Đêm muộn
"Cút vào đi."
Nakahara Chuuya đem khăn tắm ném cho Dazai Osamu, tức giận cởi áo choàng. Lúc nãy Dazai Osamu ngồi sau xe nên hắn không thể sử dụng dị năng, vì thế bị mưa xối ướt đẫm.
Hai con mèo con được đặt ở dưới thảm lông, đang cuộn tròn liếm lông cho nhau, ngoan ngoãn vô cùng.
Dazai Osamu tầm mắt bị khăn tắm che khuất, không vui kéo kéo, ai oán mắng Chuuya là con sên, đem Nakahara Chuuya tức đến mức hận không thể đấm đối phương vài cái. May mắn hắn vẫn là nhịn xuống lửa giận, đem áo khoác cùng sơ mi cởi ra. Cả người ướt đẫm làm sắc mặt của hắn không tốt lắm, càng thêm chán ghét tên khốn cộng sự cũ nào đó.
"Trời ơi! Con sên làm mù mắt tôi rồi! Sao con sên lại có thể dùng phương pháp bỉ ổi bằng cách khoe cái thân hình đầy nhớt đó trước mặt tôi chứ!!!" Phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết của Dazai Osamu, khiến lửa giận của Nakahara Chuuya từ 99 thành công kéo lên 100xxx.
Đấm, nhất định phải đấm!
Cùng lắm thì hắn sẽ nhận tội với thủ lĩnh sau.
Chuuya dùng 1s để quyết định tương lai của mình và con cá thu nào đó, không chút do dự quay người vung tay tính đem Dazai làm thịt.
Sau đó, hắn cứng người.
Dazai Osamu một bên kêu la inh ỏi, một bên lại nhìn chằm chằm vị trí nam tính nhạy cảm trên thân thể hắn, một tay đỡ khăn tắm, một tay che mũi, nhưng làm thế nào cũng không che được chất lỏng màu đỏ đang rỉ ra đó.
Đặc biệt là khuôn mặt như biến thái kia, làm cho Nakahara Chuuya cảm thấy da gà nổi đầy người.
Thật ghê tởm!
Hắn xanh mặt, không biết nên đánh Dazai Osamu một trận hay nên che lại thân thể. Nhất là ánh mắt của đối phương cứ nhìn chằm chằm vào eo hắn, lâu lâu lại liếc xuống vị trí ở giữa hai chân, cho dù bị phát hiện cũng không làm con cá thu kia biết xấu hổ là gì, ngược lại còn trắng trợn giơ ngón cái lên khen.
"Không ngờ con sên nhìn lùn tịt mà dáng người lại tốt như vậy."
Mẹ kiếp, đúng là đồ không biết xấu hổ!
Quả nhiên khi nãy không nên mềm lòng đưa tên khốn này vào nhà!
Nakahara Chuuya bắt đầu cảm thấy hối hận, cả người cứng đờ một chỗ, không biết nên phản ứng thế nào. Cuối cùng hắn nghe theo bản năng, tiến lên vài bước đem cộng sự cũ của mình đánh một trận.
Tiếng mèo con kêu yếu ớt, tiếng la hét của Dazai Osamu cùng tiếng rống giận của hắn giống như tạo nên một bài ca kì quái nào đó, mở ra cái đêm hội ngộ của Song Hắc sau mấy năm xa cách.
***
[Chuuya, nếu tôi biến mất thì cậu sẽ thế nào?
.
Ta sẽ mở rượu mừng, dùng chai Pétrus mình thích nhất uống sạch để tiễn mi đi.
.
Vậy nếu tôi phản bội thì thế nào?
.
Nếu thế thì ta sẽ truy lùng mi, dùng chính đôi tay này giết chết mi.]
***
"Tôi ghét Chuuya nhất."
Dazai Osamu năm 18 tuổi nằm dưới thân Nakahara Chuuya, dùng đôi tay đầy băng vải của mình ôm lấy cổ người phía trên. Đôi mắt thiếu niên tóc nâu mang theo chút sương mù của dục vọng, khóe môi kéo ra nụ cười méo xệch, lông mi rung động, giống như cánh bướm yếu ớt dưới gió bão.
Nhưng ai cũng biết, phía sau cái vẻ ngoài yếu ớt này là một vũng bùn lầy dơ bẩn của bóng đêm. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, ngươi sẽ bị ăn không còn xương.
"Thật trùng hợp, ta cũng ghét mi."
Nakahara Chuuya hai tay nắm eo của Dazai Osamu, nghiến răng nói, tiếp tục thực hiện vận động thuộc về những người trưởng thành.
Giường đệm lộn xộn, quần áo ném lung tung dưới đất, mùi hương của nam tính, tiếng thở dốc của dục vọng cùng thanh âm da thịt đụng chạm không ngừng vang lên, giống như một loại thuốc kích dục đem Song Hắc cuốn lấy.
Đây là lần thứ mấy hai người làm tình?
Không nhớ rõ, không cần nghĩ, không cần hồi tưởng.
Bọn họ chán ghét nhau, giống như chán ghét thiên địch của mình.
Bọn họ ỷ lại nhau, giống như hai kẻ sắp chết bồi hồi nắm chặt khúc gỗ cứu mạng.
Nhân Gian Thất Cách dừng lại sự hủy diệt của Ô uế.
Thứ chìa khóa lồng giam ngăn chặn sự thức tỉnh của vị thần phá hoại.
Nakahara cần năng lực của Dazai Osamu để sống như một con người, một người sẽ không vì mất đi lí trí mà tàn sát lung tung.
'Chúng ta chán ghét nhau, hận không thể giết chết đối phương. Chúng ta quấn lấy nhau, chỉ muốn dính nhau mỗi phút mỗi giây. Chúng ta yêu thích nhau, nhưng mãi mãi không thể nào nói ra.'
'Yêu' là cảm xúc của con người bình thường, không phải của hai ta.
Một kẻ sinh ra làm người, sống như con quái vật. Một kẻ sinh làm quái vật, lại sống như một con người.
Chúng ta chưa bao giờ có tư cách để nói ra từ ngữ thiêng liêng đó.
"Chuuya không thể nhanh lên một chút sao? Cứ chậm rì rì như vậy, tôi đang nghĩ xem có phải Chuuya bị yếu sinh lý hay không đấy!"
Dazai Osamu thúc dục, theo phản xạ thít chặt phía dưới, cảm xúc tuyệt vời ấm nóng kia siết lấy phần nam tính của Nakahara Chuuya, khiến hắn nhịn không được hít hà một tiếng, từ trong cổ họng phát ra vài âm rên rỉ vô nghĩa.
Giống như một loại trả thù khi bị nghi ngờ, Nakahara Chuuya dùng lực đâm mạnh vào bên trong Dazai Osamu, dùng thể thuật mình tự hào bắt Dazai Osamu phải rên rỉ.
"Con sên... Cái đồ... Ưm, giá treo mũ!"
Dazai Osamu da mặt dày từ nhỏ, hoàn toàn không ngại ngùng gì hết, rên la cứ kêu lớn lên, lại còn dùng tay kéo đầu Chuuya xuống, ghé sát vào tai hắn thủ thỉ những lời mắng chửi dâm đãng.
Nakahara Chuuya đôi tai hơi ửng đỏ, thấp giọng nói một tiếng 'im miệng', dương vật lớn không ngừng đâm mạnh vào bên trong Dazai Osamu, cảm nhận bên dưới bị bao bọc trong cái miệng ấm nóng của cộng sự mà mình ghét nhất.
Hắn cùng đối phương làm tình nhiều lần, cho nên đã nhớ rõ toàn bộ điểm nhạy cảm của con cá thu này. Cứ thế không chút do dự đâm mạnh, đỉnh đầu đụng chạm đến điểm gồ quen thuộc, bên tai vang lên tiếng rên thích thú của Dazai Osamu, làm cho hắn có chút mất lí trí.
"Ta làm mi thích chứ."
Hắn hỏi, chất giọng thiếu niên bị cái khàn khàn của dục vọng che phủ, mang theo một loại lười biếng nhơm nhớp nào đó, gợi cảm vô cùng.
Giống như tình nhân thủ thỉ hỏi thăm, cũng giống như một loại ác ý muốn xem người kia xấu mặt.
Dazai Osamu mở to đôi mắt ngấn nước của mình, trong đôi mắt màu đen sâu thẳm đó là bùn lầy dơ bẩn dấu kín trong thân xác nhân loại, ác ý, chán ghét, hứng thú, vui sướng. Những loại cảm xúc lồng vào nhau, giống như muốn cuốn lấy con cừu vô tội ở trước mặt xuống hố đen của tội ác.
Khóe môi thiếu niên cong lên, hai má hơi ửng hồng, xen lẫn những tiếng rên khoái cảm. Lời hắn nói ra lại làm người lạnh thấu tim.
"Ghê tởm đến mức tôi muốn chết ngay ấy."
Luôn là câu trả lời cay nghiệt.
Nakahara Chuuya đưa tay bóp lấy cổ Dazai Osamu, nghiến răng dùng lực siết lại cái cần cổ yếu ớt đó.
"Vậy để ta cho mi sự giải thoát."
Sát ý lan tỏa xung quanh bọn họ, dục vọng chưa bao giờ ngừng lại. Hai thứ cảm xúc kia đan chéo vào nhau, giống như đem hành động làm tình của nhân loại biến thành một loại cứu rỗi cao khiết mà cũng dơ bẩn nào đó.
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng nghiến răng ken két.
Khuôn mặt ửng hồng, hốc mắt ngấn nước biến thành làn da trắng bệch cùng đôi môi tím ngắt.
Thân thể mang đầy vết thương của kẻ cô độc nhuốm đầy những dấu hôn sắc tình, mang theo một vẻ đẹp bệnh hoạn của bóng tối.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Nakahara Chuuya đã muốn giết chết Dazai Osamu.
Nhưng mà cũng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn nhìn thấy được cái bi thương mà đối phương che dấu.
'Đứa bé tội nghiệp bị mọi người xa lánh, không ai muốn đến gần hắn, không ai muốn cứu vớt hắn, không ai muốn chạm vào nội tâm nhỏ bé của hắn. Gai nhọn bao lấy cánh cổng tâm linh, máu tươi trải đầy, xương cốt chồng chất. Những ví dụ về những kẻ ngu ngốc mơ tưởng cứu lấy bùn lầy tội ác hiện ra trước mắt thần linh, giống như cười nhạo người đời vô tri, cười nhạo thế giới hư vô, cười nhạo thứ thiện ý giả tạo.'
'Thần linh là tội, là ác, là hỗn độn. Đứa bé đó là tội, là ác, là bùn lầy.'
Nakahara Chuuya buông lỏng tay ra.
'Bọn họ đều là những kẻ dơ bẩn.'
Dazai Osamu ôm cổ ho khan, dùng ánh mắt khinh thường cùng tiếc nuối nhìn hắn.
'Ngài cũng dơ bẩn như thế, lấy tư cách gì để cứu vớt ta?'
"Chuuya sẽ không bao giờ giết tôi được đâu." Dazai Osamu nói, hai tay ôm mặt Nakahara Chuuya, đặt lên đó một nụ hôn mềm nhẹ.
'Đứa bé khinh thường thần linh, thần linh chán ghét đứa bé.'
Mùi hương dục vọng lại dâng lên. Hai kẻ muốn giết chết nhau mấy giây trước lại giống như bị bản năng dã thú đánh bại, tiếp tục quấn lấy nhau, da thịt cận kề.
'Chúng ta không ai cứu vớt ai cả. Vì chúng ta đều dơ bẩn.'
***
'Thế giới mục ruỗng này, không bao giờ có bàn tay nào níu kéo đứa bé đó cả. Nội tâm màu đen cô độc của hắn mâu thuẫn đến mức làm người khó chịu. Mọi người đều có thứ mình bận tâm, không ai có thể cho hắn sự cứu rỗi duy nhất mà hắn cần.'
Dùng gai nhọn bảo vệ tâm linh yếu ớt. Những câu từ cay nghiệt ôm lấy nội tâm mỏng manh. Ác ý bao phủ tiếng kêu cầu cứu.
Đứa bé đó đã từ bỏ cơ hội được cứu rỗi lâu rồi.
Bây giờ, nó chỉ muốn kéo theo một kẻ ngu xuẩn cùng xuống bùn lầy với mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro