
Văn án
Hà Nội ngàn năm, phố cũ sông xanh, nơi mái ngói rêu phong ôm ấp những mùa thu cũ, nơi tiếng chuông chùa Trấn Quốc ngân vang giữa làn sương sớm, vọng về bao nỗi thăng trầm của đất kinh kỳ. Từng góc phố, từng viên gạch lát đường đều ẩn chứa câu chuyện của riêng mình, như những dòng thư pháp chậm rãi khắc lên tường vôi, để rồi theo năm tháng mà nhạt nhòa, mà thẳm sâu trong lòng người.
Nơi đây, những tà áo lụa vấn vương bụi thời gian, thấp thoáng dưới hàng cây cơm nguội vàng, dưới sắc hoa gạo đỏ rực mỗi độ tháng ba. Người Hà Nội cũ sống chậm mà sâu, nhẹ nhàng như một tách trà sen Tây Hồ, đắng mà thanh, nồng mà nhẹ, lặng lẽ ngấm vào từng ngõ nhỏ, từng con tim kẻ lữ hành.
Tình yêu nơi Hà thành cũng như chính mảnh đất này – tinh tế, trầm mặc, đôi khi chôn giấu giữa những tầng lớp lễ giáo và khuôn khổ. Có những mối nhân duyên vừa chớm đã phải chôn vùi, có những đoạn tình cảm tưởng như mong manh lại bền bỉ theo năm tháng, như đóa quỳnh chỉ nở khi đêm xuống, như câu hát xẩm vang lên bên bến nước, man mác buồn mà quyến luyến mãi không thôi.
Giữa chốn hoa lệ này, giữa những cơn gió heo may và hương cốm mới, có những trái tim lặng lẽ tìm nhau, như bóng trăng hờ hững in lên mặt hồ, chấp chới giữa thực và mộng, giữa những điều nên giữ và những gì cần buông bỏ.
–––
Tràng An những năm đầu thế kỷ XX, khi những mái nhà ngói đỏ nép mình bên đại lộ Tây phương, khi tiếng leng keng tàu điện vọng xuống từng gánh hàng hoa, khi thời thế như dòng sông Hồng ngoài bãi, cuồn cuộn đổi thay nhưng lòng người vẫn hoài cố xưa.
Nguyễn Phan Tịch là một công tử của dòng họ danh gia vọng tộc, sinh ra trong một gia đình Nho học, nơi chữ "lễ" đặt lên đầu và mọi hành động đều phải thuận theo đạo lý. Y là nhã sĩ đất kinh kỳ, cầm kỳ thi họa tinh thông, ngày ngày vùi mình trong trang giấy mực tàu, đêm đêm cùng cố nhân đối ẩm dưới ánh đèn dầu leo lắt. Tịch mang trong mình nét thanh tao của người Hà Nội gốc, vừa kiêu bạc vừa cô độc, như một bức tranh thủy mặc đẹp nhưng xa vời.
Trái ngược với Tịch, Lâm Gia Huy là một chàng trai phố Hàng Chiếu, lớn lên giữa những tấm chiếu cói thơm mùi rơm rạ, giữa những con phố chật hẹp mà đầy ắp tình người. Huy không phải bậc tao nhân mặc khách, cũng không phải kẻ sĩ vùi mình trong sách thánh hiền. Hắn là người của gió bụi, của những ngày dãi nắng dầm sương, của tiếng cười sảng khoái giữa chợ búa ồn ào. Nhưng hắn lại có một thứ mà bao người ao ước: sự tự do.
Cuộc gặp gỡ giữa hai người là sự va chạm giữa hai thế giới: một bên là quy củ, một bên là phóng khoáng; một bên là trói buộc, một bên là tự do. Tịch gặp Huy vào một đêm mùa thu, khi phố Hàng Gai thoảng hương hoa sữa, khi ánh trăng rọi lên mái nhà cổ kính. Huy như cơn gió thổi vào cuộc đời đầy những khuôn phép của Tịch, kéo y ra khỏi những ràng buộc, dạy y biết thế nào là sống cho chính mình.
Nhưng Hà Nội đâu chỉ có những con phố bình yên và những quán trà ven hồ. Nơi đây còn có những âm mưu chính trị, những cuộc đổi thay thời cuộc, những lằn ranh mong manh giữa danh dự và tình yêu. Khi những bức thư pháp trên tường nhà bắt đầu phai màu, khi những giá trị xưa cũ bị xô đổ bởi thời đại mới, liệu một công tử khuê môn như Tịch có dám vứt bỏ danh phận để nắm lấy tay Huy?
Giữa đất trời Hà Nội, giữa những cơn gió mùa heo may và hương cốm mới, tình yêu của họ như một bản nhã ca đẹp mà bi thương. Một câu chuyện về những con người sống trong thời khắc chuyển giao, giữa cũ và mới, giữa lễ giáo và trái tim, giữa những gì phải giữ và những gì nên buông bỏ.
Bởi vì có những mối nhân duyên như một ấm trà sen hồ Tây – đắng chát, nhưng cũng ngọt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro