sờ ngón tay đối phương, ở ngón áp út có mang một chiếc nhẫn bạc. Hắn nhớ lại lúc tên cảnh sát kia giơ súng định bắn Ranpo, trong lòng liền dâng lên những cảm xúc tối nghĩa, ngón tay lại không ngừng vuốt ve tay của đối phương, giống như một con cún con bị kinh hách, yêu cầu chủ nhân an ủi, lại tựa như một tên biến thái, khát cầu được người thương đụng chạm.
"Ranpo."
Tôi muốn hôn em.
"Ranpo."
Tôi muốn nhìn em.
"Ranpo."
Tôi muốn yêu em.
Đến tận cuối đời này.
Cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta.
Đôi mắt của hắn lóe lên từng tia máu, giống như tín đồ điên cuồng khát cầu sự cứu rỗi, dùng môi khẽ cọ xát lên ngón tay người hắn yêu, xúc cảm da thịt chạm vào nhau mang đến sự thỏa mãn bất tận.
Ranpo dùng bàn tay khác vỗ vỗ mặt Miyaki Ayumi, ngăn cản đối phương lại tiếp tục hành động si hán ở công cộng.
"Tôi biết rồi, tôi cũng thích Ayumi." Thám tử đại tài phồng má, nói: "Mau buông tôi ra, tôi muốn ăn bánh kem, ngu ngốc Ayumi!"
Yokohama hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời, dã thú lại lần nữa bị nhốt vào lồng giam, ngoan ngoãn chấp nhận bị thuần hóa.
.
[Thiếu niên kia như một ánh nắng, bất chợt xuất hiện, đem cả thế giới của hắn chiếu sáng.
"Cho dù cậu có biến hóa thế nào thì Ranpo đại nhân cũng sẽ nhận ra ngay!"
Thiếu niên khoác đồng phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, hai tay chống eo cao ngạo nói.
Kẻ vô diện diễn kịch cả đời, tìm kiếm ý nghĩa sống sót trong hư vô, cuối cùng lại phát hiện, thần của hắn, hóa ra vẫn luôn ở ngay bên cạnh.
"Cậu sẽ nhận ra tôi sao?"
Hắn ngồi trong bóng đêm, ôm lấy mặt nạ, khóc thút thít nói.
"Cho dù tôi lại biến mất lần nữa?"
Hắn khát cầu được người khác nhận đồng, lại bi thương phát hiện, không ai nhận ra được hắn.
"Ngu ngốc, Ranpo đại nhân nhất định sẽ nhận ra cậu!"
"Không có gì có thể qua mắt được tôi!"
Đứa trẻ lớn lên, vẫn luôn nhìn thấu được hắn trong dòng người, dùng sự kiên trì ngu xuẩn đem kẻ vô diện kéo ra bóng tối.
"Lần nữa gặp lại." Hắn đứng ở trước mặt thiếu niên, lần đầu tiên nói ra cái tên đã bị quên lãng. "Tôi là Miyaki Ayumi."
Xin hãy chỉ giáo, Edogawa Ranpo....]
.
"Cho nên, hiện tại chúng ta ngồi đây là để làm gì ạ?"
Nakajima Atsushi thật cẩn thận hỏi, không biết vì cái gì, từ khi Dazai - san đưa hắn trở về trụ sở, tất cả mọi người đều ồ ạt kéo hắn ngồi xuống, lấy lí do là tiền bối phải cùng hậu bối nói chuyện xúc tiến tình cảm.
Kunikida Doppo cầm lấy quyển sổ lý tưởng của mình, 'xoạt xoạt' ghi chép không ngừng, một bên lại nghiêm túc nói: "Chuyện này là tôi sơ suất, quên chưa báo cho cậu biết một số chuyện nhất định phải biết ở trụ sở." Nói xong liền xé trang giấy đưa cho Atsushi, ra hiệu cho cậu xem.
Atsushi nuốt nước miếng, có cảm giác tất cả mọi người đều lâm vào một trạng thái khá kì lạ.
'Những điều nên biết ở trụ sở:
1. Tuyệt đối phải tin tưởng Ranpo - san, bảo gì phải nghe, không được phép nghi ngờ.
2. Không được để Ranpo - san gặp nguy hiểm, một chút trầy xước cũng không được.
3. Khi Ayumi - san tức giận, nếu không có Ranpo - san ở, nhất định phải tránh xa.
4. Giám đốc thích mèo, nhưng lại không được mèo yêu thích.
5. Ranpo - san thích được giám đốc khen ngợi.
6. Khi làm nhiệm vụ, cố gắng đừng để bị thương.
7. Tuyệt đối không được để Ranpo - san ra ngoài một mình khi không có Ayumi - san.
8. Không được để Ranpo - san ăn cay.
9. Đừng tọc mạch về chuyện của Tanizaki và Naomi.
10. ....................'
Trang giấy mỏng ghi chằng chịt mười mấy điều, hơn nữa còn có ba chấm đằng sau, biểu thị vẫn còn tiếp.
Atsushi hoang mang hỏi: "Vì cái gì đa số toàn là về Ranpo - san cùng Ayumi - san?"
"Tôi biết nè!" Miyazawa Kenji giơ tay, hào hứng trả lời: "Bởi vì Dazai - san nói, hai người bọn họ là hai rắc rối lớn nhất của trụ sở!"
Kunikida gân xanh nổi lên, bóp lấy cổ của Dazai đang có ý định bỏ trốn, siết chặt: "Chết đi, Dazai!!!" Lại dám dạy hư Kenji, còn dám nói Ranpo - san cùng Ayumi - san là rắc rối, thật đúng là tên không biết tôn trọng tiền bối!
"Buông ra Kunikida, sắp chết rồi sắp chết rồi! Tôi không thở được!" Dazai miệng sùi bọt mép la oai oái.
"Kệ hai người đó đi." Tanizaki mỉm cười. " Thói quen là được."
"À vâng." Atsushi gãi má, tiếp tục nhìn giấy, hỏi: "Tuyệt đối không được để Ranpo - san ra ngoài một mình khi không có Ayumi - san, đây là vì sao ạ?"
Yosano Akiko thổi móng tay, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì Ranpo - san không biết cách đi tàu. Hơn nữa, anh ấy bị mù đường."
"Kinh ngạc đúng không?" Tanizaki vỗ vỗ vai Atsushi, thấm thía nói: "Tôi lần đầu nghe cũng không tin, sau đó có một lần Ayumi - san đi mua bánh kem, Ranpo - san liền tự chạy đi đến sở cảnh sát để phá án, kết quả bên sở cảnh sát gọi điện cho Giám đốc hỏi vì sao Ranpo - san chưa đến, lúc đó tôi mới biết là anh ấy bị mù đường thật. Khuôn mặt của Ayumi - san khi biết Ranpo - san phải ngồi ở bên đường một tiếng đồng hồ, chậc, ngẫm lại thật đáng sợ."
Naomi ở bên cạnh cũng tiếp lời: "Sau đó Ayumi - san đem nii-san treo ngược ở cửa trụ sở một buổi chiều, không ai dám thả xuống." Nếu không phải cô là con gái thì Ayumi - san đã treo cả hai anh em lên rồi.
Atsushi nuốt nước miếng, tưởng tượng bản thân bị treo cả buổi chiều, lập tức rùng mình: "Ayumi - san thật đáng sợ."
Kunikida xử lí xong Dazai - rác thải có hại - Osamu nghe thấy liền gật đầu đồng ý: "Tuyệt đối đừng để Ayumi - san nổi điên lên, nếu không sẽ có chuyện lớn xảy ra."
Kenji vỗ tay: "Có một lần Ranpo - san bị một nữ nhân bắt cóc, hình như là boss của tổ chức nào đó, nàng năng lực rất kì quái, chúng ta hoàn toàn không nhận ra Ranpo - san bị bắt lấy. Sau đó nàng gửi video đến trụ sở trinh thám, yêu cầu Ayumi - san phải một mình đi tới chỗ của nàng để đổi lấy Ranpo - san. Ayumi - san nhìn thấy Ranpo - san bị người đánh liền điên lên, khi đó thật đáng sợ." Hắn vỗ ngực, thở phào: "Tôi khi ấy suýt tí tưởng mình sắp bị giết cơ."
Atsushi càng nghe càng hãi hùng, lắp bắp hỏi: "Sau... sau đó, thì... thì sao ạ?"
Dazai không biết khi nào thì chạy đến bên cạnh hắn, đưa tay cắt ngang cổ, thấp giọng nói: "Tổ chức kia bị xử lý hoàn toàn, một người cũng không thoát được." Nhìn Atsushi xanh mặt, hắn nói tiếp: "Đương nhiên không có ai chết hết, có điều bọn họ đều sống không bằng chết."
"Tay chân bị phế, cuống họng bị hỏng, nội tạng bị tổn thương, tất cả không có một ai tránh khỏi, đều biến thành phế nhân." Yosano Akiko cuốn tóc, cầm lấy tách trà trên bàn, uống một hớp: "Đặc biệt là nữ nhân kia, xương cốt toàn thân dập nát, không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, không thể nói, cả đời đều phải sống trong đau đớn, muốn chết không được muốn sống không xong."
"Thủ pháp tra tấn quá huyết tinh, Giám đốc khi đó còn cùng Ayumi - san đánh một trận, giận đến mức muốn đem anh ấy ném vào sở cảnh sát, may mắn bị Ranpo - san ngăn lại." Kunikida đỡ kính, hoàn toàn không muốn nhớ lại hình ảnh đẫm máu kia: "Cuối cùng bởi vì không có ai tử vong, cho nên Ayumi - san vô tội."
Không khí trong trụ sở trầm xuống, dần dần trở nên cứng đờ.
"Được rồi!" Dazai vỗ tay, cười nói: "Cho nên Atsushi, nhất định phải bảo vệ Ranpo - san, chỉ cần anh ấy không sao thì không có chuyện gì hết."
Trụ sở trinh thám giam giữ một đầu dã thú, chỉ cần người thuần thú vẫn còn, thì nó chính là tấm khiên vững chắc nhất.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
1. Nữ pháo hôi ở đây là một người xuyên việt, không biết kịch bản, sau này sẽ xuất hiện tiếp.
2. Quá khứ của Ayumi đang dần được tiết lộ, có thể dùng ảo thuật, có liên quan một bộ manga khác.
3. Ranpo bởi vì năng lực của mình nên được rất nhiều thế lực nhăm nhe nhắm tới, cặp đôi nam nữ ở quán ăn là người của một trong các thế lực khác muốn đến để bắt Ranpo, Ayumi dùng ảo thuật xử lý hai người kia.
4. CP phụ ở đây là Soukoku, đã có manh mối ở trong chương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro