Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

RẦM!!!

Cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, cắt đứt những tia sáng yếu ớt cố lọt vào trong căn phòng hiu quanh của Ý Hiên. 

Toàn bộ sức lực trong Ý Hiên bị rút kiệt, cậu thả cơ thể xuống nền nhà lạnh lẽ. Thân thể đơn bạc co lại, cánh tay gầy yếu cố gắng ôm trọn lấy thân thể ấy, cố trấn an chính mình. 

Lớp ngụy trang khó khăn lắm Ý Hiên mới nặn ra được cuối cùng đã sụp đổ, để lộ ra một cơ thể chi chít thương tổn, tiều tụy, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió khẽ thổi cũng có thể vùi dập.

Như một loài thú mới lọt lòng vẫn còn đỏ hỏn đang run rẩy, Ý Hiên muốn cất tiếng khóc nhưng không sao làm được. Đôi mắt ngập nước trừng to, hằn tia máu nhìn về vô định, cuống họng như bị hàng ngàn tảng đá nén chặt lại, không cho bất cứ thanh âm thống khổ nào thoát ra.

Dù căn phòng ngập trong bóng đêm tịch mịch nhưng cậu không cho phép mí mắt mình nhắm lại vì sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, những kí ức kinh hoàng ấy lại hiện ra, siết chặt lấy thân thể cậu.

Tên khốn ấy sao không ở quách bên kia.

Còn vác xác về đây làm gì.

Trong tâm trí cậu ngập tràn những lời chửi bới tên cầm thú đội lốt người.

Chỉ cần nghe tới tên hắn thôi là bao nỗi đau, sự ghê tởm ghim sâu trong máu thịt lại được kích hoạt, trỗi dậy mãnh liệt.

Từng vùng da thịt bị đôi tay bẩn thỉu chạm vào, Ý Hiên đều cảm thấy nhơ nhuốc, dơ bẩn. Dù cho cậu có chà sát cơ thể đến trầy da tróc vảy, cũng không thể làm dịu đi cảm giác ghê tởm trong mình. 

Những cơn ngứa ngáy đột nhiên xuất hiện khiến Ý Hiên không kiềm chế được mà điên cuồng gãi đến rách da. Dưới lực đạo tàn nhẫn của móng tay, những vết xước ngày càng nhiều lên. Dòng chất lỏng ẩm ướt rỉ ra, tiếp xúc với khí lạnh tạo thành những cơn đau âm ỉ, chạy thẳng lên não bộ.

Cảm giác đau đớn ấy khiến đầu ốc trống rỗng của Ý Hiên tỉnh táo đôi phần. Chỉ có cảm giác này mới đè nén được nỗi đau thể xác đang hành hạ cậu.

Ý Hiên thực sự muốn khóc thật to, thật thảm thiết nhưng không tài nào ép bản thân rặn ra một giọt nước mắt nào.

Có lẽ mọi giọt nước mắt cậu đã dùng hết để khóc thương cho chính mình của những tháng ngày sống trong tủi nhục đó rồi. 

Nỗi ám ảnh suốt những năm dài đằng đẵng đã bào mòn tâm trí cậu, ép cho cậu phải khóa chặt chiếc rương tri giác của bản thân để không phải cảm nhận thêm bất kì thương tổn nào nữa. Để giờ, bản thân chỉ còn là cái xác vô hồn, chờ mục rữa.

Một tiếng đồng hồ tra tấn cơ qua đi, tâm tình Ý Hiên tĩnh lặng lại. Cậu quyết định đi tắm để gội rửa cảm giác bẩn thỉu này.

Nước nóng từ vòi xả đến đâu lại khiến cho những vết cào trở nên đau xót như có hàng ngàn con kiến lửa chích xuống. Ý Hiên thở dài một hơi, tận hưởng khoái cảm đau đớn như một sự giải thoát.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên. Một dự cảm chẳng lành kéo căng trí não cậu.

Bây giờ đã là nửa đêm, phàm là những cuộc gọi lúc này đều không có gì tốt lành cả.

Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Ý Hiên điếng người, đánh rơi điện thoại. Tiếng kim loại va chạm với nền nhà tạo nên một thanh âm nặng nề rồi sau đó chỉ còn lại tiếng nước xả đều đều từ vòi hoa sen.

Đường Bác Văn.

Tên âm hồn bất tán ấy muốn gì.

Ý Hiên thấp thỏm đợi chờ tiếng chuông điện thoại ngừng lại. Một lượng máu đổ dồn về não khiến đại não căng lên như sắp nổ tung còn lồng ngực tím tái thít chặt. 

Cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại cũng buông tha. Trả lại căn phòng tắm với tiếng nước cô độc chảy.

Ý Hiên thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại tối sầm. Nội tâm theo bản năng run rẩy. Cơ thể vô thức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác đe dọa ngứa ngáy như có đàn kiến chạy dọc sống lưng.

Cả hai chưa từng liên lạc với nhau từ ngày hắn ta xuất ngoại.

Sự sợ hãi bắt đầu bị nỗi bất an bao trùm. Ý Hiên nhìn chòng chọc vào thông báo cuộc gọi nhỡ, đầu ngón tay vô thức đưa lên miệng cắn.

Có khi nào hắn lại muốn hành hạ mình như trước đây.

Muốn làm ra loại chuyện kinh tởm ấy lần nữa.

Nghĩ tới đây Ý Hiên không chịu nổi mà đấm mạnh vào tường như muốn trút hết toàn bộ lo lắng, sợ hãi. Biết bao lần cậu muốn phản kháng lại nhưng cơ thể bạc nhược này có thể làm được gì chứ.

Hiện thực phũ phàng đã từng cho cậu sáng mắt ra rằng đứng trước con quái vật ấy, cậu chỉ là con cừu non nằm trên thớt chờ bị giết thịt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro