Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nhập viện

Chương 2: Nhập viện

"Có chuyện gì vậy? Iori/anh Iori bị sao thế?"

Những người khác lục đục chạy tới, thấy cảnh Iori ôm bồn cầu không ngừng nôn thốc tháo mà không biết nên làm sao.

Asahina Masaomi nhẹ nhàng vỗ mấy cái vào lưng Iori, miệng phân phó cho mấy người anh em khác ở phía sau: "Tsubaki đi rót một ít nước ấm lại đây, Azusa thì chuẩn bị khăn ấm vào mấy thứ linh tinh. Còn Ukyo, em mau lấy hộp y tế của anh qua đây!"

"Vâng!" Các anh em được nêu danh lên tiếng rồi mỗi người nhanh chóng chuẩn bị thứ được giao.

Phải mất một lúc lâu sau, Iori mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn đôi chút, cậu nghe thấy khẩu khí ân cần bên tai.

"Thế nào rồi, thấy có ổn không?" Masaomi thấy cậu đã thôi nôn, liền ngưng bàn tay để sau lưng cậu. Có điều đôi tay ấy vẫn đỡ lấy cậu như sợ cơ thể cậu bị mất sức rồi ngã quỵ.

Iori lắc đầu, nhẹ giọng: "Không sao, tôi đi ngủ trước..." Cậu nói xong thì đứng dậy, nhưng cơ thể cậu lại hoàn toàn không còn chút sức lực nào, căn bản là đứng không nổi!

"Được rồi, đừng rộn nữa." Sắc mặt của Masaomi hơi khó coi, lạnh lùng nói: "Cơ thể như vầy mà đòi đi ngủ!"

Người Iori chợt cứng đờ, bộ dạng anh cả lớn tiếng với cậu như vậy... Giống hệt trong ký ức kiếp đầu, khi cậu cố gắng ngăn cản anh ở bên người em gái kế kia.

"Đúng rồi anh Iori, sức khỏe anh không tốt thì đừng miễn cưỡng!" Yusuke vừa nói vừa đến giúp Masaomi nâng Iori dậy rồi trực tiếp cúi xuống cõng Iori trên lưng.

"Cẩn thận một chút, đừng đi nhanh quá." Người con trai thứ tám của nhà Asahina, Louis nhẹ nhàng dặn dò, còn quan sát đường đi, miễn cho Yusuke vì không chú ý mà vấp chân.

Chỉ cần mất vài bước là tới được phòng khách. Yusuke cẩn thận đặt Iori lên ghế sô pha, mà mấy người được Masaomi phân phó cũng mang đồ tới để trên bàn trước ghế.

Iori ngơ ngác nhìn phía trước, trong hai mắt chẳng có chút hồn vía, đầu óc cậu không biết đã bay tới cõi thần tiên phương nào. Dường như cậu chẳng nhận biết được gì trước những người anh em được Masaomi bố trí.

Cẩn thận đặt một chiếc nhiệt kế vào miệng Iori, sau đó lại lục lọi đồ nghề trong hộp y tế thì phát hiện ra không có thứ mình cần, nhìn sang Ukyo: "Ukyo, em đi mua một ít thuốc về... Thôi, để anh tự đi được rồi. Em ở đây trông Iori! Đúng rồi, đừng để nhiệt kế bị rớt ra khỏi miệng."

"Dạ được." Ukyo đáp, lập tức ngồi bên cạnh Iori, cẩn thận chăm sóc cậu.

Cho đến khi Masaomi mua thuốc về xong, vừa nhìn thấy nhiệt kế là mặt mày đen thui.

"Ba mươi chín độ ba, sốt cực kỳ cao. Ukyo, em mau lái xe ra đi, chuẩn bị chở Iori lên bệnh viện."

"Dạ được." Ukyo nói xong liền chạy đi lấy xe.

"Anh Masaomi không có cách nào sao?" Wataru đầy vẻ bất an, nhỏ giọng hỏi.

Masaomi xoa xoa đầu cậu, miễn cưỡng nở một nụ cười trấn an: "Dù sao thì anh cũng chỉ là bác sĩ khoa nhi thôi. Hơn nữa, chỉ sợ tình trạng của Iori không đơn giản là sốt như vậy, rõ ràng còn bị cả bệnh bao tử nữa..."

"Rất nghiêm trọng ạ?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông đầy vẻ lo âu, mỗi lần người trong nhà bị bệnh thì trên đều là anh Masaomi khám, chưa từng có bệnh gì anh Masaomi không chữa được...

"Nếu như em ấy không sốt cao hơn nữa thì chắc là sẽ ổn thôi... Được rồi, Wataru, bây giờ em ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời anh nói này, làm xong bài tập thì đi ngủ, đừng nghĩ nhiều."

Wataru cũng biết cậu hoàn toàn không giúp được gì trong chuyện này nên điều duy nhất cậu có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng không làm phiền mọi người. Bởi vậy nên cậu bé rất ngoan mà vâng một tiếng.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, Masaomi vừa bế Iori ra ngoài vừa dặn: "Tsubaki, Azusa, hai em ở lại trông nhà, Louis với Subaru thì qua đây giúp anh..."

Louis và Subaru gật gật đầu, vội vàng theo sau.

Mấy người vội vội vàng vàng chạy vào bệnh, may mắn đây là bệnh viện Masaomi làm việc nên anh không cần đăng ký mà trực tiếp đưa Iori vào phòng cấp cứu luôn.

"Anh Masaomi, Iori... Không sao chứ?" Ukyo nghiêm túc nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, miệng hỏi.

Masaomi lắc đầu: "Anh không biết... Trước khi đến bệnh viện, biểu hiện của Iori trông rất hoảng hốt, có lẽ là bị sốt đến mê man rồi..."

"Chuyện..." Louis vốn định nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người thì rốt cuộc lại im lặng, tiếp tục trầm mặc đợi chờ.

Chẳng biết đã phải đợi bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng chịu bật mở. Mọi người lập tức vây xung quanh, trăm miệng một lời: "Bác sĩ, tình trạng em trai tôi thế nào rồi?"

Vị bác sĩ có hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cảnh anh em hợp ý nhau như vậy...

"Tình trạng của bệnh nhân xuất phát từ việc sốt nhẹ trong thời gian dài không được chú ý và khám bệnh uống thuốc nên mới sốt cao liên tục không bớt. Hơn nữa, còn không ăn uống gì trong một thời gian dài nên dẫn đến chứng viêm dạ dày cấp tính, tình trạng không được khả quan lắm, cần phải nhập viện điều trị."

"Cái gì?!" Mọi người lại đồng thanh.

"Tại sao có thể như vậy được?" Sắc mặt Masaomi trông không tốt chút nào, nhịn ăn trong thời gian dài? Bị sốt nhẹ trong thời gian dài? Vì sao anh hoàn toàn không biết gì hết?!

Anh nhìn về phía Ukyo thì thấy sắc mặt Ukyo cũng khó coi không kém: "Tối qua, khẩu vị Iori không được tốt nên chỉ ăn một ít cơm rồi lên lầu ngủ. Mà sáng nay khi em lên gọi cửa thì cửa khóa, bên trong cũng không có người đáp nên em cho rằng em ấy đã ra ngoài..."

"Lúc ăn cơm tối, em có đến gọi cửa phòng em ấy nhưng không có ai đáp lại. Em tưởng là em ấy vẫn chưa về..." Mặt mày Louis trông cũng không dễ nhìn được bao nhiêu.

"Vậy nghĩa là... Từ tối qua tới giờ, Iori chưa ăn gì hết?!" Masaomi cảm thấy có hơi không dám tin! Trong nhà có nhiều anh em như vậy nhưng tại sao lại không một ai phát hiện Iori cả ngày không ra khỏi phòng, không ăn không uống!

Vị bác sĩ nghe xong lời mấy người anh em nói mới hiểu, hóa ra lý do tình trạng bệnh nhân thành như bây giờ là do những anh em này bỏ qua! Ông lập tức cảm thấy có chút vui không nổi: "Bây giờ bệnh nhân được yêu cầu chuyển đến phòng bệnh, còn các cậu... Nếu có vấn đề gì thì làm ơn ra chỗ khác nói chuyện."

Mọi người nghe thấy lời vị bác sĩ, lập tức an tĩnh trở lại. Hiện giờ không phải lúc bọn họ truy cứu trách nhiệm của nhau!

Về những hành động, ý nghĩ gì của người khác, Iori hoàn toàn chẳng hay biết. Trước khi vào bệnh viện, cậu đã ngủ mơ mơ màng màng, chỉ là cảm nhận được loáng thoáng có người đụng chạm vào cơ thể cậu. Có điều, lúc trước khi bị đưa vào trại tâm thần, cậu cũng thường xuyên không hiểu tại sao mà bị những người ở đó tiêm thuốc tê gì đó rồi cơ thể bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác... Nói thật, cậu đã sớm quen cảm giác những món đồ nghề lạnh lẽo kia chạm vào da thịt. Bởi vậy nên cậu không những không giãy giụa, ngay cả mắt cũng không mở, mặc kệ cả thảy, hoàn toàn chìm vào giấc mộng tĩnh lặng và ngọt ngào kia...

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Iori mới dần lấy lại ý thức, nhưng cậu không vội mở mắt. Đây cũng là thói quen đã hình thành hồi ở trong bệnh viện tâm thần.

"Đã qua một ngày rồi, Iori còn chưa tỉnh sao?" Đây là giọng nói của anh hai cậu, Asahina Ukyo.

"Vẫn chưa, nhưng mà bác sĩ báo rằng hôm nay sẽ tỉnh lại." Còn đây là giọng của anh cả Asahina Masaomi.

"Vậy hả anh... Mà, bác sĩ có nói thêm gì nữa không ạ? Chẳng hạn như khi nào anh Iori sẽ khỏe lại, lúc nào anh ấy được xuất viện..." Đây hẳn là giọng của cậu em út, Asahina Wataru.

"Wataru à, làm sao nhanh như vậy được. Iori bây giờ vẫn còn sốt nhẹ, nhiều lắm là em ấy phải ở lại đây thêm vài ngày nữa, chừng nào hết sốt mới được xuất viện." Giọng của người anh thứ tám, Asahina Louis.

"Vậy sức khỏe của anh Iori có để lại di chứng gì không?" Là giọng của người em trai đứng thứ mười một, Asahina Yusuke.

... ...

Mọi người không ngừng nhẹ giọng nói chuyện, làm cho Iori cảm thấy hết sức khó chịu. Trong bụng trống rỗng, còn hơi buồn nôn. Đầu óc choáng váng, rất mệt mỏi. Cậu chầm chậm mở mắt ra, chớp chớp, nhìn những người anh em đứng ở hai bên giường không ngừng thầm thì trò chuyện.

Cậu đã mở mắt nãy giờ nhưng vì chẳng có ai nhìn qua nên đương nhiên là không ai phát hiện ra. Iori lại chớp chớp mắt, ngẫm lại thì chắc là bản thân nên ngủ tiếp, có khi ngủ rồi sẽ không còn thấy khó chịu nữa.

Có điều khi cậu vừa mới chuẩn bị nhắm mắt thì bị tiếng gọi vui mừng của Wataru làm hoảng hồn.

"Á, anh Iori tỉnh rồi!" Wataru phấn khích chỉ vào Iori còn chưa kịp nhắm mắt hoàn toàn, ngẩng đầu lên báo với mọi người.

Cả gia đình giật mình, lập tức đồng loạt cúi đầu, quả nhiên Iori đã hé mắt ra.

"Ôi... Cuối cùng cũng tỉnh rồi... Anh Iori, anh thật sự dọa chết chúng em..." Yusuke nói với vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.

"Sao rồi, em có thấy chỗ nào không khỏe không?" Masaomi vừa hỏi vừa sờ trán Iori.

"Có muốn uống ít nước không?" Louis tay bưng ly nước ấm đến gần miệng Iori.

Iori khẽ vươn tay đẩy đi, ý bảo không muốn uống. Sau đó lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tưởng đâu có thể khiến bản thân tỉnh táo đôi chút, ai ngờ đầu vốn đã mông lung giờ lại càng choáng thêm, ngày càng khó chịu...

"Iori, đừng cử động!" Ukyo dịu dàng vươn tay cố định đầu Iori, còn nói: "Ngoan nào, tạm thời đừng cử động, bác sĩ sắp tới rồi, em sẽ sớm không còn thấy khó chịu nữa..."

Iori mạnh mẽ dùng tay gạt thẳng cả hai tay Ukyo ra, chẳng để ý đến vẻ ngơ ngác của anh, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay mình. Cậu không nghĩ, thật sự không hề nghĩ tới chuyện sẽ dây dưa với những người này thêm một lần nào nữa... Vậy nên, dù chỉ một chút, cậu cũng không muốn bọn họ đến gần mình.

Nhất thời, tất cả mọi người trong phòng bệnh lặng im, nhìn Ukyo một lát rồi lại nhìn sang Iori, chẳng biết nên nói gì.

Trong khoảng thời gian không có các anh ở đây, có chuyện gì xảy ra giữa Ukyo và Iori vậy?!

Tận cho đến khi bác sĩ đến, bầu không khí nặng nề trong phòng mm mới dịu đi được chút đỉnh.

Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ tuyên bố tạm thời không gặp vấn đề gì, chỉ cần nằm viện thêm vài ngày, tái khám mấy lần nữa là được, sau đó liền bỏ đi...

Trong thoáng chốc, căn phòng chỉ còn lại ngần ấy anh em nhà Asahina, bầu không khí hình như lại bắt đầu như trước...

Một lát sau, Ukyo cứ như không sao mà đẩy gọng kính, cười hỏi: "Iori có muốn ăn gì không? Anh Ukyo nấu cho em."

Iori lắc đầu, không nói một lời.

Ukyo lại cười cười: "Nói đến đây, hình như bác sĩ đã dặn mấy ngày nay Iori chỉ được ăn thức ăn lỏng và thanh đạm một chút. Nếu vậy thì anh sẽ trực tiếp nấu cháo thịt nạc rau xanh cho em được chứ?"

Iori cúi gầm mặt, tiếp tục lắc lắc, nhưng vẫn im lặng.

Masaomi thấy vậy, ngồi bên giường cười nói: "Vậy, em muốn ăn gì? Nói ra đi, để Ukyo nấu cho em."

Lần này thì Iori không những không nói gì mà ngay cả đầu cũng chả thèm gật hay lắc.

Ukyo cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười: "Em không nói gì thì anh trực tiếp nấu cháo thịt nạc rau xanh đấy?"

Iori hiểu rõ bọn họ nhất định giống nhau ở điểm cố chấp này, mà cậu lại không muốn bị làm phiền nên như có như không mà gật đầu.

Vì thế, Ukyo liền chở Wataru với Yusuke - hai người này còn là học sinh nên phải đến trường, rồi về nhà nấu cháo.

Trên đường đi, Wataru ngửa đầu hỏi: "Có phải anh Iori không vui vì anh Ukyo không ạ?"

Biểu cảm trên mặt Ukyo thoáng cứng nhắc trong một giây, nhưng rồi lại cười vui ngay: "Làm gì có, chắc là do Iori vừa tỉnh lại nên không rõ tình trạng bản thân thôi."

Wataru hơi nghi ngờ nhìn anh một cái, còn định nói gì nữa thì bị Yusuke không tiếng động bịt miệng cậu lại, còn chớp mắt ra hiệu cho cậu mấy cái. Đợi đến khi Wataru hiểu ý gật đầu thì mới thả tay ra.

Wataru nhìn ông anh Yusuke rồi lại nhìn sang Ukyo, môi mím lại, không nói thêm gì nữa.

-o0o-

(•Sam•): dịch mấy từ ngữ trong bệnh viện nổi cả da các ! Haiz, chương này mới nhạc đệm thôi, đợi chế Ema vào nhà Asahina mới vào chính kịch đấy! ai hóng hớt không nào??? (n˘v˘•)¬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro