Chương 4. Trận Chiến Tại Biên Cương
Biên cương, nơi biên giới vương quốc đối diện với đế quốc phương Bắc, đã yên ả suốt nhiều năm. Nhưng mọi chuyện thay đổi chỉ trong một đêm. Từ xa, những làn sóng bụi mù mịt kéo đến, đón trước một trận chiến lớn.
Lục Vân Khê đứng trên đỉnh một ngọn đồi cao, ánh mắt xa xăm dõi về phía những dãy núi xa tít. Phía dưới, quân đội của hắn đang trong công tác chuẩn bị, các tướng sĩ vội vàng điều chỉnh lại đội hình. Hắn biết, trận này sẽ không dễ dàng, nhưng nếu không chiến đấu, biên cương sẽ mất, và cả triều đình sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm lớn.
"Tướng quân!" Tiếng gọi của Tiểu Bạch vang lên, khiến Lục Vân Khê quay lại. Cận vệ của hắn mặt mày lo lắng, trên tay là bản tin từ kinh thành.
"Tin tức từ kinh thành?" Lục Vân Khê hỏi, giọng có chút mệt mỏi.
"Vâng, thưa tướng quân. Hoàng thượng đã phái người đến thúc giục. Sẽ có viện binh trong ba ngày nữa." Tiểu Bạch cúi đầu, bàn tay siết chặt mảnh giấy.
Lục Vân Khê gật đầu. Dù viện binh có đến muộn, hắn vẫn phải đối mặt với mối đe dọa ngay lập tức.
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên sườn đồi.
"Mộ Chiêu?" Lục Vân Khê nhíu mày, không khỏi cau có khi thấy y bước tới gần.
Mộ Chiêu vẫn mang vẻ ngoài tao nhã, tuy nhiên lần này, y không mặc bộ quần áo trắng thướt tha như mọi khi mà khoác lên mình bộ giáp sắt. Lúc này, y trông không giống một tài tử, mà lại như một chiến sĩ thực thụ.
"Ngươi... ngươi định làm gì?" Lục Vân Khê hỏi, giọng không dấu được sự ngạc nhiên.
Mộ Chiêu mỉm cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại kiên quyết "Ta đi theo ngài."
"Không được!" Lục Vân Khê quát, giọng gắt gao. "Ngươi là phu nhân của ta, không thể ra chiến trường!"
"Phu nhân?" Mộ Chiêu bật cười, đôi mắt sáng lên đầy vẻ tinh quái. "Tướng quân, ngài đã quên rồi sao? Ta là người biết võ công, và những gì ngài cần bây giờ là người có thể giúp ngài giành chiến thắng. Nếu ngài không muốn, ta cũng không ép."
Lục Vân Khê nhìn Mộ Chiêu chằm chằm, rồi quay lưng đi. Hắn hiểu rằng, dù có từ chối, Mộ Chiêu vẫn sẽ tìm cách chen chân vào.
"Đi theo thì đi theo." Lục Vân Khê buông một câu lạnh lùng, không thèm quay lại nhìn.
_Chuyển cảnh_
Ngày hôm sau...
Quân lính đã rút lui vào trận địa, chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt. Lục Vân Khê đứng trên đỉnh một đồi cao, đôi mắt sắc bén quan sát mọi động tĩnh của quân địch. Phía đối diện, quân phương Bắc đã sẵn sàng, với hàng ngàn binh lính lầm lũi kéo đến.
"Đây là trận chiến sinh tử." Lục Vân Khê nói, giọng trầm xuống. "Tất cả đều phải tuân theo mệnh lệnh."
Quân sĩ đồng thanh đáp "Vâng, tướng quân!"
Mộ Chiêu đứng cạnh, vẻ mặt bình thản nhưng đầy quyết tâm. Y không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát tình hình, đôi mắt lóe lên những tia sáng tính toán.
Khi trận chiến bắt đầu, tất cả diễn ra nhanh chóng. Tiếng trống trận vang lên như sấm dội, lính xông lên, nỏ bắn ra những mũi tên lửa hủy diệt. Mộ Chiêu không đứng ngoài mà hòa mình vào trận chiến, cầm kiếm, chỉ huy một đội quân nhỏ, hỗ trợ Lục Vân Khê.
Dù Lục Vân Khê vốn là một chiến tướng tài ba, nhưng trận này quả thật vô cùng ác liệt. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên bất ngờ lao tới từ phía kẻ thù, nhắm ngay vào Lục Vân Khê. Hắn không kịp tránh, và trong khoảnh khắc đó, một bóng người lao tới, đỡ mũi tên thay hắn.
"Phu nhân!" Lục Vân Khê hét lên, thấy Mộ Chiêu ngã xuống đất, mũi tên ghim vào bả vai y.
Mộ Chiêu mỉm cười, dù rõ ràng cơn đau đã khiến y méo mặt. "Tướng quân, ngài không thể mất ta."
Lục Vân Khê vội vàng ôm y dậy, ánh mắt lóe lên sự lo lắng lạ lùng mà chính hắn cũng không nhận ra. "Ngươi ngốc quá! Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta..."
"Ngài sẽ không có ai cứu đâu." Mộ Chiêu nhếch miệng, đùa một câu khiến Lục Vân Khê không khỏi khó chịu. Nhưng hắn không thể không cảm thấy một chút ấm áp, dù rằng y có làm hắn bực bội đến đâu.
Mộ Chiêu được đưa vào một khu vực an toàn, Lục Vân Khê không rời y nửa bước, lo lắng cẩn thận từng vết thương trên người y. Tuy nhiên, Mộ Chiêu vẫn không ngừng theo sát hắn, dù vết thương có nặng đến đâu.
Và rồi, trong lúc trận chiến vẫn tiếp diễn, Lục Vân Khê nhận ra một điều mà mình chưa từng nghĩ tới: Mộ Chiêu không phải chỉ là một tài tử yếu ớt. Y là người có khả năng đứng cùng hắn, chiến đấu cùng hắn, và quan trọng hơn cả – là người sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
"Ngươi..." Lục Vân Khê im lặng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Mộ Chiêu đã thay đổi.
"Là phu nhân của ta, phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro