Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 | Party

Ngã Nam Bằng Hữu Thị Port Mafia
(Bạn trai tôi là Port Mafia)

3 | Party

Gần tới cuối năm, công ty của Nakahara Chūya cực kỳ bận.

Kỳ thực tôi có thể hiểu được, đi chín về năm khác với sinh viên như tôi mà.

Ở cuối năm trước tôi đã xác định giáo sư chỉ đạo phòng thí nghiệm, nghỉ đông nghỉ hè đều theo lịch thường lệ, nên giờ không có việc gì phải gấp cả.

Ở trước khi về nhà ăn Tết với người thân, tôi qua chỗ nhà trọ ở chung với bạn trai một thời gian ngắn.

Nếu hỏi nguyên nhân... không có nguyên nhân gì hết.

Người đang yêu, muốn ở bên người mình thích, đâu cần lý do gì?

"Hôm nay phải họp nội bộ," Chūya gọi điện về, "Hẳn phải khuya anh mới về được."

Tôi lười biếng ngáp một cái: "Được, có cần em lái xe tới đón anh không?"

Không chờ anh ấy mở miệng, tôi đã nói thẳng, "Để em lái xe tới đón anh đi, nếu có party, nhớ uống ít rượu thôi đấy."

Tuy rằng hút thuốc uống rượu anh ấy biết tất, nhưng tửu phẩm của Chūya kỳ thực không được tốt cho lắm.

Tôi quá hiểu việc này, bắt nguồn từ tiền án chồng chất, mặc dù không khoa trương đến độ một ly là ngã, nhưng ba bốn ly cũng không xê xích gì rồi.

"... Không cần tới đón anh, anh sẽ tự lái xe về."

Giọng của Nakahara Chūya có vẻ chống cự, thậm chí loáng thoáng có chút khó chịu.

"Cũng chỉ lớn hơn em có một tuổi thôi, không cần phải cảm thấy mình nên chăm sóc cho em từng li từng tí đâu," Tôi buồn cười bảo, "Em tới đón anh tan tầm thì có sao đâu?"

"Uống rượu lái xe là trái luật đó, anh muốn em tới đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh anh à?"

Tôi nhẹ nhàng hỏi thế, trên thực tế bạn trai tôi là một công dân tốt rất có tinh thần trọng nghĩa, thuộc tuýp người băng qua đường là sẽ đỡ cụ bà.

Anh ấy hình như không thích giao tiếp với cảnh sát, tôi cũng không rõ thái độ của anh đối với chuyện này là thế nào nữa.

Tôi nói thêm hai câu, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý.

"Xe để trong ga-ra em cứ lái tùy thích," Anh ấy dặn tôi, "Chìa khóa em biết rồi đó, tự lấy nhé."

Vì sao nói Nakahara Chūya rất có tiền——

Thích sưu tập rượu, sưu tầm xe, giá một chiếc xe quơ tay chỉ đại đã có thể ngang ngửa với tiền tiêu xài cả năm của tôi rồi.

Tuy rằng điều kiện của gia đình tôi không tính quá kém, nhưng thật khó để so sánh đấy.

Trải qua nhiều năm như vậy, tôi đã không nhớ được cuộc sống quẫn bách ở cái độ anh ấy vừa gia nhập công ty đang làm hiện tại, khi ấy tôi vẫn còn đang tiếp tế cho anh ấy.

... Tốc độ lên lương này thật là phi nhân loại và không khoa học mà.

Cúp máy, tôi tiếp tục ngồi trong căn phòng bật máy sưởi xem phim, chơi game.

Lúc chiều nhận được ba gói chuyển phát nhanh hai cuộc gọi giao hàng tận nhà, đều là đồ của Chūya, có đôi lúc anh ấy còn xoi mói hơn cả tôi.

Quần áo giầy được phối hợp cẩn thận, có thể nếm ra sự khác nhau của từng loại rượu vang đỏ, hầu hết thời gian anh ấy luôn tự phụ và ngạo khí.

Có lẽ những người đi làm lâu năm đều là thế cả đi?

Nhưng, tôi cũng đã gặp.

Bộ dáng anh ấy mặc áo T-shirt quần đùi, lười biếng chia nửa cây kem cho tôi rồi thoải mái cười to;

Động tác ảo não siết cổ tôi sau khi bị tôi đánh bại ở tiệm game;

Quá khứ chua xót hết sạch tiền vào cuối tháng, không ăn nổi cơm, tôi chia cho anh ấy một nửa tiền tiêu vặt, bọn tôi cùng ăn chazuke với nhau.

Hoặc là, trải qua bi thảm khi tâm tình anh ấy không tốt kéo tôi đi uống rượu, tôi cõng con ma men này về nhà còn bị ói hết lên người nữa.

Nhìn lại, tôi thật sự không rõ mình rốt cuộc làm thế nào mà lên giường được với anh ấy thế.

So với làm người yêu, thời gian chúng tôi làm anh em hình như lâu hơn mà?

*

Nếu không có Gin gọi điện cho tôi, tối nay phải sau mười giờ tôi mới có suy nghĩ ra ngoài.

"Xin lỗi," Giọng cô bé rất mềm, "Để quên thuốc của anh trai ở nhà, em nghe nói anh muốn tới đón Nakahara-san, có thể nhờ anh mang tới giúp em không?"

Akutagawa Gin, lần đầu tiên tôi gặp được cô bé là ở phố buôn bán, tôi đang đi dạo mua thức ăn.

Đương nhiên, trù nghệ của tôi rất bình thường, nhưng tôi và Chūya, phải có một người biết nấu cơm, nếu không lẽ nào mỗi ngày gọi đồ ăn ở ngoài à.

Công việc của Chūya rất bận, tôi chỉ có thể vén tay áo xuống bếp thôi.

Lúc đó Akutagawa Gin đang rất nghiêm túc chọn lựa nguyên liệu, là cô bé nhận ra tôi trước.

"A! Là, là anh à." Cô bé hét lên một tiếng nhỏ, hấp dẫn sự chú ý của tôi.

"Xin lỗi," Rồi nhanh chóng nói xin lỗi, "Tôi nhìn anh... cảm thấy, rất giống người bên cạnh cấp trên của tôi."

Tôi nhìn cô bé nhu nhược có mái tóc dài màu đen này, sửng sốt một lát.

"Cấp trên," Tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, "Người em nói chẳng lẽ là, Nakahara Chūya à?"

Không sai, chính là Nakahara Chūya.

"Em là thuộc hạ của anh ấy hả," Tôi có chút ngạc nhiên, "Anh không nghe anh ấy nhắc tới, ở công ty làm phiền mọi người chăm sóc cho Chūya rồi."

Tôi tự cho rằng lời mình nói là lời khách sáo ở nơi công sở, nhưng Akutagawa Gin lại vội vàng xua tay.

"Em không phải thuộc hạ của Nakahara-san, em, em không tiếp xúc được tới anh ấy."

Akutagawa Gin rõ ràng có chút bất an, lại dịu dàng cười với tôi, "Anh trai em là thuộc hạ của Nakahara-san, ừm... hẳn vậy."

Tôi không rõ lắm, hình tượng của Nakahara Chūya ở công ty kém cỏi thế nào mà cả một cô bé cũng phản ứng như vậy.

Lấy hiểu biết của tôi đối với Nakahara Chūya, tính anh ấy tuy rằng có chút nóng nảy, nhưng hầu hết thời gian đều rất dễ nói chuyện, nói trắng ra là một người tốt.

"Là Akutagawa Ryūnosuke à?"

"Ơ, dạ."

Akutagawa Gin hơi trợn to mắt lên, lại vui vẻ bật cười.

Từ đó về sau, quan hệ của tôi và cô bé chậm rãi nhích lại gần.

Kỳ thực chủ yếu là vì về sau tôi có giúp cô bé hai lần, hơn nữa lúc cùng Chūya ra ngoài dạo phố gặp được Gin và anh trai cô bé, nên mới dần quen.

Lo lắng anh trai cô bé cần uống thuốc, tôi không có chờ đến khuya.

Xuống ga-ra lái xe thể thao của Chūya đi, tôi tới nhà Akutagawa trước.

Dựa theo ý của Gin vào nhà lấy thuốc, trở ra lái xe, chuẩn bị đưa tới tổng bộ công ty, tôi biết địa chỉ cụ thể của công ty này ở đâu.

Tuy rằng không tới mấy lần, Chūya hình như không thích nhắc tới nó.

"Alô tiểu thư Akutagawa à, anh tới dưới lầu rồi."

"Anh tới sớm vậy à?" Cô bé có chút kinh ngạc, bên tai là tiếng hò hét ầm ĩ.

Đại khái là ở hội trường party đi, Akutagawa Gin do dự một lát, "Để em dẫn anh lên, trên đây có rất nhiều người, hẳn sẽ không chú ý tới anh."

Cô bé ngại việc để tôi ngồi một mình trong xe chờ, tuy rằng tôi không thấy sao cả.

Tôi chờ trong xe một lát, tiểu thư Akutagawa khoác mái tóc dài màu đen vội vã chạy xuống.

Lái xe vào bãi đỗ, tôi xách túi giấy xuống xe, giao cho cô bé.

"Quần áo em mặc..." Tôi chần chờ hỏi, "Là cosplay gì đó à? Nhìn thật thú vị."

Khác xa quần áo bình thường tiểu thư Akutagawa mặc, nhìn giống như là, ninja?

"Vâng, có đôi lúc sẽ mặc như vậy." Tiểu thư Akutagawa nhẹ giọng đáp.

Cô bé có chút ngượng ngùng, "Đi theo em, buổi tiệc còn phải kéo dài một thời gian, em dẫn anh lên nói với anh trai em một tiếng đã."

Tôi không nhận ra được sự cổ quái trong lời cô bé, vẫn còn đang suy ngẫm công ty này hóa ra là mở một buổi tiệc biến trang.

Đây chính là, văn hóa xí nghiệp gì đó à?

Công ty này hệt như tôi suy đoán, chiếm rất nhiều tầng, cũng rất cao.

Có được đãi ngộ lương bổng ưu việt như vậy, còn đặt ở một tòa kiến trúc tiêu chí như thế, hẳn là rất nổi tiếng ở Yokohama.

Tôi và Akutagawa Gin lên tới tầng ba mươi, thang máy vừa mở ra, tôi đã nghe được tiếng động huyên náo bên ngoài.

"Anh đi theo em, chờ tí đã." Giọng của Akutagawa Gin nguội lại.

Tôi nhìn cô bé ghim tóc lên, như vậy càng giống ninja hơn, biến trang nghiêm túc đó nhỉ.

Có cô bé dẫn đường, nhóm người Tây trang đen đang cãi nhau uống rượu trong buổi tiệc không hề chú ý tới bên này.

"Gin," Một cô gái tóc vàng mặc Tây trang đen cản cô bé lại, nhíu mày, "Người này là ai?"

Cô ta hất hàm dưới, giọng nói lạnh lẽo: "Em hẳn nên biết, trường hợp này không được phép dẫn người ngoài vào."

Cô gái có mái tóc vàng cột đuôi ngựa này đẩy mắt kính, mặt mày trang trọng nhìn có vẻ rất nghiêm khắc.

"Tiểu thư Ichiyō," Akutagawa Gin tằng hắng một cái, rồi khẽ nói, "Vị này là bạn của tôi và anh trai, cũng là người yêu... của Nakahara-san."

Nửa câu sau cô bé nói vừa nhanh vừa vội, có chút như là nghẹn lại vậy.

Ichiyō Higuchi khựng lại, nhìn tôi có chút khiếp sợ, một hồi lâu sau mới nói, "... Nakahara-sama?"

"Vâng, chào cô," Tôi chủ động chào hỏi, "Tên tôi là Takahashi Chise."

Không biết vì sao, người của công ty này hình như đều rất sợ Chūya.

Đây là điều bước vào đây rồi tôi mới nhận ra được, nhắc tới mới nhớ, tôi còn cảm thấy khó có thể tin đấy.

Tiểu thư Ichiyō hay tin này xong, không nói gì nữa, nhường đường cho chúng tôi.

Akutagawa Gin dẫn tôi đi tìm Akutagawa Ryūnosuke, đưa thuốc cho cậu ta.

Thanh niên cuối cùng cũng nhuộm trắng mái tóc này mặt mày lạnh lẽo nhận lấy, gật đầu với tôi, "Nakahara tiền bối đang ở chỗ các cấp trên, anh đi theo Gin đi."

Tôi không có ý kiến gì cả, nhưng lại chọn đứng cạnh Akutagawa Ryūnosuke.

"Tôi đứng ở chỗ của Akutagawa-san là được rồi," Tôi nhìn một vòng, "Hình như không có ai cả."

"Để tôi đi lung tung, cũng không hay lắm đâu."

Dù sao cũng là party cuối năm, tôi không muốn thêm phiền cho bọn họ.

Chịu lên đây với Akutagawa Gin, cũng là vì... có chút hiếu kỳ, chỗ làm việc của Chūya mà thôi.

Akutagawa Ryūnosuke không biết có phải cảm thấy lời tôi nói có lý hay không, cậu ta nhíu mày, nhưng không dời vị trí đi.

"Vậy anh đứng ở đây đi," Akutagawa Ryūnosuke nói thẳng, "Muốn ăn gì, bảo Gin lấy cho anh."

"Em biết khẩu vị của Chise," Giọng của Akutagawa Gin rất mềm, "Để em đi lấy cho anh trai và anh."

Tôi vốn không định để cô bé làm những việc này, nhưng giọng của cô bé nghe rất thoải mái.

Tôi không ngăn lại, nhìn cô bé chạy đi, không biết vì sao, tôi cảm thấy cô bé rất vui vẻ.

"Gin hình như rất vui vẻ."

"Có à?"

Akutagawa Ryūnosuke rất ít nói, hầu hết thời gian cậu ta luôn trầm mặc.

Im lặng một hồi, cậu ta dùng đôi mắt tối đen, khiến người có chút sợ hãi nhìn qua, "Có lẽ là vì anh đi."

"Vì tôi?"

Tôi có chút buồn cười: "Không thể nào, tôi có làm gì đâu."

Akutagawa Ryūnosuke lại dùng ánh mắt cổ quái không nói nên lời ấy nhìn tôi.

Một hồi sau, cậu ta dời tầm mắt đi, lấy điện thoại ra, hình như đang xử lý chuyện gì.

Tôi dựa vào tường, chờ Akutagawa Gin trở về, lại đột nhiên thấy cửa phòng tiệc bị đẩy ra.

"Vì BOSS!" Cái bóng tôi rất quen thuộc, khoác áo khoác Tây trang đen vọt vào.

Anh ấy dùng bàn tay đeo găng giơ cao ly rượu, rõ ràng đã uống khá nhiều, cất cao giọng, "Vì Port——"

Thanh niên có mái tóc màu cam nói được phân nửa, con ngươi trợn to, âm điệu kẹt lại khi thấy được một người.

"Vì Port——"

"Boss!"

"Chūya-kun say quá rồi đấy," Giọng nói bất đắc dĩ của một người phụ nữ vang lên, "Chúng ta... Hửm?"

Người phụ nữ mặc kimono đỡ vật trang sức trên đầu, mỉm cười nói: "Đây không phải là Chise à."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro