Chương 7
Lưu Vũ nào có ngờ, sau lời thề sẽ không bao giờ cãi nhau nữa, ngày hôm sau cậu sốt tới 38.8 độ, lúc mở mắt ra ngay cả hình người cũng không nhìn thấy rõ ràng, cậu lập tức đổi ý. Trên đầu cậu là miếng dán hạ sốt, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu còn nhớ rõ đã lấy điện thoại, gửi cho Châu Kha Vũ một cái tin nhắn thoại.
[ Con mẹ nó Châu Kha Vũ!!!! Dựa vào cái gì mà em bị sốt cao, còn anh một chút cũng không bị gì hả!!!!!]
Cậu dùng hết sức gào vào trong điện thoại, thế nhưng gào tới khàn cả giọng cũng không đạt được hiệu quả như mong đợi, trái lại vào trong tai Châu Kha Vũ lại mềm nhũn, giống như tiếng kêu của một bé mèo xù lông, không có chút lực uy hiếp nào, chỉ làm người ta nổi lên ý xấu, muốn trêu đùa nó một phen.
Vì thế Châu Kha Vũ trả lời lại một câu: [ Có vậy cũng hỏi, em thực sự là mãnh nam sao?]
Điều này thành công làm cho Lưu Vũ tức giận, cậu nghiến răng, cho dù kéo lê thân thể đang bệnh nặng này cũng muốn bò xuống giường đến trường đi tìm Châu Kha Vũ quyết một trận sống chết, sau đó bị mẹ mang theo một chén thuốc đẩy ngã về giường. Cậu đau khổ kêu lớn:
"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, cái chén này không phải thuốc hạ sốt, mà là thuốc độc có đúng không?]
Mẹ Lưu nghe xong trực tiếp đánh một cái vào gáy Lưu Vũ: "Ăn nói lung tung!"
Lưu Vũ uất ức trở lại trong chăn, mũi không thở được, nước mắt giàn giụa, cảm thấy chính mình thật là bi thảm, ngày hôm nay thật khổ sở, còn trôi qua lâu như vậy, hu hu hu.
[ Châu Kha Vũ, em không muốn thích anh nữa, cái gì cũng không muốn thích nữa, em muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với anh], cậu lại lấy điện thoại ra gõ một đoạn tin nhắn.
Rất nhanh đã nhận được câu trả lời,
[ Anh không hiểu một người sốt 38.8 độ như em làm thế nào gõ được một dòng tin nhắn buốt giá lòng người như vậy?]
Vốn bị nghẹt mũi nên ảnh hưởng đến hô hấp, Lưu Vũ nằm trong chăn bị nghẹn đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cậu đành ló đầu ra khỏi chăn, dùng miệng thở một hơi, sau đó chui về lại trong chăn.
[ Rất khổ sở TT~TT Nhân sinh không đáng giá!]
[ Nghỉ ngơi cho tốt, lúc về anh mua kẹo cho em.]
[ Phải là kẹo vị sầu riêng.]
[ Được.]
Lưu Vũ khó nén được nụ cười trên mặt, co chân dưới chăn bông, đầu gác lên đầu gối, hai tay ôm lấy điện thoại, cười ha ha thành tiếng. Lại đột nhiên nghĩ đến bây giờ còn chưa tan học, sao Châu Kha Vũ có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy?
[ Sao bây giờ anh lại cầm điện thoại?]
[ Sợ em tìm anh, nên mang theo.]
[ ??? Học sinh ngoan cũng có lúc làm trái với nội quy trường học rồi?]
[ Hôm nay anh không làm học sinh ngoan nữa.]
[ Chờ em trở lại sẽ làm.]
Lưu Vũ nhìn màn hình điện thoại, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó lập tức kích động đánh một quyền vào trong chăn!
A a a a a a!!!!
Sao anh ấy lại, đột nhiên, lại như vậy a a a a a !!!!
[ Châu Kha Vũ, hôm nay em cũng rất thích anh~]
[ Ừm, ngoan, làm tốt lắm.]
Nếu như trước kia thì làm sao có một Châu Kha Vũ như thế này! Thôi bỏ đi, nể tình hôm nay cậu có kẹo ăn, Lưu Vũ quyết định tạm thời không so đo với Châu Kha Vũ nữa!
Thuốc hạ sốt đã bắt đầu có tác dụng, Lưu Vũ ngủ một mạch cả buổi chiều. Trong mơ có một cái bánh sầu riêng ngàn lớp ở trước mặt cậu, nước miếng Lưu Vũ không khỏi tràn ra khóe miệng, đang chuẩn bị đưa tay bắt lấy, thế nhưng không ngờ tới cái bánh bỗng mọc ra một đôi chân siêu dài, nhanh chóng chạy đi, Lưu Vũ ở phía sau hết đuổi rồi lại đuổi, vừa chạy theo vừa hét to: "Đừng chạy! Mi đứng lại đó cho ta! Chân dài thì giỏi lắm hả!"
Chỉ là cậu có đuổi thế nào cũng đuổi không kịp, tức giận đến nỗi hai chân đá thẳng dậy, cả người rớt xuống giường, tỉnh ngủ.
Tay cậu vẫn đang trong tư thế với về phía trước, hai mắt chớp chớp, đập vào mắt là gương mặt kinh sợ của Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ lặng lẽ kéo hai tay Lưu Vũ giúp cậu đứng lên: "Mặc dù anh thất hứa không mua được kẹo sầu riêng cho em, cũng đừng muốn lấy mạng anh như vậy chứ?"
...
"A?"
"À!"
Lúc này Lưu Vũ mới phản ứng lại, vội vàng bỏ tay xuống, sờ sờ đầu, vẻ mặt vô tội.
Lại phản ứng thêm một lần nữa.
"Cái gì? Không mua được kẹo?" Cậu kích động hét to.
Châu Kha Vũ vội vàng trấn an người nọ lại, lắc lắc cái hộp nhỏ mình xách theo trên tay: "Để thay thế, anh mua bánh sầu riêng ngàn lớp đến."
Anh ngồi bên mép giường của Lưu Vũ, đặt hộp giấy ở trên đùi, cẩn thận mở ra, bên trong là một miếng bánh màu vàng hình tam giác. Hai mắt Lưu Vũ sáng lên, hít sâu một cái, một mùi sầu riêng bay vào mũi, nuốt nước miếng, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm môi.
"Chân dài quả thật rất giỏi!" Cậu nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, nhỏ giọng nói thầm một câu.
"Hả? Em mới nói gì?"
"Không có gì không có gì."
Châu Kha Vũ cẩn thận lấy bánh từ trong hộp giấy ra, Lưu Vũ gấp gáp muốn thưởng thức nó, tay vừa mới vươn ra một nửa, lại nhìn gương mặt của Châu Kha Vũ, ngừng lại.
Đợi đã! Có phải khi bị bệnh sẽ được chút đặc quyền mà đúng không? Cậu nghĩ ở trong lòng. Một người đang bệnh tật suy yếu, sao có thể khỏe khoắn như vậy, tự mình ăn bánh ngọt, có phải không nên hay không? Nào là trong TV, trong tiểu thuyết, chưa từng thấy người bệnh nào lại tự ăn uống cả! Mặc dù cậu chưa đến mức đi bệnh viện, không bị châm kim, cơn sốt gần như đã hạ nhiệt, nhưng mà! Cậu vẫn là người bệnh mà có đúng không?
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Xem đi, cậu còn ho khan như vậy, nghe thử xem tiếng ho khan này, suy yếu tới cỡ nào!
Cậu suy yếu như vậy, để cho Châu Kha Vũ đút bánh, cũng không quá đáng nhỉ? Cho dù là người không hiểu phong tình, lạnh nhạt bạc bẽo như Châu Kha Vũ, cũng sẽ cảm thấy hợp tình hợp lý mà đúng chứ?
Một loạt suy nghĩ tự biên tự diễn xảy ra rất nhanh trong đầu Lưu Vũ, cậu gật gật đầu, sau đó rút tay về, ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ nói: "Em mệt mỏi quá, anh đút em ăn có được không?" Dứt lời còn chớp chớp hai cái.
Châu Kha Vũ ngây ngẩn cả người. Nguyên nhân Châu Kha Vũ sửng sốt không phải là vì cậu làm nũng với anh. Nói thật, cậu làm nũng như vậy cũng không phải lần một lần hai, nguyên nhân làm anh sửng sốt như vậy là vì, trước kia khi Lưu Vũ làm nũng, phản ứng đầu tiên của anh là: nghiêm túc một chút, đừng nháo! Nhưng giờ phút này phản ứng đầu tiên của Châu Kha Vũ là: Trời ạ, em ấy đáng yêu quá! Đôi mắt to long lanh nước rất đáng yêu, cái mũi hồng hồng cũng rất đáng yêu, đôi môi nhỏ hơi chu lên cũng đáng yêu nốt. Sao em ấy có thể đáng yêu như vậy chứ?
Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ không trả lời, ngồi thẳng dậy, kéo ngón trỏ của Châu Kha Vũ nắm trong lòng bàn tay mình, thử hỏi lại một lần nữa: "Được không?"
Châu Kha Vũ ngây ngốc nhìn ánh mắt của cậu, nuốt nước miếng, gật đầu.
Lưu Vũ nhếch môi nở nụ cười, nhào tới gần, "A~~~", chờ đợi được đút.
Châu Kha Vũ sắn một miếng bánh đưa đến miệng Lưu Vũ, người nọ nhanh chóng cho vào miệng, cũng không cho Châu Kha Vũ rút muỗng lại, cắn chặt cái muỗng nhỏ không chịu buông, đôi mắt từ dưới ngước lên trên nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ, ý cười lan tràn nơi khóe mắt.
Châu Kha Vũ thử rút muỗng về thêm lần nữa, lại sợ dùng sức sẽ làm đau răng của cậu, bất đắc dĩ hết sức.
"Đừng quậy, mau nhả ra, ăn một miếng rồi thì không muốn ăn nữa sao?"
Lưu Vũ không nháo nữa, buông cái muỗng nhỏ ra, cơ thể nhỏ nhắn đang rúc trong chăn khẽ dịch sát về phía Châu Kha Vũ, ngồi thẳng người ngoan ngoãn chờ Châu Kha Vũ đến đút mình lần nữa.
Nhưng mà cứ như vậy ngồi yên đương nhiên không phải tính cách của Lưu Vũ, cậu lại tiếp tục không đứng đắn, nhỏ giọng hờn dỗi nói: "Ca ca, anh đút em ăn như vậy, thầy chủ nhiệm của anh mà biết sẽ không tức giận chứ? Ông ấy có lại trách em dạy hư học sinh ngoan của ông ấy không đây? Thầy chủ nhiệm của anh thật sự rất đáng sợ, không như em, em chỉ biết đau lòng ca ca học tập vất vả~"
Châu Kha Vũ nghe mà nổi da gà: "Cầu xin em đừng đau lòng anh, đừng như thế!"
"Hì hì", lúc này Lưu Vũ mới chịu ngồi yên tĩnh, đợi đến khi ăn xong cái bánh crepe sầu riêng rồi, thấy Châu Kha Vũ đang định gói ghém rác mang vứt đi, thì không chịu buông anh ra: "Anh muốn đi sao? Ăn cơm tối rồi hẵng đi, anh nói với chú Châu và dì Châu đi, hay là để em nói?"
Anh vừa mới xoay người một cái, lập tức chú ý tới một người đang đứng ở cửa phòng ngủ, người nọ miễn cưỡng dựa lưng vào khung cửa, một tay đang cầm trái táo cắn dở được một nửa, một tay thì đặt trước ngực, nhai táo trong im lặng, thấy ánh mắt Lưu Vũ nhìn lại đây, mới nuốt miếng táo vào trong miệng, hai mắt cong cong đáp lại: "Xin lỗi, quấy rầy hai người diễn phim thần tượng rồi."
Mặt Lưu Vũ đỏ bừng, cánh tay vốn dĩ đang lôi kéo Châu Kha Vũ bây giờ rút về lùi vào trong chăn: "Phong Phong, cậu, sao cậu không gõ cửa!"
"Bởi vì vốn dĩ cửa có đóng đâu, khép hờ thôi mà, còn không cần tôi dùng sức nữa, vừa mới đi lại đây, gió thổi một cái đã mở cửa ra rồi."
Lưu Vũ nghe xong, liếc xéo Châu Kha Vũ một cái, giống như đang trách Châu Kha Vũ không đóng cửa đàng hoàng, cũng không biết Lưu Phong đã tới từ khi nào, thấy được ít hay nhiều. Châu Kha Vũ không biết thẹn mà nói, khi anh vào phòng, thấy Lưu Vũ đang nằm mơ đuổi theo bánh kem, đá chăn lộn xộn, anh vội vàng đắp lại chăn cho cậu, mới không chú ý việc đóng cửa.
"Vậy, vậy cậu có chuyện gì mà lên đây?"
"Dì kêu tôi lên đây gọi hai người xuống ăn cơm, dì ấy nói đã thông báo cho ba mẹ Châu Kha Vũ rồi, ăn cơm xong hẵng trở về."
"Được, biết rồi, chúng tôi lập tức xuống."
Lưu Phong xoay người đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa lại, nhưng trước khi đóng, cậu ta còn quay đầu, nở một nụ cười không có ý tốt: "Hai người tiếp tục~" nói xong còn nháy mắt.
Nhất thời không khí trong phòng trở nên xấu hổ, mặt Lưu Vũ đỏ bừng chôn người ở trong chăn, thấy Châu Kha Vũ cũng có chút ngại ngùng, đang không biết nên đi hay ở lại.
Lưu Vũ đẩy đẩy Châu Kha Vũ: "Anh ra ngoài trước đi, em, em phải thay quần áo."
"A... À, được."
Đợi đến khi Lưu Vũ thay một bộ đồ con thỏ thật dày đi xuống phòng ăn, mẹ Lưu đã bưng lên món ăn cuối cùng, nhiệt tình tiếp đãi bọn trẻ ăn cơm.
"Mau mau, mỗi đứa uống trước một chén canh sườn nóng này, cho ấm bụng!"
Lưu Vũ nhìn thấy một bàn đồ ăn, có cá có thịt có hải sản, chảy nước miếng.
"Oa, mẹ, mẹ tính tổ chức tiệc hay sao? Nếu như bị bệnh mà có thể nhận được ưu đãi cỡ này, con tình nguyện mỗi ngày đều bị bệnh!"
"Lại ăn nói lung tung!" Mẹ Lưu giơ chiếc đũa muốn ném vào người Lưu Vũ, người nọ ôm đầu rụt lại, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ.
"Hiếm khi nào Kha Vũ ở lại đây ăn cơm, đương nhiên phải làm một bàn ăn thật lớn, an ủi mấy đứa học cấp ba thật vất vả!"
"A? Hóa ra là bởi vì Châu Kha Vũ, mẹ thật bất công! Hừ!" Lưu Vũ dẩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Con bị bệnh Kha Vũ còn cố tình đến thăm con, con không biết cảm kích thì thôi, ngược lại còn muốn tranh thủ tình cảm với nó?"
Lưu Vũ nghe xong không trả lời, ngược lại tức tối ở trong lòng, hừ! Rốt cuộc cậu bị bệnh là bởi vì ai hả? Còn muốn cậu cảm kích đầu sỏ gây tội sao?
Đang chuẩn bị liếc mắt trừng Châu Kha Vũ một cái, người nọ lại chủ động bưng chén canh mẹ Lưu vừa múc tới trước mặt cậu: "Được rồi được rồi, đừng tranh luận với dì nữa, mau ăn đi."
Hừm, xét thấy Châu Kha Vũ ân cần như vậy, cậu đành phải làm người rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho anh.
Ba Lưu tối nay có tiệc xã giao nên không về nhà, mẹ Lưu một mình tận tình tiếp đãi, bữa cơm trôi qua vô cùng thoải mái, ngoại trừ giữa bữa thường vang lên những câu như: "Nào, Kha Vũ ăn nhiều một chút!", "Phong Phong cũng ăn nhiều một chút!", "Để dì gắp cho con!", "Cá này rất tốt, các con bây giờ là thời điểm cần dùng đến trí nhớ nhất, ăn nhiều một chút, bổ não! Kha Vũ, con ăn cái này đi!"
Châu Kha Vũ và Lưu Phong không thể từ chối, mẹ Lưu liền tiếp tục gắp cho bọn họ, dần dần đồ ăn trong chén đã đắp lên thành ngọn núi nhỏ, Lưu Vũ nhìn không nổi nữa: "Được rồi mẹ! Đừng gắp nữa, mẹ muốn làm bọn họ no chết sao?"
Lúc này mẹ Lưu mới dừng lại, vẫn là vẻ mặt yêu thương: "Người làm mẹ lúc nào cũng muốn nhìn thấy bọn trẻ ăn thật no, các con đừng trách dì nhé!"
Sau khi ăn xong mẹ Lưu muốn Châu Kha Vũ ở lại chơi một chút rồi về nhà, Lưu Vũ sợ mẹ cậu lại nhiệt tình như lửa, làm cho người khác khó xử: "Làm gì có thời gian chơi bời, Châu Kha Vũ còn đang muốn về nhà làm thêm bài tập đó mẹ, đúng không Châu Kha Vũ?" Cậu ném một ánh mắt cho Châu Kha Vũ, đối phương lập tức hiểu ý: "Tiểu Vũ nói đúng, dì à, con phải về rồi, lần sau có thời gian con lại ghé chơi."
Lưu Vũ rất sợ mẹ mình còn muốn khách sáo thêm vài câu, vội vàng cầm ba lô giúp Châu Kha Vũ, đẩy anh ra cửa chính: "Ừ, cậu mau về nhà học tập đi, bye bye."
Mẹ Lưu ra theo tới cửa, giúp Châu Kha Vũ sửa lại dây cặp: "Kha Vũ, dì không tiễn con nữa, con có rảnh thì lại ghé chơi, dù sao cách nhà cũng gần!"
"Vâng ạ!" Châu Kha Vũ còn đang muốn nói thêm vài câu với Lưu Vũ, ai ngờ người nọ không biết đang gấp gáp cái gì, không đợi anh nói xong đã vội vàng chào tạm biệt rồi đóng cửa, làm anh đứng hình, những lời định nói ra đều nghẹn ở cổ họng.
Châu Kha Vũ đi rồi, Lưu Vũ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không biết tại sao, hôm nay đứng gần Châu Kha Vũ làm cậu có cảm giác rất ngại ngùng. Hơn nữa mẹ còn đang ở đó, cậu vừa thấy mẹ mình nhiệt tình với Châu Kha Vũ như vậy, trong đầu có chút rối tinh rối mù. Ví dụ như mẹ cậu biết chuyện cậu thích Châu Kha Vũ, lúc đó sẽ có phản ứng như thế nào? Người ta đều nói mẹ vợ nhìn con rể sẽ càng ngày càng thuận mắt, bây giờ bà đã rất thích Châu Kha Vũ rồi, sau này liệu có thích không đây? Hay là vật cực tất phản, càng thích càng phản đối?
Khoan đã! Dựa vào cái gì Châu Kha Vũ sẽ là con rể?
Lưu Vũ cậu đường đường là một mãnh nam, người cậu thích đương nhiên con mẹ nó là con dâu! Chính là mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng không vừa mắt, lỡ như sau này xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cậu phải làm thế nào?
Hay là... vẫn để Châu Kha Vũ làm con rể đi?
Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất anh trai, cậu cũng không dám nghĩ tới, nếu Lưu Chương biết chuyện này sẽ như thế nào, liệu có không nhịn được mà cấp tốc viết mười lá thư gửi Châu Kha Vũ ngay trong đêm không?
Lưu Vũ trở lại phòng nhưng đầu vẫn còn đang miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng buồn, ủ rũ nằm trên giường, đưa tay sờ soạng trên đầu giường mò tìm điện thoại, lấy được rồi thì lập tức gửi tin nhắn cho Châu Kha Vũ.
[ Châu Kha Vũ, hay là chúng ta coi như hết, tình yêu không được người nhà chúc phúc, sẽ không có kết quả đâu.]
Đối phương là người rất thông minh, rất nhanh gửi lại một tin nhắn,
[ Vừa rồi sao lại đóng cửa nhanh như vậy? Anh còn đang định nói với em buổi tối nhớ uống thuốc ngủ sớm một chút, nếu ngủ không được thì gọi điện cho anh, buổi tối anh không tắt máy.]
Tin nhắn của Lưu Vũ gần như lập tức gửi lại,
[ ......]
[ Đừng cười thầm]
Còn Lưu Vũ sau khi nhìn thấy tin nhắn của Châu Kha Vũ, đã bị sự quan tâm của anh làm cho xúc động không thôi, 'tạch tạch tạch' nhanh chóng nhấn bàn phím gửi lại: [ Thôi bỏ đi! Em trời sinh đã bướng bỉnh từ trong xương cốt, sẽ gặp khó xông lên!]
...
Châu Kha Vũ cầm điện thoại trong tay, nở một nụ cười yếu ớt, đang định bước vào cửa tòa nhà mình, bị một giọng nói phía sau gọi lại.
"Châu Kha Vũ!"
Anh quay đầu lại, là Lưu Phong, có chút giật mình.
Vừa nãy khi Châu Kha Vũ trở về, Lưu Phong liền theo xuống lầu với danh nghĩa đi vứt rác. Cậu ta nhìn ra được, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đã làm lành, mặc dù không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn đã làm lành. Nhưng cậu ta không quan tâm điều này. Làm lành thì đương nhiên phải làm lành rồi, nhiều nhất là thêm một tuần nữa, Châu Kha Vũ chỉ cần tùy tiện làm ra vẻ mặt đáng thương, Lưu Vũ lập tức sẽ tha thứ cho anh. Thực ra vốn dĩ không cần dùng chút kỹ xảo gì cả, chỉ cần có được cái năng lực "được yêu", thì liền đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mà điều cậu ta quan tâm chính là năng lực "được yêu" này, là người ngoài cuộc, lẽ ra cậu ta không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác. Nhưng là một người bạn tốt, cậu ta hy vọng tình cảm mà Lưu Vũ phải đối mặt, là loại tình cảm ngang bằng nhau, cậu ta không muốn nhìn thấy người bạn tốt nhất của mình đứng trên cán cân công bằng phải tỏ ra yếu thế hơn. Nếu thật sự như vậy, cậu ta nhất định phải ngăn cản.
Lưu Phong ném túi rác nhỏ trong tay vào thùng rác, sau đó đi đến trước mặt Châu Kha Vũ, cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có thích Lưu Vũ không?"
Thật ra Châu Kha Vũ không ngờ Lưu Phong sẽ hỏi thẳng anh như vậy, còn trông rất nghiêm túc, vì thế để tôn trọng người nọ, anh không lập tức trả lời, mà dành một chút thời gian để suy nghĩ. Khi gặp những câu hỏi chủ quan như vậy, học sinh khoa học tự nhiên sẽ dùng những lý luận khách quan để giải quyết vấn đề. Anh có lối suy nghĩ tư duy logic, việc suy ra câu trả lời thường đòi hỏi một tập hợp các tiền đề, định lý, công thức. Nhưng mà, xét cho cùng, "thích" là một loại cảm giác chủ quan, có tương quan với vạn vật, nhưng lại không có liên kết logic với vạn vật.
Cho nên học bá của chúng ta khi đối mặt với loại câu hỏi này liền cảm thấy khó giải quyết.
"Tôi không biết định nghĩa của chữ 'thích', vì vậy rất khó để đưa ra một kết luận cho cậu." Anh trả lời vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho Lưu Phong nhíu mày, có điều cũng may Lưu Phong là người có tính nhẫn nại, không lập tức nổi giận, mà là tiếp tục nghe Châu Kha Vũ nói.
"Ngày hôm qua sau khi nói chuyện với cậu, tôi đã nghĩ rất lâu, điều tôi suy nghĩ chính là nếu như những ngày tháng trong quá khứ không có Lưu Vũ, tôi sẽ như thế nào." Châu Kha Vũ hơi ngẩng đầu, trong mắt có chút đăm chiêu, giống như đang thật sự suy nghĩ về những hình ảnh nào đó: "Có lẽ là tôi vẫn sẽ từng bước một trưởng thành như bây giờ, có thể lầm lì hơn một chút. Đương nhiên, đó là hình dung của người bình thường, hình dung ít hay nhiều cũng sẽ mang ý xấu, đối với tôi mà nói, tôi hưởng thụ sự cô đơn, quả thật không thích náo nhiệt."
"Ý của cậu tức là, sự tồn tại của Lưu Vũ đối với cậu mà nói không có cũng chẳng sao?"
Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, ý bảo anh còn chưa nói xong, giọng nói của anh vẫn như cũ không nóng không vội, chậm rãi tiếp tục: "Vì thế tôi lại nghĩ thêm, những ngày tháng sau này nếu không có Lưu Vũ sẽ như thế nào. Là cậu đã đem vấn đề này đặt trước mắt tôi, trong khi trước đó tôi không hề nghĩ đến điều này. Tôi nghĩ rất lâu," anh nói đến đây thì tạm dừng một hồi, giống như suy nghĩ, sau đó lại lắc đầu: "Tôi không nghĩ ra. Tôi không dám nghĩ đến những ngày sau này không có em ấy."
"Có lẽ giống như cậu vừa nói, không có Lưu Vũ cậu vẫn từng ngày một lớn lên thôi." Lưu Phong nghi ngờ nói.
"Quá khứ và tương lai khác nhau, hiện tại là kết quả của quá khứ. Tôi đã biết được kết quả rồi, chỉ khi tôi biết kết quả mới có thể không sợ hãi mà tiến tới, đưa ra giả định. Nhưng tương lai dựa trên hiện tại, cũng chính là căn cứ vào kết quả của quá khứ, mà dựa trên kết quả này, không thể thiếu Lưu Vũ. Một biến phụ thuộc sẽ thay đổi do những thay đổi của biến độc lập, tôi là biến phụ thuộc, em ấy là biến độc lập của tôi; tôi là kết quả, em ấy là nguyên nhân của tôi, là em ấy đã dẫn đến tôi, tôi được tạo thành từ em ấy."
Lưu Phong bị Châu Kha Vũ làm cho đầu óc quay mòng mòng, tức giận nói: "Nói tiếng người! Đừng bắt tôi phải giải phương trình X, Y nữa!"
"Tôi cần em ấy!" Châu Kha Vũ nhẹ nhõm nói: "Nếu như 'thích' có thể được định nghĩa như vậy, thì đúng rồi, tôi thích Lưu Vũ."
"Lời này cậu nên trực tiếp nói với cậu ấy."
"Tôi sẽ nói." Châu Kha Vũ gật đầu, giống như một lời hứa hẹn.
...
Lưu Vũ lấy một ly nước ấm rồi chuẩn bị trở về phòng, trùng hợp thấy Lưu Phong quay về.
"Ơ? Phong phong cậu ra ngoài từ khi nào vậy?"
"À tôi vừa xuống lầu vứt rác."
"Ồ, vậy à, vậy tôi về phòng trước đây, ngủ ngon!" Lưu Vũ không suy nghĩ gì nhiều, chào một cái thì chuẩn bị trở về luôn.
"Tiểu Vũ!" Lưu Phong gọi cậu lại.
"Hở? Làm sao vậy?" Lưu Vũ dừng lại nhìn cậu ta, chờ đợi câu trả lời, nhưng người nọ muốn nói lại thôi, cũng cùng phất tay nói: "Không có gì. Nghỉ ngơi sớm một chút."
Lưu Vũ ù ù cạc cạc, cũng không truy hỏi đến cùng, vừa mới xoay người đi, lại bị gọi lại.
"Chờ đã!"
"Làm sao? Nói mau!" Lưu Vũ bị cậu ta làm cho nóng người, âm lượng hơi lớn một chút.
"Ờm..." Lưu Phong chần chừ một chút: "À, là thế này, cậu có thể tìm một học sinh khoa học xã hội không? Nhất định phải là học khoa học tự nhiên sao? Thật sự rất khó để câu thông."
"??? Cậu đang nói cái gì vậy tôi nghe không hiểu."
"Thôi bỏ đi, không có gì, xem như tôi chưa nói vậy, ngủ ngon."
[ Phong Phong có chút kỳ quái, lôi kéo nói chuyện với em, nhưng nói không rõ ràng gì cả.] Lưu Vũ gửi cho Châu Kha Vũ một tin nhắn.
[ Vậy đừng quan tâm, em ngủ sớm đi đừng nghĩ nhiều làm gì.]
Cậu vốn dĩ cũng muốn nghe lời, không quan tâm nữa, nhưng vừa làm mới vòng bạn bè, lại phát hiện Lưu Phong vừa mới đăng một biểu tượng cảm xúc vui mừng, thật sự rất khó làm người ta xem nhẹ. Lưu Vũ lập tức chụp màn hình gửi cho Châu Kha Vũ.
[ Cái quỷ gì vậy? Tôn trọng tình yêu? Thật kỳ lạ! Em phải đi hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì mới được.]
[ Có thể cậu ta chỉ đang high couple nào đó, cho cậu ta chút không gian đi. Ngày mai muốn ăn gì? Cheesecake được không?]
[ Được được! Trà sữa rau mùi nữa có được không? Còn muốn ăn đậu phụ thối nữa]
[ Trà sữa thì được, đậu phụ thối thì không thể.]
[ TT~TT]
[ Chờ em khỏi bệnh hẳn rồi ăn, ngoan.]
...
Ban đêm thật dài, Lưu Phong cũng cảm thấy như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro