Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Breathe (Hạ)


3.

Ngày thứ ba, Nhậm Dận Bồng nói rằng mình muốn ăn lẩu.

" Nồi lẩu là cái gì?" quê mùa kiến thức (1) thần chết nghe xong liền nhíu mày, đem áo choàng màu đen của mình cởi ra khoác lên vai Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Trương Gia Nguyên, liền không nhịn được cười.

"Ngài dẫn ta ra ngoài bệnh viện, ta sẽ chỉ cho ngài."

Sau đó Trương Gia Nguyên không chần chừ mà nắm lấy tay Nhậm Dận Bồng, hai người mang theo cảm giác không hề tồn tại trực tiếp đi ra khỏi cửa bệnh viện. Nhậm Dận Bồng đã rất lâu không có mặc y phục của mình ra ngoài dạo phố, đột nhiên cảm thấy có thể đi dạo trên đường phố là một chuyện khiến người ta có bao nhiêu hạnh phúc.

Nhậm Dận Bồng lôi kéo Trương Gia Nguyên bước vào một tiệm lẩu.

Nồi lẩu nóng hổi được bưng lên, trong nồi ớt trái đỏ tươi nổi trên dầu ớt vô cùng đẹp mắt. Nhậm Dận Bồng gắp một miếng thịt dê được cắt mỏng cho vào nồi, lại thả thêm vài cọng rau xanh, chần vừa chín tới sau đó kẹp lại với nhau cho vào trong chén của Trương Gia Nguyên.

"Ngài nếm thử một chút đi, thật sự ăn rất ngon." Cậu nhìn vẻ mặt hồ nghi của Trương Gia Nguyên cười nói.

Vốn là Trương Gia Nguyên đối với cái nồi nước canh nóng hổi đỏ rực một màu này liền đã có dự cảm không tốt chút nào, nhưng lại không thể chống lại được ánh mắt mong chờ của Nhậm Dận Bồng, đành cầm đũa kẹp lấy một miếng thịt, chấm gia vị bỏ vào trong miệng.

Nếu như hắn là người, hiện tại đại khái có thể đã bị cay đến chết đi. Trương Gia Nguyên mặt không biểu tình bưng chén nước trên bàn một hơi uống cạn, sau đó sử dụng ánh mắt lên án Nhậm Dận Bồng. Mặc dù hắn liền cấp tốc dùng tay che giấu vị giác của mình nhưng mặt và miệng vẫn là đỏ lên.

Nhận Dận Bồng nhịn không được liền phốc một cái cười ra tiếng, dù sao đâu ai có thể nghĩ tới đường đường là thần chết mà không thể ăn cay. Nhận Dận Bồng ngược lại chần thịt cùng rau ăn đến vô cùng vui vẻ, một loại cảm giác thỏa mãn chầm chậm đến.

Xuyên qua màn hơi nước nóng hổi Trương Gia Nguyên trong mắt Nhậm Dận Bồng dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ. Giống như là không hiểu vì cái gì mà nhân loại lại vì một nồi lẩu mà lộ ra dáng vẻ hạnh phúc như vậy, hắn tò mò nhìn Nhậm Dận Bồng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi vì cay mà nổi lên sắc đỏ.

Có lẽ đây chính là nhân loại đi. Lắc đầu, Trương Gia
Nguyên không muốn thừa nhận mình là một thần chết không biết ăn cay.

Sau khi ăn uống no say Nhậm Dận Bồng trở về bệnh viện, đôi môi đỏ lên vì cay cũng chưa có dịu xuống, nhìn như đang phát hoả. Trương Gia Nguyên cảm thấy thời khắc này Nhậm Dận Bồng nhìn càng giống một con thỏ nhỏ.

Nụ hôn hôm nay mang theo vị ớt, thậm chí Nhậm Dận Bồng cảm thấy mu bàn tay vì nụ hôn này mà trở nên nóng ran. Vội vội vàng vàng không kịp chuẩn bị, bị Trương Gia Nguyên sờ sờ tóc, Nhậm Dận Bồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Gia Nguyên.

"Không sao, chỉ cảm thấy ngươi rất đáng yêu." Trương Gia Nguyên cười tủm tỉm nói.

Sau đó thần chết thu hoạch được một con thỏ nhỏ đang đỏ mặt.

4.

Trương Gia Nguyên phát hiện Nhậm Dận Bồng thoạt nhìn rất yên tĩnh, kỳ thật cũng có thể nói rất nhiều, nhất là khi nói về quê hương của mình, hơn nữa trong đầu lúc nào cũng có vài cái suy nghĩ kỳ kỳ quái quái.

"Ngài có thể biểu diển diễn hát nhảy cho ta xem a." Hôm nay Nhậm Dận Bồng đột nhiên lại tràn đầy phấn khởi hướng Trương Gia Nguyên mà đưa ra yêu cầu.

"Không được." Trương Gia Nguyên liền không chút suy nghĩ mà từ chối.

Trương Gia Nguyên không gánh nổi người này. Nhưng Nhậm Dận Bồng lại một mực kiên trì, tích cực khuyên bảo hắn "Ngài không phải là người, sẽ không mất mặt."

" Như vậy cũng không được. Ta mà không cần sĩ diện sao?" Trương Gia Nguyên bày ra gương mặt vô cùng nghiêm túc, ý đồ làm cho Nhậm Dận Bồng từ bỏ ý niệm này, nhưng khi hắn nhớ tới bệnh nhân này chỉ còn một ngày để sống, lại nhịn không được mà mềm lòng.

Cuối cùng Trương Gia Nguyên thực sự học theo nam đoàn trên TV biểu diễn một màn hát nhảy cho Nhậm Dận Bồng.

Nói như thế nào đây, trông hắn đặc biệt giống một con nhện lớn tay dài chân dài, giương nanh múa vuốt. Nhậm Dận Bồng không có ý tốt đem suy nghĩ ví von này của mình nói cho Trương Gia Nguyên nghe, nhưng lại cười đến cong lưng, lại đột nhiên nôn ra một ngụm máu.

Thần chết có thể xóa đi đau đớn của bệnh tật, nhưng lại không cách nào ngăn cản Nhậm Dận Bồng đi về phía cái chết.

Cũng tốt, hiện tại bản thân cũng không cảm thấy đau đớn.

Vốn dĩ Trương Gia Nguyên vì thẹn quá hóa giận mà làm cho im lặng sinh khí, khi nhìn thấy cảnh này tức giận cũng tiêu tan hơn phân nữa, kéo lấy khăn tay từ trên đầu giường nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên khóe miệng Nhậm Dận Bồng.

"Cười mạnh như vậy làm gì". Cho dù có chút đau lòng, Trương Gia Nguyên vẫn là tức giận nói.

"Bởi vì ta rất vui vẻ a." Nhậm Dận Bồng cười nói. "Ta kỳ thật rất thích nhảy múa, nhưng là thân thể của ta ngài cũng nhìn thấy rồi, không cho phép ta vận động mạnh."

"Xem ngài nhảy múa, ta liền cảm thấy như mình cũng đã mãn nguyện rồi."

Mỗi câu mỗi chữ đều là chân thành nói ra, Nhậm Dận Bồng hai đầu lông mày đều thư thái ôn hòa. Trương Gia Nguyên tức giận liền triệt để tiêu tan, tiến lên phía trước nhẹ nhàng dán lên môi đối phương, mặc cho nơi đó còn mang theo vết máu.

Hắn nếm một chút vị máu thuộc về nhân loại, nhưng có lẽ vì đây là Nhậm Dận Bồng, hắn cũng không cảm thấy ghét bỏ. Vị thần chết trẻ tuổi cũng không biết hành động này mang ý nghĩa gì, chỉ là trong nháy mắt này, bản năng của hắn đang kêu gọi, hắn cũng liền nghe theo.

Nhậm Dận Bồng rõ ràng bị hành động của hắn làm cho giật nảy mình, tất thảy quá trình con mắt đều không chớp, sững sờ nhìn gương mặt của Trương Gia Nguyên từng chút phóng đại, vượt qua khoảng cách an toàn thuộc về nhân loại tiến tới hôn mà mình.

"Ngủ ngon."

Không biết là thanh âm của ai, nhưng Nhậm Dận Bồng quả thật cảm thấy buồn ngủ.

5.

Ngày cuối cùng, Nhậm Dận Bồng nguyện vọng là gì đều không có nhắc tới. Cậu gặp qua phụ mẫu của mình lần cuối, sau đó ngồi xếp bằng ở trên giường cùng Trương Gia Nguyên câu được câu không nói chuyện phiếm.

"Sau khi chết ta sẽ đi đến nơi nào?" Đây đại khái là vấn đề mà Nhậm Dận Bồng tò mò nhất.

" Chính là ta sẽ mang theo ngươi đi tính toán công đức, sau đó ngươi liền có thể đầu thai." Trương Gia Nguyên đem lưỡi hái màu bạc thu nhỏ thành vật trang sức tùy ý treo trên cổ áo.

"Cuộc đời ta sống không dài, cũng không có làm ra chuyện xấu, hẳn là công lớn hơn tội a?" Nhậm Dận Bồng nhàm chán miên mang suy nghĩ, không có chú ý đến Trương Gia Nguyên bên cạnh đang ngẩn người.

"Công lớn hơn tội" Trương Gia Nguyên cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên quay đầu con mắt lóe sáng nhìn về phía Nhậm Dận Bồng "Ngươi có thể không cần đầu thai, ở lại Minh phủ kiêm chức nha."

"Ta cũng lại là rất có năng lực nha, khi ngài thu thập linh hồn ta có thể kéo Cello làm nhạc đệm cho ngài?"

Đột nhiên như nhớ đến điều gì, Nhậm Dận Bồng xuống giường mang ra đàn Cello của mình. Nhậm Dận Bồng nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trương Gia Nguyên, hướng hắn ngại ngùng cười, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

"Ta đã không còn nguyện vọng gì." Nhậm Dận Bồng ngồi trên ghế, trong tay cầm cây vĩ. "Hôm nay là ngày cuối cùng, ta muốn kéo một bản nhạc tặng ngài."

Yêu thương vuốt lên thân đàn Cello, Nhậm Dận Bồng đại khái biết là đây chính là một lần cuối cùng có thể cầm đàn.

Nhậm Dận Bồng nhắm mắt, cây vĩ kéo trên dây đàn kéo ra từng nốt nhạc. Rõ ràng là ban ngày, nhưng Trương Gia Nguyên lại cảm thấy chỉ có sự ôn nhu của ánh trăng đêm mới có thể cùng Nhậm Dận Bồng của khoảnh khắc này mà xứng đôi.

Lẳng lặng nghe xong một bản nhạc, Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận để xuống đàn Cello, rồi nằm lại trên giường, trên người một lần nữa đeo lên đủ các loại máy móc, nghe người kia nhẹ nhàng thở ra một nhịp.

Lưỡi hái màu bạc từ trên cổ áo Trương Gia Nguyên được lấy xuống, trở về nguyên dạng như ngày đầu tiên Nhậm Dận Bồng nhìn thấy, chuôi lưỡi hái nằm ở trong tay Trương Gia Nguyên, mũi đao nhẹ nhàng chạm vào giữa trán . Nhậm Dận Bồng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Cậu mở mắt ra, trước mặt vẫn như cũ là Trương Gia Nguyên. Chỉ là máy móc bên cạnh giường phát ra âm thanh sắc nhọn vô cùng chói tai không cách nào không chú ý, còn có trên giường bệnh chính là thân thể của mình.

Nhậm Dận Bồng đối với thân thể mình đưa tay muốn chạm vào, nhưng lại trực tiếp xuyên qua. Cậu xoay người nhìn thấy Trương Gia Nguyên một mặt đầy lo lắng. Nhậm Dận Bồng không có bi thương cùng thống khổ, mà lại là một lần nữa cười lên "Cảm ơn ngài".

Đã để ta chết không thống khổ như vậy.

Trương Gia Nguyên lần đầu tiên đỏ mặt, khoát khoát tay nói không cần cảm ơn "Ta chính là đáp ứng ngươi."

Hắn hướng Nhậm Dận Bồng vươn tay, sau đó một hồn một thần về Minh phủ

" Nếu ngươi là công lớn hơn tội, ta liền cùng bên trên thỉnh cầu đem ngươi làm đứa nhỏ giữ lại bên cạnh, dù cho không đủ ta cũng sẽ yêu cầu."

"Ngài không hỏi xem ta có nguyện ý hay không sao Trương gia tiểu Nguyên Nguyên?"

"...Cái kia, Bồng Bồng ngươi nguyện ý lưu lại bên cạnh ta sao?"

"...Ta nguyện ý."

Nhân gian thiếu đi một Nhậm Dận Bồng, nhưng tử thần Trương Gia Nguyên lại có nhiều thêm một cộng sự đáng yêu.








Hoàn.

Giải nghĩa:

1. Cô lậu quả văn - 孤陋寡 [gūlòuguǎwén]: nghĩaà thiển cận; nông cạn; quê mùa; kiến thức hẹp hòi; kiến thức hạn hẹp; kiến thức nông cạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro