Chương 7: Điệu Waltz đỏ thắm
Trở về với thực tại
Đã được tầm 1 tháng kể từ ngày Kyouka mất, mọi thứ đều đã trở lại với nhịp điệu mà nó vốn có. Chỉ có điều...Atsushi vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua nỗi đau, nó quá lớn để cậu có thể quên đi trong thời gian ngắn.
Tất nhiên, cậu vẫn cười, vẫn hùa theo những trò đùa vui ngớ ngẩn của mọi người những khi cần, cơ mà sâu thẳm trong mắt ấy kể từ Kyouka ra đi đã mãi mãi không còn một chút ánh sáng, một mảnh u buồn, tối tăm, lạnh lẽo.
Lucy bước chân vào quán café, bên trong mọi người vẫn bu lại ngồi xung quanh một chiếc bàn như thường lệ. Cô tiến về phía họ, cầm tập tài liệu ít ỏi về tên mà cô tình nghi là người sát hại Kyouka và làm thương anh Kunikida được đặt lên mặt bàn. Toàn bộ đều là dựa trên trí nhớ mơ hồ của cô về những đặc điểm nhận dạng cũng như sức mạnh của hắn, dấu vết chữ thập.
"Tất cả những thông tin của tên đã làm cho anh Kunikida bị thương mà em có được. Mong rằng nó có thể giúp ích cho mọi người."
Gương mặt Rampo thoáng chút kinh ngạc, cầm tập tài liệu lên xem một lượt.
"Đây không phải vụ khủng bố xảy ra tại London vào 17 năm trước đó sao? Đó là một sự kiện khá lớn, anh cũng đã từng nghe qua..."--Dazai
"Là nó, chỉ có điều đây không phải khủng bố, mà là một vụ mưu sát. Bên cảnh sát được lệnh che giấu sự thật với cánh nhà báo, bởi đây là vấn đề liên quan đến việc an nguy của Chính Phủ."
Lucy trả lời, gương mặt thoáng chút ưu tư. Hiện giờ ngoài cô, Chính Phủ, cảnh sát và những người ngồi nghe cô nói ở đây ra, không một ai hay biết chuyện này hết. Cũng chỉ bởi lí do 'an nguy' này mà họ phớt lờ đi tiếng gào khóc thảm thiết của Lucy thuở ấy, cô đã từng muốn đòi lại công bằng cho cha và dì. Xong lời kêu gọi đề nghị xem xét lại vụ án của một cô bé mới chỉ 5 tuổi đối với mọi người thời điểm đó hoàn toàn không hề có trọng lượng. Cuối cùng vẫn là từ bỏ cái mong muốn ngoài tầm với đó, nguyện sống một đời an nhàn, không còn dính líu gì đến quá khứ nữa, cơ mà ông trời cũng thật trớ trêu! Lại cho Lucy và hắn có cơ hội trùng phùng.
Thù cũ hận mới, cô thề sẽ trả lại bằng sạch !
Rampo nhìn vết chữ thập trên cổ Lucy so sánh với vết của Kyoka , nếu nhìn qua, chắc chắn không thể phân biệt. Nó giống đến 99%! Nhưng với cặp mắt tinh tường của một vị thám tử tài ba, anh giường như cảm thấy 2 chữ thập này...có chút mờ ám. Như thể thứ trên vai Kyouka là hàng giả, nhằm đổ tội cho tên đã tiếp cận Lucy. Xong Rampo vẫn chưa thể tùy tiện phán xét, trong truyện này chắc chắn có uẩn khúc mà có thể đã bị anh bỏ qua. Một thứ tưởng chừng nhỏ xong lại mang đến một nỗi kinh hoàng ghê gớm.
Kunikiada lên tiếng hỏi Lucy nhằm phá tan bầu không khí nặng nề.
"Lucy, sự việc lần trước em cứu anh một mạng. Liệu em đã suy nghĩ lại về 'món quà' của anh chưa?"
Đây là lần thứ năm anh đề nghị Lucy xem xét lại trong tuần. Món quà của anh ấy chính là được trở thành nhân viên chính thức của cục, thay thế cho vị trí còn trống mà Kyouka để lại. Đây là một cơ hội tốt, bởi năng lực "Mọi người đều bình đẳng" của chủ tịch có khi sẽ giúp Lucy điều khiển được chiếc chìa khóa phòng Anne và giúp cô có nhiều cơ hội gặp mặt cậu ấy... Xong cuối cùng cô vân chỉ lắc đầu từ chối lời đề nghị gia nhập của Kunikida, cô không muốn mọi người bị liên lụy đến chuyện mà mình sẽ phải đối mặt.
"À mà...mong mọi người không nói về vụ điều tra tên này cho Atsushi. Tinh thần cậu ấy có vẻ chưa được ổn..."
Lucy tựa hồ có thể đoán ra việc kinh khủng mà Atsushi đó có thể làm nếu tên làm hại Kyouka được tìm ra. Không biết cậu ấy còn có thể giữ bao nhiêu phần là 'người' nữa
=-=-=-=-=-=-=-=
Cũng đã đến giờ thay ca, cô đeo chiếc tạp dề của quán, đôi tay nhanh nhẹn pha cho vị khách mới đến một cốc café fin. Giờ này quán thường vắng khách, nên Lucy hay tranh thủ thời gian này chơi bời một chút. Đưa tay với lấy cuốn truyện trên kệ gỗ, cô vui vẻ ngồi phịch xuống ghế, đắm chìm vaaof những câu từ mật ngọt. Khoảng một lúc lâu sau, vị khách kia gọi cô lại, nhờ pha thêm một cốc café tương tự.
Bấy giờ, Lucy mới để ý ngũ quan xinh đẹp được che đậy dưới lớp màn voan mỏng của vị khách kia. Mái tóc vàng kim dài đến thắt lưng, được búi lên gọn gàng. Đôi mắt tím lấp lánh như biết cười cùng đôi môi hồng hào được quý bà điểm xuyến thêm chút son màu cam đất khiến lòng người rung động. Người phụ nữ đó đẹp theo một cách rất cổ điển, toát lên sự giàu sang, quý phái nhưng cũng không kém phần thanh lịch và tao nhã. Nhan sắc ấy tuyệt mỹ đến độ Lucy đã phải đặc biệt đứng hình mất vài giây.
Điệu Waltz nhẹ nhàng vang lên qua chiếc loa đài đã bạc màu được đặt trên chiếc kệ gỗ. Lucy quay lưng đi vào nhà bếp lấy đồ. Bên ngoài, vị khách ban nãy nhìn theo cô, đôi mắt tím sắc lẹm ánh lên nét tà độc.
"Lucy Maud Montgomery, quả nhiên con càng lớn càng giống ả ta, càng lớn càng mạnh mẽ khiến người ta không thể kìm được lòng mà muốn chạy đến bóp nát ~ "
Bà ta cười khúc khích, nhìn theo cái bóng lưng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm kia, đôi lông mày lá liễu nhíu lại. Sắp rồi, cái ngày mà bà ta được tận mắt nhìn thấy cái dòng máu màu đỏ chót ấy chảy dài trên sàn nhà, được nghe cái tiếng kêu la đau đớn được phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn kia. Mới nghĩ thôi đã cảm thấy thật phấn khích~
°•○●□■♤♡◇♧☆▪¤
Ta sắp chết rồi MỌI NGƯỜI ƠI !!!!!!
Giờ ta đang khá bí ý tưởng (cái tội nhồi cho đã cái tình tiết toxic) ;_;
Thế nên là....ủng hộ ta nhiệt tình hơn nữa nha, để ta có thêm động lực :>
Iu~♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro