Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ma Cà Rồng - Phần 4

"Mười đô mỗi ngày," George đề nghị, nhét tờ hóa đơn nhàu nhĩ vào trong đôi tay đang còn kinh ngạc của Jacob.

"Xin lỗi?" Toàn bộ thị trấn như muốn nứt ra, và đó là lời giải thích duy nhất. Tiệm Thú Cảnh Pete đã chia ra một bên là tiệm thú cưng và một bên là quán café, điều này vẫn ổn, nhưng Russel đã đưa cho hắn một ánh nhìn lạnh căm ngay khi hắn đề cập đến tên của Ben. Điều này còn ghê hơn cả việc bảo vệ quá mức cần thiết nữa. Gã ta còn trả tiền trước cho Jacob kèm theo lời chỉ dẫn khá rõ ràng rằng Jacob nên sử dụng số tiền đó để tìm cho mình một căn hộ, và như Russel đã nói, 'tránh xa khỏi nhà của cậu nhóc ma cà rồng thuần khiết ngay đi'.

Ganh tị cũng có thể được xem là một lời giải thích phù hợp cho trường hợp này, nếu như sự thực không phải là Russel đã 50 tuổi và trên tường văn phòng của gã dán đầy những bức hình của vợ con gã. Thêm vào đó, gã chắc hẳn đã phải đi ra ngoài và nói rằng Ben giống như con trai của gã rất nhiều lần.

Tuy nhiên, vấn đề là, trên thực tế, Ben là người duy nhất Jacob vẫn còn giữ liên lạc cho đến thời điểm này. Và cho dù những lời nói của gã có chọc tức người khác nhiều như thế nào đi chăng nữa, thì Jacob vẫn cảm thấy bình thường trước những lời nói đó. Nếu hắn vẫn tiếp tục chạy trốn, vậy thì hắn sẽ luôn cảm thấy sợ hãi và chạy về nhà mất. Hắn sẽ chẳng làm được bất kỳ điều gì trừ khi hắn có đủ can đảm để dừng chân lại tại một nơi nào đó và thử cố gắng một lần.

Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cha hắn gửi mấy tên côn đồ đến đây? Hắn không còn là một thiếu niên ngang bướng và sợ sệt nữa. Đã đến lúc hắn chứng minh cho họ thấy và cho chính bản thân hắn thấy rằng hắn đã tốt lên rất nhiều, và rằng hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa nếu như họ không cố gắng can thiệp và sửa chữa mọi lỗi lẫm cho hắn.

Thật kỳ lạ để đưa ra được điều nhận thức căn bản như vậy khi không có điều gì trong thị trấn có thể tuân theo những nguyên tắc căn bản của bất kỳ thứ gì. Quý Ông Ăn Bận đang ở đây, mà không có Quý Ông Da Thuộc ở bên cạnh, và đang đòi tiền của hắn. "Nhìn này, tôi biết Russel đã đưa tiền trước cho cậu và tôi không thể cạnh tranh lại với số tiền mặt đó. Nhưng mười đô la mỗi ngày và cậu chỉ có thể tiết kiệm được cho đến khi cậu mua được một căn hộ thực sự đẹp nếu như đó là những gì cậu muốn."

"Anh muốn tôi ở với Ben?"

"Đúng," George bĩu môi, "cậu nhóc tội nghiệp đó thật cô đơn."

"Anh ấy có một con chó mà." Điều đáng nói ở đây đó là Ben có thể chẳng cần một tên sói lai lạ mặt bay vào xáo trộn cuộc sống của mình đâu.

"Có nhiều thứ mà một con chó không thể làm. Chỉ cần ở đó thêm một vài ngày nữa thì cậu sẽ biết được cậu đang nghĩ gì."

"Tôi không biết. Tôi chỉ ở đây bởi vì Ben đã tốt bụng cho tôi ở lại. Tôi không muốn lợi dụng lòng tốt của anh ấy."

"Tuyệt!" George toét miệng cười, và điều này khiến Jacob cực kỳ bối rối. "Vậy, hãy ở thêm vài ngày nữa đi. Cậu có thể làm ra nhiều điều tệ hơn cả những người như Ben có thể làm đấy."

Jacob chớp mắt. Nghe cứ như thể Ben đang rất cần một kẻ vô dụng lạc hậu như hắn vậy ấy. Hắn thực sự không yêu cầu gì nhiều lắm. Hắn gần như là nghèo rớt mồng tơi, và chỉ vừa mới kiếm được công việc đầu tiên của mình, và kinh nghiệm sống của hắn thì giống như là của một chú cún con mới sinh vậy. Sự thực là, hắn đã định mua một căn hộ cho mình vào hôm nay và đặt dấu chấm hết cho những chuyện nhảm nhí này, ngoại trừ việc đây là một thị trấn nhỏ. Nhưng hiện tại thì sao? Không còn căn hộ trống nào cả. Thậm chí hắn còn không đủ tiền để để mua căn biệt thự ma ám ở góc đường chính nữa – mà đó lại là nơi mà hắn hoàn toàn không có ý định muốn mua vì nó trông như thể có ma sống ở trong vậy – không còn nơi nào gần chỗ làm để cho hắn thuê. "Ừm, tôi nghĩ là tôi chỉ định..."

"Ê!" George kêu lên như một cô nữ sinh mới lớn, và sau đó bày ra một vẻ mặt mà Jacob chắc rằng hắn sẽ gặp ác mộng thường xuyên mất. "Cậu ta về rồi! Chúc may mắn, Cún con!" George vỗ vào sau lưng Jacob, khiến cậu lảo đảo nghiêng người về phía trước. Rồi sau đó, George nhanh chóng băng qua vườn để trở lại nhà mình và khiến Jacob ngạc nhiên về việc làm sao George có thể phóng nhanh như vậy trên đôi giày cao gót cao ba tấc cơ chứ.

"Và chắc chắn rằng, Ben đã lái xe về đến nhà. Dựa lưng lên rào chắn tại cổng, Jacob đợi cậu bước ra khỏi xe và bước vào nhà.

"Lại nữa, hử?" Ben trao cho cậu một nụ cười nửa miệng đầy ngượng ngùng, lời này của Ben khiến Jacob tự nhiên quay lại khi hắn vươn tay ra để xách hộ thùng làm lạnh. "Tại sao cậu không vào nhà?"

Jacob mỉm cười khi Ben ngờ vực nhìn hắn. "Vì tôi không có chìa khóa. Thêm vào đó, tôi không biết là tôi sẽ được chào đón như thế nào. Ý tôi là, chỉ có đêm qua là tôi đột nhập vào cổng nhà anh mà thôi."

"Ồ," Ben nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. "Chìa khóa nhà tôi được giấu trong cục phân chó bằng nhựa ở đằng đó. Tôi chỉ đang cho rằng Tim hoặc George sẽ nói cho cậu biết điều này khi họ thấy cậu tại cổng chứ nhỉ. Thêm nữa, tất cả mọi người ở trong thị trấn này đều biết là chìa khóa được cất ở đó." Nâng cái đống đó lên, cậu liền lật nó lại để chứng minh.

"Tuyệt," Jacob cười thầm. Gừ, hắn mới rời nhà, và hắn cũng chỉ hơn đứa trẻ một chút thôi. Dĩ nhiên, từ cái cách mà Ben mỉm cười lại với hắn, có lẽ điều này cũng không phải là quá tệ. "Anh không sợ mọi người sẽ đột nhập vào nhà à?"

Dĩ nhiên, nếu có ai vào nhà mà không có sự cho phép của Ben, Jacob tưởng tượng rằng một nửa thị trấn này sẽ ở đó để trừng phạt kẻ đó bằng cách bôi hắc ín rồi phủ lông chim lên người gã đó. Hắn khó khăn lắm mới mở được một tài khoản ngân hàng chỉ vì đã lỡ phát ngôn rằng hắn hiện đang ở nhà của Ben.

"À thì, tên bạn trai cuối cùng của tôi, David, đã dùng nó để khoắng sạch hết toàn bộ những gì tôi có, nhưng," Ben lại nhún vai, bao nhiêu tâm trạng tốt đẹp của cậu đều bị tiêu tán khi nhắc đến tên bạn trai cũ của cậu. "Anh ta đã lấy đi rất nhiều thứ có giá trị."

Đó chắc chắn là điều đáng tranh cãi nhất, Jacob quyết định khi hắn cố gắng nhắc nhở bản thân mình không được nhìn chằm chằm vào mông Ben khi cậu mở cửa trước.

Con Đốm phóng ra cửa trước, sủa um lên, còn Jacob thì lấy chiếc mũ cao bồi của mình xuống và cười lớn khi con chó vụng về phi về phía thùng thư trước khi ngồi xổm xuống để đi tiểu. 

"Con chó to xác ngu ngốc này," Ben lắc đầu, nhưng miệng cậu vẫn cong lên. Jacob mỉm cười và bước vào; hắn đặt chiếc mũ của mình lên đầu Ben và dựa người vào tường nhà bên cạnh cậu để đợi con Đốm chạy vào với dáng vẻ của một con nai sừng tấm Bắc Mỹ đang có vấn đề với việc cân bằng.

"Ai là cô gái tốt bụng nào?" Jacob thủ thỉ với con chó khi nó nhảy bổ vào hắn, móng vuốt của nó bám lên vai hắn. "Ai là cô gái tốt bụng nào? Spot có phải là cô gái tốt bụng không nhỉ?" Con chó sủa vào tai hắn, khiến hắn gần như bị điếc đặc trong một vài giây. "Đúng rồi, mày là một chú chó cái tốt bụng. Ồn ào, nhưng tốt bụng." Hắn đè nó xuống với bàn tay còn đang rảnh rỗi của mình, trước khi theo Ben đi vào nhà.

Hắn mỉm cười. Ben trông không đến nỗi tệ khi đội chiếc mũ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro