Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[13] 16 tuổi


Khi Dazai Osamu mở mắt ra lần nữa, anh nhận ra mình vừa thẩn thờ trong lúc làm nhiệm vụ.

"Giết gã."

Dazai Osamu ra lệnh không chút cảm xúc, phải nói rằng sau khi có được ký ức của các vũ trụ khác, anh rất chính xác trong việc tìm ra kẻ phản bội ở thế giới này.

Ban đầu, Dazai làm việc này như một phép thử, anh ấy cũng có chút hy vọng. Nếu những người đó thay đổi, quay đầu là bờ, anh ấy có thể thuyết phục bản thân rằng mọi vũ trụ là khác nhau. Họ không phải là NPC trong trò chơi và họ không cần phải tuân theo 'mã lập trình' của vũ trụ này.

Chuyện này thật vô vị, anh nghĩ. 

Thế là Dazai chán nản lật qua cuốn sổ kế hoạch cho tuần tiếp theo, cầm bút lên và gạch chéo vào một trang, nếu có ai nhón chân lên nhìn lén vào đó, người đó sẽ thấy bên trong cuốn sổ là một hàng dài tên đã bị gạch đen gần hết.

Tồn tại là một màn kịch đáng buồn của cuộc sống, và con người dù tự cho mình quyền đứng đầu chuỗi thức ăn, họ bất quá cũng chỉ là một con rối của số phận. Sự hiển nhiên, không thể kháng, chỉ có thể tuân theo.

Nhưng bạn có tự hỏi, nếu một ngày bản thân bạn ý thức được 'sự hiển nhiên' của vũ trụ, bạn sẽ làm gì?

Dazai là kẻ may mắn đáng thương đó, bất hạnh trở thành con thú bông xả stress của số phận. Não của anh bị bơm đầy hơi bởi cả tá ký ức không phải của mình. Anh phải đứng yên đó, chứng kiến toàn bộ cuộc đời của một 'Dazai Osamu', từ lúc sinh ra tới lúc xuống mồ. Quá trình thực sự khó mà diễn tả thành lời, cứ như bạn biết trước chất lượng nội dung bộ phim đó dở tệ nhưng lại có người trói tay chân và ép bạn ngồi trước màn chiếu, ép buộc bạn xem đi xem lại các phiên bản khác của bộ phim đó. Một trải nghiệm kinh khủng và nhàm chán. May mắn thay, các phiên bản này của anh đa phần đều sở hữu bản chất tự hủy, không một ai sống thọ. Cứ việc một Dazai chết thì anh sẽ chuyển sang một Dazai khác. Có Dazai sẽ tự sát thành công năm 10 tuổi. Có Dazai chết 15 tuổi. Có Dazai chết năm 20 tuổi. Ngẫu nhiên sẽ có một số 'Dazai Osamu' sống dai một chút như Tác gia Dazai 38 tuổi, lâu nhất thì có lẽ 3000 tuổi Hồ ly tinh Dazai cùng Cương thi Dazai.

Hầu như không có ai sống thọ và chết già.

Tất cả Dazai đều chết trong đau và khổ. Bất chấp dù họ có tìm được mục đích tồn tại hay không.

Tồn tại, một cái cớ dối trá của loài người về hy vọng và hạnh phúc.

Có nghĩa, còn tồn tại, tức còn đau khổ, còn tiếp tục chịu hành hạ mãi không dứt.

Dazai càng xem, anh càng quẩn sâu vào mê cung của sự hoang mang, anh đã chứng kiến cái chết của bản thân hơn cả triệu lần và sau cùng anh tự hỏi, sự tồn tại của tôi rốt cuộc là gì, khi mà bất kỳ thế giới nào tôi cũng đau khổ? Dazai biết mình bây giờ có thể đạt được bất cứ thứ gì nhờ 'Cuốn sách', anh cũng sẽ là người có nhiều sự lựa chọn nhất, người tự do nhất nhưng ngược lại anh cũng không còn là người tự do nữa. Một con dao hai lưỡi, một bản giao kèo với ma quỷ. Việc anh thông qua quan sát các thế giới song song khác, từ đó dự đoán khả năng xảy ra của các 'sự kiện' ở vũ trụ của anh, nó gần giống như nhìn thấu tương lai vậy.

Khi Dazai đã nhìn thấy mọi ngã rẽ, khả năng thế giới, vậy thì bản tính không ngừng truy tìm ý nghĩa tồn tại của bản thân anh trở thành cái gì? Bây giờ nếu đã biết hết mọi thứ thì tương lai có gì đáng mong chờ? Thế giới này không có ý nghĩa gì nữa, đặc biệt là anh.

Dazai cảm giác sinh mệnh của mình so với một con phù du còn thua kém trăm lần, rõ ràng là con người nhưng lại tồn tại chẳng có ý nghĩa gì.

Anh như một cái xác bị rút sạch nội tạng, bề ngoài vững như thạch cao, nội tâm bên trong lại không ngừng thối rữa, gan, thận, trái tim, phổi,.. Chúng bị ăn mòn từng phần một, rồi biến mất, không biết đâu mà tìm.

Điều gì là đúng khi những gì Dazai khao khát sẽ tan biến ngay giây phút anh chạm tới được chúng?

Oda không chết thì cũng sẽ là Ango hoặc anh.

Chuuya không chết vì anh thì cũng sẽ chết vì 'gia đình' của cậu ta.

Chết, cái chết bủa vây Dazai.

Trái tim Dazai thắt lại. Không lẽ tôi cứ mãi đau khổ mà không thể thay đổi ư? Anh phải làm sao đây? Xin hãy giải thoát tôi khỏi sự trống rỗng lạnh lẽo này... Hay lời cầu cứu của anh chỉ xuất phát từ những ký ức đang lởn vởn trong tâm trí anh? Hoặc có lẽ sự thật là... chúng ta chỉ là một vở kịch để người khác xem, một ảo ảnh tồn tại trong một cuốn sách mang tên 'Số phận' ?

À, hóa ra tất cả những thứ này đều là giả, thậm chí thứ tôi chạm vào hay nhìn thấy cũng không phải là thật. Quả nhiên, như tôi đã nói từ lâu, trên đời không có gì đáng sống.

Chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết

Làm ơn, hãy chấm dứt sự cô độc này của tôi.

"Dazai - sama."

Hả?

Tại sao tôi không thể trả lời? Dazai cảm thấy đau đầu dữ dội, hơi thở anh khó khăn, trước mắt mờ nhòa, anh tự hỏi, tôi đang làm gì vậy? Tôi đang ở đâu?

Tôi đang làm nhiệm vụ ư? Thế tại sao tôi lại cảm thấy như mình sắp chết? Dazai như đứng giữa hai miền ký ức và thực tại. Tâm trí của anh tràn ngập tuyệt vọng khiến nó không còn phân rõ biệt rõ ràng mọi thứ. Chợt, anh ngửi rất rõ, mùi cái chết, chúng như sình lầy đen đúa, không ngừng bám leo lên lưng anh, hy vọng một khi anh mủi lòng, Dazai liền sẽ bị chúng nhân cơ hội dìm chết ngạt. Trong thực tế, mọi người không ai ở cảng mafia ý thức được sự bất ổn của anh.

"Ozaki - sama truyền tin tới, Chuuya - sama đã vượt qua kỳ phân hóa."

Chuuya...?

[Ta sẽ xé cái đầu đó ra khỏi cơ thể của mi, thằng nhãi hôi sữa kia—!]

Như có ai đó đang thực sự hét lên trong não của anh.

Ký ức của tôi à?

Dazai Osamu miễn cưỡng tỉnh táo một chút, nhưng có mọi thứ trong đầu như cũ đánh khuấy anh, Dazai vẫn không thể cảm nhận cái gì ngoài mùi cái chết.

"—Tôi, không— " Cổ họng anh nghẹn lại như bị hóc xương cá. Dazai muốn mở miệng, nhưng cơn đau đầu lại lần nữa tấn công hệ thần kinh của anh, Dazai rít một tiếng, anh nhịn không nổi mà chống một tay lên tường, đỡ lấy thân thể của mình.

"Dazai - sama, ngài không sao chứ?"

[Thấy mi đạo đức giả mà ta buồn nôn. Đồ yếu đuối. ]

Ký ức của một Dazai khác?

[Ta mới 15, ta còn cao được!]

[Cái đêm mi rời khỏi tổ chức, ta đã khui một chai 89 ra uống mừng... Ta ghét mi đến đó đấy!]

___________

______

___

_

Tôi không có tư cách để yêu ai, không có tư cách làm người, không có tư cách hạnh phúc.

"Chuuya."

 "Dazai Osamu" của mỗi vũ trụ sẽ gặp được "Nakahara Chuuya" của mình, nếu chết một mình thì sẽ rất cô độc.

Dazai biết mình không nỡ bỏ Chuuya ở thế giới này một mình. Cái thế giới giả dối, mục nát này, nếu anh thực sự muốn rời đi. Dazai phải mang theo thứ anh ấy yêu quý nhất, đúng không?

Sở hữu Chuuya, độc chiếm Chuuya , nuốt chửng Chuuya, mang Chuuya theo cùng. Cho nên Dazai học tập phong tục của người Ai cập cổ đại. Mai táng thú cưng theo chủ nhân sau khi người chủ qua đời nha. Cảng mafia là đàn tế lễ, anh để mạng sống hiến cho trọng lực, dùng chính linh hồn của mình dựng nên một cái lăng mộ thật đẹp cho Chuuya và anh.

Cỡ nào lãng mạn kết thúc.

Chuuya không cần phải xuất hiện quá nhiều trước công chúng để chứng tỏ sức mạnh. Chuuya chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai chú cún đáng yêu cho anh nựng vui là được.

"Cậu ghét tôi đúng không?" Tôi nghèo kiết xác, Chuuya à.

Tôi không có thứ gì để dâng cho cậu ngoại trừ sự hủy diệt, dục vọng, mạng sống của tôi. Tuy rằng sau đó Chuuya trả lời quá thô lỗ, tôi không có bị xàm cùng hư não, Dazai nghĩ.

"Vậy nếu tôi nói tôi muốn làm tình với cậu thì sẽ như thế nào?" Khi Dazai nói muốn làm tình với Chuuya, trong đầu anh vẫn còn đang bị nhiều ký ức khác chèn ép, anh không còn cảm thấy là chính mình nữa. Cơ thể cũng không phải là của anh. Phải thừa nhận rằng tất cả "Dazai Osamu" đều có bản chất tham lam như nhau, ham muốn chiếm hữu Chuuya từng tất thịt, không hề che lấp. Dazai cứ như vậy mà tiếp tục duy trì tỉnh táo nhưng sự hoang tưởng vẫn bám lấy anh như con quỷ. Việc ký ức cứ dồn dập từng phút từng giây ở trong cơ thể, nếu người khác thì sẽ sớm phát cuồng. Nhưng Dazai hiện tại gần như đã quen với điều đó, mặc dù anh cũng cách không xa chữ điên.

Lúc này anh còn sót chút tỉnh táo để lịch sự hỏi Chuuya, ai biết anh sẽ còn làm ra chuyện động trời gì nữa.

"Ta sẽ bẻ gãy dương vật của mi nếu mi dám dùng nó để chạm vào ta đấy, thằng bệnh hoạn." 

END

_____________________________________________

Tác giả: Chương sau khả năng là tui sẽ viết chút thịt. Hai chương hoặc 1 chương nữa kết thúc 16 tuổi.

Về cái kế hoạch của daz trong LN, tui thấy nó chả khác méo nào thằng chả Daz sắp xếp để Chu tạch sớm, hai đứa 44 đôi. 

"..., anh để mạng sống hiến cho trọng lực,.. ": Kết Beast, Daz nhảy lầu tạch do lực hút của Trái Đất tác dụng lên, ai học vật lý thì cũng biết đó là trọng lực mà năng lực của Chuuya là điều khiển trọng lực nên mọi người hiểu rồi đấy. Anh zai chết cũng phải bán cơm chó cho thiên hạ mới vừa lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro