Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mưa nhỏ

Nakahara Chuuya nhặt được một 'con' Dazai Osamu.

Đối phương nằm la liệt trên đường đến chung cư nhà hắn, mặc kệ trời mưa tầm tã, áo khoác phình lên hai đống nho nhỏ, từ bên trong lòi ra hai con mèo con. Bên cạnh đối phương có một cái hộp giấy, dùng bút lông viết mấy chữ 'Xin hãy nhận nuôi', chữ viết thanh tú dễ nhìn, xem ra là chữ của một cô gái.

Hắn dừng xe máy lại, trên người vẫn luôn có một lớp màu đỏ hồng của dị năng, mưa rơi xuống đều bị chắn ở bên ngoài. Cả hai bọn họ đều không che chắn ở dưới trời mưa, lại mỗi người một tình cảnh.

Nakahara Chuuya gọn gàng sạch sẽ bao nhiêu thì Dazai Osamu chật vật ướt đẫm bấy nhiêu.

Hắn xuống xe, nhịn không được giơ chân đá sinh vật nằm dưới đất vài cái, chú ý không động chạm đến hai con mèo con đang trốn trong áo khoác của đối phương. Mà hai nhóc mèo kia cũng có vẻ không sợ người lạ, cứ thế núp ở dưới lớp áo nhìn chằm chằm hắn, khẽ kêu vài tiếng yếu ớt.

"Còn sống không cá thu?"

Hắn giọng điệu không tốt lắm. Ở trên đường gặp phải người hắn chán ghét nhất, lại không thể không bỏ mặc. Hiện tại Port Mafia cùng Trụ sở trinh thám đang trong thời kì ngừng chiến, hắn muốn đánh đối phương cũng không được, thả tên này ở đây cũng không xong.

Hơn nữa rõ ràng tên khốn này cố tình nằm ở chỗ này chờ hắn trở về.

Nakahara Chuuya nhịn không được hừ lạnh một tiếng, dùng chân đạp lên ngực của Dazai Osamu, dùng lực dẫm một cú.

Dazai Osamu lập tức kêu rên, mở một mắt ai oán nhìn chằm chằm hắn, há miệng liền khiêu khích.

"Con sên thật quá đáng! Quả nhiên bởi vì thân cao không bằng tôi cho nên mới ghen tỵ đến mức tranh thủ tôi bị thương mà bắt nạt."

"Bắt nạt?" Nakahara Chuuya giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng ghê tởm, sắc mặt đen lại, nghiến răng dùng sức dí mạnh vào ngực tên khốn dưới chân: "Không phải mi muốn chết đi sao? Hôm nay ta sẽ giúp mi!"

"Oa! Chuuya muốn tìm người tự tử đôi với tôi sao?" Dazai Osamu mắt sáng lấp lánh, giống như một đứa trẻ háo hức được nhận quà từ người lớn.

Nakahara Chuuya thấy thế càng tức giận, phản bác: "Loại rác rưởi như mi còn lâu mới tìm được người nguyện ý tử tự cùng."

"Không ngờ con sên lại ác độc như vậy, quả nhiên là đồ chú lùn một mét sáu." Dazai Osamu đưa tay sờ nhẹ hai con mèo nằm ở trên người, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, thầm thì nói: "Nếu không, hay là Chuuya tự tử đôi cùng tôi đi..."

Có lẽ tiếng mưa rơi quá lớn, có lẽ do Dazai Osamu nói quá nhỏ, hoặc cũng có lẽ là vì tâm lý trốn tránh của ai đó, Nakahara Chuuya giống như không nghe được, tức giận đá đối phương một cú: "Câm miệng đi cá thu!"

Thân cao vĩnh viễn là chỗ đau của Nakahara Chuuya.

Hắn từ mười tám tuổi đến nay không hề cao lên một centimet nào, cho dù uống thuốc uống sữa ăn uống đều đặn, vẫn không có một tí tiến triển nào hết. Trong khi con cá thu chết tiệt nào đó, vừa kén ăn vừa ốm yếu, suốt ngày thích đi lung tung tự sát lại có thể phát triển đến một mét tám mốt.

Ông trời đúng là bất công.

Càng nghĩ càng tức giận, Nakahara Chuuya lại dẫm Dazai Osamu thêm vài phát, thỏa mãn nghe đối phương kêu đau mới buông chân, hừ lạnh: "Nói đi."

"Nói cái gì?" Dazai Osamu nằm trên đất giả ngu, ngón tay sờ nhẹ đầu hai con mèo, cảm nhận hai sinh mệnh yếu ớt đang run rẩy vì lạnh.

Thật là nhỏ bé.

Nakahara Chuuya ghét nhất chính là thái độ này của đối phương, hắn khoanh tay nhìn tên khốn chật vật dưới đất, trong mắt toát lên sự chán ghét: "Mi không phải cố tình ở chỗ này để gặp ta sao?"

Bọn họ là cộng sự với nhau mấy năm, mối quan hệ chém giết cùng dựa dẫm không phải có thể gói gọn trong một câu nói.

Dazai Osamu hiểu rõ Nakahara Chuuya, mà Nakahara Chuuya cũng hiểu rõ Dazai Osamu.

Đối phương chính là loại người không từ thủ đoạn để dành được mục đích, một kẻ không có tiết tháo, không có giới hạn về đạo đức và liêm sỉ.

Cho nên hắn biết rất rõ, đối phương chính là cố ý nằm ở chỗ này chờ hắn trở về.

"Nói đi, mi lại muốn làm trò gì?"

Mỗi lần đều là như vậy, không có một lần nào mà kế hoạch của đối phương không chính xác. Hắn rõ ràng tên khốn này đang mở sẵn cái bẫy đợi hắn vào tròng, lại không cách nào trốn tránh được.

Đúng là một loại ràng buộc làm người khó chịu.

"Được rồi được rồi." Dazai Osamu thưởng thức khuôn mặt nhăn nhó của Nakahara Chuuya xong xuôi mới chậm rì rì ngồi dậy, xách hai con mèo con giơ ra trước mặt đối phương, cười thiếu đánh: "Tôi vốn định lẻn vào nhà của Chuuya mượn kho rượu của cậu chơi một chút..." Nói chưa xong đã bị đấm một cái.

"Mẹ kiếp, Dazai Osamu! Mi muốn chết đúng không?"

"Đau lắm đấy con sên."

"Muốn không đau đúng không?" Nakahara Chuuya bóp tay răng rắc, cười dữ tợn, trong mắt tràn đầy sát ý, hận không thể đem tên khốn trước mặt xé xác: "Để ta giúp mi chết một cách êm ái, đảm bảo 'rắc' một tiếng là mi có thể đến thế giới bên kia."

"Chết ở dưới tay con sên thì tôi thà tự tử một mình còn hơn." Dazai Osamu không vui lắc đầu, trên mặt tràn ngập chán ghét, không chút do dự đem hai con mèo con trên tay ném đến chỗ Nakahara Chuuya, nhìn đối phương luống cuống dùng dị năng bảo vệ hai con mèo liền bật cười.

"Không hổ là cán bộ thiện lương nhất Port Mafia. Cũng chỉ có mỗi Chuuya là có thể vì đỡ cụ bà qua đường mà làm chậm nhiệm vụ."

Dazai không biết là châm chọc hay khen ngợi nói, giọng điệu nhơn nhớt làm Nakahara Chuuya cảm thấy giống như ăn phải thứ gì đó đắng ngắt, ghê tởm đến muốn đem người trước mặt đấm một trận.

Đáng tiếc trên tay hắn còn đang bận giữ hai con mèo con bị hoảng sợ, không thể thỏa thích đánh tên khốn kia, chỉ có thể đáng tiếc hừ lạnh.

Dazai Osamu da mặt dày mọi người đều biết, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của cộng sự cũ, lười biếng đứng dậy, cảm nhận toàn thân ẩm ướt liền nhíu mày đem nồi ném cho vị cán bộ của Port Mafia: "Đều do Chuuya hết đấy, nếu không phải chờ cậu thì tôi cũng không phải ướt đẫm như thế này."

Hắn phàn nàn một hồi, lại đầu tìm đường chết đi đến bên cạnh Nakahara Chuuya, dùng ngón tay chạm nhẹ đối phương một cái, thành công tiêu trừ dị năng lực của đối phương.

Nakahara Chuuya bị mưa xối thành chuột lột.

Hắn tức đến mức nhịn không được giơ chân đá tên khốn bên cạnh một cái, lại không đá trúng được cái gì, chỉ nhận được cái le lưỡi trêu chọc của đối phương.

"Bỏ cuộc đi con sên, tôi nắm rõ hết cự ly và nhịp độ ra đòn của cậu."

Khuôn mặt của đối phương đáng đánh đến cực điểm, lại làm Nakahara Chuuya nhớ lại cái hồi mà bọn họ vẫn còn là 'Song hắc' khiến người khiếp sợ. Hắn dùng dị năng trôi nổi hai con mèo đặt lên vai, đem hạt mưa chắn bên ngoài, sửa sang lại mũ, quay đầu không muốn để ý đến người phía sau.

Dazai Osamu lại giống như dính chặt lấy nam nhân trước mặt, lì lợm la liếm ngồi vào phía sau xe của đối phương.

"Chuuya không được bỏ lại tôi, Chuuya là cẩu của tôi, mà cẩu thì không được phép bỏ rơi chủ nhân."

Đối phương chìm trong màn mưa, mang theo một loại cảm xúc nào đó mà hắn không thể nhìn ra.

Nakahara Chuuya nhăn mày, vung tay dự định đem con cá thu nào đó ném ra khỏi xe của mình. Có điều ngón tay của hắn vừa chạm đến cổ áo của đối phương thì ngừng lại.

Bởi vì tên khốn trước mặt dùng khuôn mặt thấm đẫm nước mưa, giống như đang khóc nhìn chằm chằm hắn, khóe môi đối phương cong lên, kéo ra một nụ cười giả tạo.

"Chuuya, tôi muốn qua đêm ở nhà cậu."

Hình ảnh quen thuộc như đã từng diễn ra tái hiện lại trước mắt, khuôn mặt 22 tuổi của đối phương như đang trùng điệp với cái ngày trốn chạy khỏi Port Mafia.

Đêm mưa hôm đó, Dazai Osamu 18 tuổi tìm đến hắn, cắt đứt thứ liên hệ mỏng manh của hai người.

.....

["Chuuya, tôi muốn qua đêm ở nhà cậu."

Đối phương nói như vậy, cùng hắn trải qua một đêm ngọt ngào, để rồi cuối cùng chỉ còn lại sự phản bội đau thấu tim can.

Thật ghê tởm.]

.....

Nakahara Chuuya hận nhất kẻ phản bội. 

Mà Dazai Osamu chính là một kẻ phản bội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro