Chương 2
Công ty thám tử vũ trang gần đây có một thành viên mới.
Nakajima Atsushi, là một cô nhi vừa bị đuổi khỏi cô nhi viện, có dị năng lực 'Mãnh thú dưới trăng' với khả năng biến thành một con hổ.
Hiện tại, nghe nói cái đầu của cậu ta đang bị treo thưởng 7 tỷ.
Miyaki Ayumi đem một tên Mafia đá ra xa, nhẹ nhàng né vài viên đạn bắn tới, trên tay cầm hai đĩa bánh kem, giống như một quý tộc đang dạo chơi ở ngoài công viên. Đương nhiên, nếu xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh mà nói.
Tiếng la hét, tiếng súng lên nòng, tiếng đạn bắn ra vang lên không ngừng. Hiện tại, trụ sở thám tử đang đánh nhau với Hắc thằn lằn của Mafia, tất nhiên là bên trụ sở không có một chút thương vong nào.
Ranpo hoàn toàn không sợ hãi ngồi ở trên bàn, mặt nhăn lại, không ngừng hối thúc: "Ayumi, tôi đói rồi!"
Xung quanh có mấy viên đạn lạc bay đến chỗ hắn, lại giống như bị thứ gì hút lấy, biến mất không một chút tăm tích.
Ayumi dẫm lên người mấy tên Mafia đang nằm rạp dưới đất, 'ừ' một tiếng, đi nhanh đem hai đĩa bánh kem đặt trước mặt đối phương cùng bác sĩ Yosano Akiko. Yosano mỉm cười, không khách khí thưởng thức bánh kem trước mặt, hoàn toàn không để tâm xung quanh đang đánh nhau dữ dội thế nào.
"Cảm ơn Ayumi - san."
Đối với nữ tính, Miyaki Ayumi vẫn là tương đối ôn hoà, hơi lắc đầu đáp: "Không có gì." Dù sao hắn cũng thuận tiện đi lấy đồ ngọt cho thám tử nhỏ nhà hắn.
Toàn bộ trinh thám xã đều quen với tính cách ít nói của hắn, vì vậy Yosano Akiko liền cùng Edogawa Ranpo nói chuyện phiếm.
Những người xung quanh đều giống như cố tình bỏ qua bọn họ, ngoại trừ mấy viên đạn lạc thì không có ai tìm đến góc này gây sự cả. Đối với tình huống như thế này, Yosano Akiko vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng: "Quả nhiên ảo thuật của Ayumi - san thật lợi hại."
Nhìn qua có vẻ giống hệt như dị năng lực 'Tuyết mịn' của Taniyaki, có khả năng tạo ra ảo giác. Nhưng nhìn kĩ lại mới phát hiện năng lực này còn đáng sợ hơn thế.
Tựa như hiện tại, có một tên Mafia bị Kunikida vô tình ném qua đây, lại không biết vì sao cứ thế bay xuyên qua ba người bọn họ. Đạn lạc bay đến đây cũng vậy, một là xuyên qua người bọn họ, hai là giống như bị thứ gì đó nuốt lấy.
Đúng là một năng lực đáng sợ, đặc biệt thích hợp để ám sát.
"Đương nhiên rồi, năng lực của Ayumi chỉ có tôi mới nhìn thấu được thôi!" Ranpo vui vẻ cắn một ngụm bánh, hạnh phúc híp mắt.
Đáng yêu. Tưởng sờ.
Miyaki Ayumi mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cái đầu đen xù đang không ngừng lắc qua lại, ngón tay hơi hơi giật giật.
Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Edogawa Ranpo quay đầu lại, đắc ý quơ ngón tay: "Không được nha Ayumi, Ranpo đại nhân hiện tại vẫn còn rất tức giận."
Thật đáng tiếc.
Miyaki Ayumi thầm than, có điều nhìn qua cũng không có gì thay đổi, cả khuôn mặt vẫn giống như bị cố định lại ở một biểu tình duy nhất.
Yosano Akiko hứng thú cười: "Đến hiện tại tôi vẫn không hiểu được Ranpo - san làm thế nào để nhìn thấu cảm xúc của Ayumi - san. Hoàn toàn không có một chút dao động nào, kể cả nhịp tim đập cùng biểu cảm." Có điều Yosano vẫn chưa nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình. Một người có thể tự do khống chế biểu cảm, tim đập, cơ bắp như thế này, cộng thêm năng lực đáng sợ kia, thật đúng là vô cùng thích hợp để làm một sát thủ.
Không, có lẽ đối phương đã từng làm nghề đó không chừng. Yosano Akiko nghĩ, thân là một bác sĩ từng trải ở chiến trường, cô đặc biệt nhạy cảm với mùi máu tươi, cho dù hiện tại Miyaki Ayumi nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng mà mùi máu tươi vờn quanh người đối phương vẫn là tồn tại, chỉ là có vẻ nhạt mà thôi, cũng giống hệt Giám đốc vậy.
Edogawa Ranpo giống như biết Yosano đang nghĩ gì, liền đưa tay lên miệng làm thủ thế im lặng, híp mắt cười nói: "Đây là bí mật, Yosano - san."
"Cộng đồng bí mật sao? Tôi đã biết." Yosano Akiko cười đáp.
Bọn họ một bên thần thần bí bí nói chuyện, nhân vật chính của câu chuyện - Miyaki Ayumi nghe thấy cũng mặc kệ, dù sao quá khứ của hắn cũng không phải là chuyện bí mật không thể nói, chỉ là bình thường không ai hỏi qua, mà hắn cũng lười nhắc đến mà thôi.
Đợi đến khi Nakajima Atsushi trở về thì đám người của trụ sở thám tử đã xử lí xong Hắc thằn lằn của Port Mafia, đem toàn bộ ném ra ngoài, bắt đầu sửa sang lại sở thám tử bị mưa đạn bắn phá. Ai cũng bận rộn làm việc, chỉ có hai kẻ nhàn rỗi Edogawa Ranpo cùng Miyaki Ayumi là bắt đầu ngồi chơi, đem Kunikida tức đến mức cứ la hét chỉ trích, đương nhiên, chỉ có duy nhất Miyaki Ayumi là bị mắng, còn Ranpo? Thôi, vị tiền bối này chỉ cần ngồi yên một chỗ là được rồi, dù sao cũng không ai kì vọng vào một người mà quần áo cũng để người khác mặc dùm có thể dọn dẹp.
Miyaki Ayumi đứng một bên nghe Kunikida lảm nhảm, khuôn mặt nghiêm túc không chút biểu cảm, hoàn toàn không ai nhìn ra được hắn là đang ngây người.
"Được rồi được rồi, đã biết đã biết." Cũng không biết ai đánh điện thoại đến vào lúc này, Ranpo không kiên nhẫn đáp, sau đó lập tức gọi: "Ayumi, lại có công tác! Thật là... cảnh sát của thành phố này thật đúng là vô dụng!" Hắn nhảy xuống bàn, với lấy mũ nằm ở một bên đội vào, vừa đi vừa diss cảnh sát: "Không có tôi thì bọn họ chả bắt được tên tội phạm nào hết." Bộ dáng kiêu ngạo vô cùng.
Nakajima Atsushi kinh ngạc phát hiện Kunikida - san vốn đang thuyết giáo Ayumi - san không biết khi nào thì đứng ở bên cạnh hắn, cười nói: "Trông cậy cả vào anh đấy, Ranpo - san."
Hơn nữa không chỉ riêng mình Kunikida, mà toàn bộ thành viên của trụ sở thám tử không biết bị gì mà cũng đồng loạt tung hô đối phương, một bộ hận không thể trở thành fanboy fangirl của Ranpo - san suốt đời, đem vị thành viên lớn tuổi này khen đến híp cả mắt, toàn thân lộ ra một bộ 'thật đúng là không có Ranpo đại nhân thì cái trụ sở, à không, toàn bộ Nhật Bản chả làm được cái gì hết'.
Kunikida đẩy đẩy mắt kính, vỗ vỗ vai Atsushi, nghiêm túc nói: "Này nhóc, tôi bảo cậu đi cùng là để học hỏi thêm kinh nghiệm, nhất định phải cẩn thận nhìn Ranpo - san làm việc, hiểu không?"
Không, hoàn toàn không hiểu. Atsushi run rẩy, khuôn mặt xanh mét, ôm một túi đồ ăn vặt, trên đầu toàn là dấu chấm hỏi. Hơn nữa, vì sao đi phá án lại phải mang theo một đống đồ ăn vặt như thế này???
"Cái này là cho Ranpo - san dùng dọc đường, bình thường đều là Ayumi - san xách theo, nhưng mà nhóc là thành viên mới, phải biết linh hoạt gánh vác những việc nhỏ nhặt!" Cũng không biết nhớ đến chuyện gì, đối phương lại thấp giọng, nghiêm trọng nói: "Atsushi, nhất định phải nhớ kĩ, cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng phải đem việc bảo vệ Ranpo - san lên hàng đầu!"
Cuối cùng, không biết thế nào, từ Ranpo - san cùng Ayumi - san đi giải quyết vụ án lại biến thành Ranpo - san cùng Ayumi - san đi giải quyết vụ án, hắn ôm theo túi đồ ăn vặt đi theo, hoàn toàn biến thành một kẻ chạy chân theo đúng nghĩa đen.
Nạn nhân lần này tên là Yamagiwa, một nữ cảnh sát. Xác chết được tìm thấy ở trên sông, trên ngực bị bắn ba phát, ngoài ra không có một chút manh mối nào hết. Cảnh sát đã giăng lưới để tìm kiếm vật chứng, đáng tiếc là ngoại trừ rác rưởi cùng Dazai Osamu ra thì cái gì cũng chả vớt được.
Atsushi đã hoàn toàn tuyệt vọng với việc cố tìm hiểu trong não của Dazai - san chứa cái gì.
Hắn đang thử ngẫm lại vụ án, đáng tiếc là cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể đứng một bên yên lặng nhìn xem cách phá án của Ranpo - san.
"Một chút manh mối cũng không có..." Atsushi lẩm bẩm nói, quay đầu nhìn Miyaki Ayumi, cẩn thận hỏi: "Ayumi - san, anh có phát hiện cái gì sao?"
Nói thật, hắn có điểm sợ vị tiền bối này. Lạnh lùng, ít nói, từ lúc hắn gia nhập trụ sở đến giờ, hoàn toàn không nhìn thấy một biểu cảm nào khác của đối phương. Hơn nữa, không biết có phải vì trực giác của dã thú hay không mà hắn cảm thấy đối phương rất đáng sợ, có cảm giác như kẻ yếu gặp phải kẻ mạnh vậy, có chút áp lực.
Miyaki Ayumi liếc nhìn Atsushi một cái, nhớ đến hình dáng lông xù xù khi biến thân của đối phương, liền ôn hòa gật đầu. Đáng tiếc bộ mặt của hắn vẫn cứ không thay đổi chút nào, hoàn toàn không nhìn ra được ôn hòa ở đâu.
Nhìn thấy vị thành viên nhỏ tuổi kinh ngạc trợn tròn mắt, một bộ không thể tin được nhìn chằm chằm hắn, Ayumi liền cảm thấy thú vị. Trinh thám xã đã lâu chưa xuất hiện người ngốc như vậy, có điểm mới lạ. Có điều hắn không quen nói quá nhiều, chỉ hơi lắc đầu, chỉ vào Ranpo đang hứng thú trêu đùa vị cảnh sát trẻ Sugimoto, nói: "Nhìn."
"A, vâng!" Atsushi có chút ngại ngùng gật đầu, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh quan sát tình hình.
Có điều hắn như thế nào cũng không ngờ được, cuối cùng hung thủ lại là vị cảnh sát trẻ tuổi kia.
Hơn nữa, khi bị vạch trần, đối phương còn suýt chút tí thì bắn Ranpo - san!
May mắn Ayumi - san kịp thời ngăn chặn đối phương, nhưng mà...
..... Ayumi - san vừa nãy thật là đáng sợ!!!
Nakajima Atsushi toàn thân theo bản năng cứng đờ, không dám nhúc nhích một chút, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Miyaki Ayumi.
Rõ ràng biểu tình của đối phương vẫn không hề thay đổi, nhưng mà toàn thân lại tràn ngập sát khí, chỉ trong một giây ngắn ngủi đã đem Sugimoto đè xuống, hơn nữa còn bẻ gãy tay phải của đối phương, nhanh đến mức ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng. Đối phương hiện tại giống hệt một con sư tử bị chọc giận, toàn thân đều kêu gào phẫn nộ. Atsushi cả người cứng lại, theo bản năng thả nhẹ hô hấp, chỉ sợ một chút động đậy thì sẽ bị đối phương không do dự giết chết.
Thật đáng sợ.....
Đến bây giờ hắn mới hiểu rõ câu nói 'đem việc bảo vệ Ranpo - san đặt lên hàng đầu' là thế nào. Đối phương khẳng định là nghịch lân của Ayumi - san! Cái loại cọ xát một chút sẽ chết người! Bình tĩnh lại Ayumi - san! Cảnh sát bên kia đều rút súng nhìn chằm chằm anh đấy, không thu sát khí lại là dễ ăn kẹo đồng lắm!!!
Đáng tiếc hắn có mười lá gan cũng không dám nói ra miệng, chỉ có thể lo lắng kéo lấy vạt áo của người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Dazai - san, giờ phải làm thế nào đây...." Chậm trễ chút nữa là có khi chúng ta phải gặp Ayumi - san ở trong tù đấy!
"Không cần lo lắng." Đối phương cũng giả bộ nhỏ giọng, thầm thì bên tai hắn nói: "Hiện tại Ayumi - san chỉ mới ở mức độ nguy hiểm số một, chỉ cần có Ranpo - san ở đây, thì chúng ta vẫn an toàn."
"Ranpo - san?"
"Đúng vậy, chỉ cần Ranpo - san là được." Dazai Osamu vỗ vỗ đầu hắn, chỉ tay, nói: "Xem đi."
Sau đó, Nakajima Atsushi chứng kiến một màn thuần hóa dã thú trực tiếp, hơn nữa còn là loại ngồi ở ghế đầu, nhìn rõ không sót chút gì.
Edogawa Ranpo không màng ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, vô cùng tự nhiên đi đến trước mặt Miyaki Ayumi, không chút do dự đánh mạnh lên đầu đối phương một cái, nhăn mặt nói: "Ngu ngốc Ayumi!"
Câu nói bình thường tựa như một câu thần chú, làm cho không khí xung quanh trở lại bình thường, giống như thứ sát khí đáng sợ kia chưa từng tồn tại.
Miyaki Ayumi ngẩng đầu, có vẻ đặc biệt vô hại, đáp: "Ranpo, đau."
"Đừng có mà giả vờ, tôi còn không dùng lực!"
"Đau."
"Hừ, đừng tưởng làm bộ đáng thương thì Ranpo đại nhân sẽ mủi lòng."
"Đau."
"........."
"Ranpo, đau."
"Được rồi được rồi, tôi hết giận rồi, được chưa!"
"Thấy không." Giọng của Dazai Osamu vang lên bên tai, mang theo một loại cảm xúc khác lạ mà Nakajima Atsushi không hiểu được: "Ranpo - san lại lần nữa thuần hóa dã thú thành công."
.
[Cho dù là ai, tổn thương Ranpo đều phải chết.
Không có một ngoại lệ nào, kể cả hắn.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro