Chương 1
---
Chương 1: Mối Quan Hệ Lạnh Nhạt
Mùa thu đến, những chiếc lá vàng rơi xuống tạo thành một thảm vàng nhạt dưới chân. Trần Lâm Kiệt đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài, nhưng tâm trí lại xa vời. Trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần chiếu xuống, làm nổi bật bóng dáng anh - một người đàn ông luôn tràn ngập sự lạnh lùng và kiêu ngạo. Anh là một người đàn ông thành đạt, có quyền lực, tiền bạc, nhưng lại thiếu vắng thứ quý giá nhất mà anh không bao giờ nhận ra - tình yêu.
An Vũ Phong bước vào từ cửa. Mặc dù mệt mỏi, anh vẫn cố gắng giữ cho khuôn mặt mình bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Dù sao thì, anh cũng đã quen với việc phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Kiệt trong suốt thời gian dài. Đứa bé trong bụng khiến Vũ Phong có một cảm giác lạ kỳ, vừa hạnh phúc, vừa nặng nề.
"Anh đã về rồi à?" Vũ Phong mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy không đủ để che giấu sự hụt hẫng trong mắt. Anh không cần nhìn vào ánh mắt của Kiệt cũng biết, sự thờ ơ của anh không hề thay đổi.
Trần Lâm Kiệt quay lại, nhìn Vũ Phong một cách lạnh nhạt, đôi mắt anh không hề bày tỏ cảm xúc gì đặc biệt. "Ừm, anh có việc." Anh không hỏi thăm Vũ Phong, cũng không mảy may quan tâm đến tình trạng sức khỏe của anh hay đứa bé trong bụng. Kiệt đã quá quen với việc này. Anh không còn thấy sự cần thiết trong việc để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt ấy.
Vũ Phong đứng im lặng, cảm giác như mình chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong cuộc đời Kiệt. Những ngày qua, anh đã cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ này, nhưng anh không thể thay đổi được sự thật rằng Kiệt không yêu anh. Anh là người đàn ông duy nhất mà Kiệt luôn đối xử như một vật phụ, một thứ không thể thiếu trong cuộc đời của anh, nhưng lại không hề được yêu thương.
"Anh... không thấy mệt sao?" Vũ Phong hỏi, cố gắng tìm kiếm chút quan tâm từ Kiệt.
Kiệt nhướn mày, nhìn anh như một kẻ xa lạ. "Mệt? Tôi không có thời gian cho những câu hỏi vớ vẩn."
Vũ Phong cắn chặt môi, đôi tay vô thức siết lại. Đối diện với Kiệt, anh cảm thấy bản thân nhỏ bé và vô dụng. Anh đã yêu Kiệt quá lâu, yêu một người đàn ông lạnh lùng đến mức không bao giờ có thể đáp lại tình cảm của anh. Đặc biệt là khi đứa bé trong bụng càng làm mọi thứ trở nên phức tạp.
Kiệt bước ra khỏi phòng, không nói lời nào. Vũ Phong đứng lại đó, lặng lẽ nhìn bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa. Một cảm giác nghẹn ngào trào dâng trong lòng anh, nhưng anh đã quen với sự cô đơn này. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, cắt đứt suy nghĩ miên man.
Là một tin nhắn từ Kiệt.
“Tối nay tôi có cuộc hẹn. Em tự lo liệu.”
Một lời nhắn ngắn gọn, không hề ẩn chứa bất kỳ tình cảm nào. Vũ Phong cười khổ, anh biết rõ cuộc sống của mình với Kiệt là như thế. Anh vẫn là kẻ cô đơn, đang mang trong mình đứa con của một người đàn ông mà anh yêu thương vô điều kiện, nhưng lại không nhận được bất kỳ sự chăm sóc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro