Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đố kỵ

Hôm nay khác với mọi ngày. Văn Hoà một mình đi tới trường. Cậu cảm thấy tâm trạng hôm nay thật không tốt vì thiếu... Thiếu một người trêu chọc, đi chung với cậu. Đó không ai khác là Ánh Tuân

Cậu thầm mắng Ánh Tuân trong lòng. Tối hôm qua trời đã bắt đầu trở rét, mà gió buổi tối lại cực kỳ độc và dễ ốm nên cậu đã khuyên ngăn không muốn Ánh Tuân đi đá bóng. Vậy mà cậu ta vẫn đi đá rồi bảo với cậu trận này đã là bán kết rồi. Cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn khoe người mình khoẻ mạnh. Còn lâu mới ốm

Kết quả đá đến 9 giờ về thì sốt đến 39,5 độ bởi trúng gió. Tối qua cậu nghe tin Ánh Tuân bị sốt thì cũng sang nhà Ánh Tuân để xem tình hình. Cậu được bố mẹ Ánh Tuân yêu quý cực kỳ nên được giữ lại dưới phòng khách đến 9 rưỡi mới trốn lên phòng Ánh Tuân được.

Vừa vào phòng đã thấy 1 bàn game to đùng ở góc phòng. Cái cặp với vô vàn sách vở thì vứt ở 1 góc khác. Mấy quyển sách bài tập được để ở kệ tủ đã bám bụi ! Ngay cả truyện tranh cũng thế. Mà có 1 kệ màu trắng 3 tầng ở đầu giường của Ánh Tuân. Không có khoá nhưng phải dùng vân tay mới có thể mở được. Cái kệ này cậu để ý đã có từ hồi Ánh Tuân học cấp 1. Đồ vật nào của Ánh Tuân cậu cũng có thể đụng nhưng riêng cái tủ này Ánh Tuân lại không cho cậu xem.

Ánh Tuân đang nằm trên giường nghe tiếng động thì quay sang thấy Văn Hoà đứng ngay đầu giường. Mắt cậu liền sáng lên ngồi dậy nói to

"Văn Hoà"

"Êy êy đừng ngồi dậy, cẩn thận" Văn Hoà lập tức ngồi lên giường cậu mà đỡ cậu xuống

Mắt Ánh Tuân như thấy sao, lấp lánh, ôn nhu trong mắt như muốn tràn ra ngoài

"Sao mày lại sang đây? Không phải học hả" Ánh Tuân nhẹ nhàng hỏi cậu

"Còn phải hỏi nữa. Ngốc ơi là ngốc, đã bảo không đi đá bóng rồi, cố chấp để bây giờ ốm cơ"

"Mày lo cho tao hả?"

"Ừm ...à à không phải. Loại mày ai mà lo. Là do mẹ tao ờm...bắt tao sang đó"

Ánh Tuân thấy cậu lúng túng đến mức nói dối thì bật cười lắc đầu

"Bao nhiêu độ rồi?"

"Tao không biết, vừa đo là hơn 39 độ"

"Uống sữa không?" Văn Hoà hỏi

"Thôi, ghét uống sữa"

"Tao lấy rồi. Mày phải uống" Nói xong Văn Hoà lấy trong túi ra hộp sữa tươi nhét vào trong chăn Ánh Tuân

"Sữa của mày hay của mẹ tao đưa?"

"Của tao mua lúc sáng đó"

Ánh Tuân nghe xong không trả lời mà xoa xoa hộp sữa trong chăn. Ánh mắt ngước lên nhìn Văn Hoà đầy ôn nhu, tình ý.
Có điều Văn Hoà lại không để ý

"Thôi tao đi về đây" Văn Hoà đưa sữa cho Ánh Tuân nghĩ là không ở đây làm gì nữa lên định đứng dậy đi về. Bỗng bàn tay lạnh lẽo của Ánh Tuân phủ lên cổ tay cậu

"Đừng về..."

"Hả?"

"Văn Hoà"

"Sao?"

"Văn Hoà ơi"

"Gì?"

"Văn Hoà"

...

Cuối cùng Văn Hoà cũng ngồi xuống đầu giường rồi nói

"Có chuyện gì? Nói đi, tao không về được chưa"

Lúc này Ánh Tuân mới giương lên một nụ cười nhạt

"Đọc truyện cho tao"

"Mày trẻ con sao?"

"Đi mà..." Ánh Tuân nhìn cậu

Văn Hoà thở dài thoả hiệp

"Muốn đọc truyện gì?"

"Yêu thầm bạn thân" Ánh Tuân sâu xa mà nói

"Được rồi, của tác giả Phạm Tuân sao?"

"Đúng rồi đó..." Ánh Tuân nhìn chằm chằm cậu như muốn cậu nhận ra điều gì. Cuối cùng vẫn chỉ thất vọng cúi đầu rúc vào trong chăn.

Giọng đọc của Văn Hoà rất êm ái. Cậu hỏi

"Cần đọc tiểu sử truyện không?"

"Đọc đi"

"Tôi yêu thầm bạn thân đã lâu. Tôi lặng lẽ yêu, chăm sóc, bảo vệ cậu ... Nhưng tôi biết, cậu thích người khác. Tôi cảm thấy khoảng cách của chúng tôi rất gần, nhưng cũng rất xa..."

Ánh Tuân nghe cậu đọc chỉ biết nhắm mắt kìm chế nước mắt không chảy ra... Bàn tay trong chăn đã nắm chặt ga giường để kiềm chế cảm xúc

5 phút sau

"Mày ngủ chưa Ánh Tuân?"

"Chưa có ngủ được"

10 phút sau

Văn Hoà vừa ngáp vừa nói

"Ngủ chưa"

"Sắp ngủ rồi"

15 phút sau

"Ngủ chưa Tuân ơi"
....

Không ai đáp lại

"Ngủ rồi hả?" Văn Hoà hỏi lại.

Lần thứ 2 không thấy cậu đáp lại

Lúc này Văn Hoà mới từ từ đi ra ngoài

Thấy bước chân cậu dần xa. Ánh Tuân từ từ mở mắt quyến luyến nhìn nơi cậu vừa ngồi. Trên tay vẫn đang cầm hộp sữa cậu cho...

.....

Văn Hoà đi đến trường học thì vô tình nhìn thấy Nhật An đang đứng ở căn tin. Cậu cảm thấy kỳ lạ. Nhật An sao lại ăn ở căn tin trường? Quen biết 2 năm cậu chưa từng thấy cậu ấy ăn gì ở đây. Nhìn theo tầm mắt Nhật An cậu mới phát giác... Cậu ấy không có ăn gì cả, chỉ là đang nhìn Cẩm Diệp ăn cùng bạn bè mà thôi

Cậu nhìn Cẩm Diệp đang nở nụ cười sáng rạng trên môi, trêu chọc bạn bè, đôi mắt cười đến híp lại. Khuôn mặt hồng hào, còn có má lúm đồng tiền. Quả thật nhìn rất đáng yêu. Nhưng có gì hơn mình? Có gì đã Nhật An thích?

Sự đố kỵ trong lòng cậu lại dâng lại. Cậu nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào da đến ứa máu cũng không biết...

Có phải chỉ cần Cẩm Diệp biến mất, Nhật An sẽ thích mình đúng không? Chỉ cần không còn sự tồn tại của cậu ta, Nhật An sẽ ngoảnh lại nhìn mình chứ? Suy nghĩ này tràn lan trong đầu Văn Hoà từ hôm bị từ chối đến tận bây giờ...

Cậu muốn tiến tới, làm cho khuôn mặt tươi cười kia phải khóc lóc bởi đã đụng đến Nhật An... Nghĩ được làm được, cậu dần tiến đến gần Cẩm Diệp. Có điều chưa kịp làm gì thì đằng sau giọng nói trầm thấp quen thuộc gọi cậu

"Văn Hoà"

Cậu quay xuống thì thấy Nhật An từ bao giờ đã đứng sau lưng mình, ánh mắt như toát ra sự lạnh lẽo

"Ơi..ơi sao thế" Như có tật giật mình mà cậu không dám nhìn thẳng ánh mắt Nhật An

Nhật An thấy vậy càng nhíu mày. Cậu chỉ là vô tình đi ngang qua căn tin. Nhưng nghe được giọng nói ngọt ngào quen thuộc cậu mới liếc mắt vào. Đúng là cô ấy, hôm nay còn biết đến sớm ăn sáng. Thế là Nhật An mới vào đứng ở căn tin muốn nhìn Cẩm Diệp một chút. Nhưng trực giác của cậu rất nhạy cảm. Cậu có cảm giác ai đó cũng đang nhìn mình, lẽ nào... Quay sang quả đúng là bắt gặp Văn Hoà. Nhưng hiện tại Văn Hoà đã nhìn Cẩm Diệp. Trong mắt không giấu nổi sự chán ghét. Một lúc sau cậu còn thấy Văn Hoà định tiến tới gần Cẩm Diệp. Cảm thấy không ổn nên Nhật An nhanh chóng chạy ra sau lưng Văn Hoà.

"Nhật An, sao hôm nay cậu xuống căn tin?" Văn Hoà không thấy Nhật An nói gì mà nhìn chằm chằm mình mới hỏi

"Không có gì, tôi muốn ăn một chút" Nhật An lạnh lùng đáp lại sau đó quay lưng đi

Văn Hoà chạy theo cậu. Nhật An thấy vậy cũng không bất ngờ. Cậu chính là muốn Văn Hoà chạy theo như vậy. Còn nếu để Văn Hoà cùng Cẩm Diệp cậu thực sự không an tâm

"Ánh Tuân đâu rồi?" Nhật An thấy không có bóng dáng của ai đứng bên cạnh Văn Hoà lúc nào cũng nghịch tóc, trêu chọc mình thì mới cảm thấy trống vắng mà hỏi

"Tên ngốc đó hôm qua đi đá bóng về. Hơn 39 độ, thấy bảo sáng nay hạ sốt rồi nhưng vẫn mệt lên xin nghỉ rồi... Cậu không được đi đá bóng buổi tối như cậu ta đó nha, không lại bị ốm. Mà nhớ giữ ấm nữa đó, trời hôm nay lạnh rồi" Văn Hoà không ngừng dặn dò rồi nói với Nhật An

Nhật An cảm thấy khó chịu khi nghe cậu dặn dò như vậy. Cậu nhíu nhíu mày nhưng cũng khen xen vào lời Văn Hoà. Lúc Văn Hoà nói xong cậu mới đáp lại

"À"

Lại là một câu nói lạnh lùng. Văn Hoà nắm chặt bàn tay đang run rẩy lên của mình. Để mặc Nhật An đi trước, quay xuống chỗ căn tin nhìn chằm chằm vào trong đó

Hoàng Cẩm Diệp. Cậu thì hay rồi. Không ngờ mọi ngày tỏ ra hoạt bát, yêu đời, mà lại dám đi reo tương tư làm Nhật An thích ư? Cậu thì đã là gì?

....

Đến tiết thứ 4, cũng là tiết học Nhật An mong chờ nhất ngày hôm nay. Là tiết học Gia Khánh sẽ bị chuyển, bởi đây là tiết của cô giáo chủ nhiệm. Cả 3 tiết ngày hôm nay cậu nhẫn nhịn cậu ta trêu Cẩm Diệp, sờ tóc Cẩm Diệp ,đùa giỡn, bắt chuyện, hỏi bài đủ kiểu vậy là quá đủ rồi. Dù sao chỗ ngồi đó cũng sắp sửa là của mình.

....
Đến cuối tiết học, cô giáo đứng giữa bục giảng mà nói

"Cô thấy cậu Gia Khánh rất hay trêu bạn Cẩm Diệp làm cho bạn ấy không tập trung làm bài được. Nên hôm nay cô sẽ chuyển cậu Gia Khánh đi chỗ khác nhé"

"Ơ, em đâu có làm gì" Gia Khánh đứng dậy mà nói

Có điều cậu vừa nói xong thì cả lớp bắt đầu

"Vãi cả không làm gì"

"Lúc nào quay sang cũng thấy trêu Cẩm Diệp"

"Điêu vãi"

...

"Bạn Cẩm Diệp cho cô hỏi là bạn Khánh có trêu em không?"

"Có cô ạ, em sắp không chịu nổi nữa rồi. May có cô chuyển, hihi" Cẩm Diệp đứng dậy cười tươi như hoa mà nói

Nhật An nghe cô nói xong bật cười cậu ấy dễ thương quá...

"Thế thì giờ cô sẽ chuyển nhá"

"Khánh xuống chỗ Nhật An"

Cẩm Diệp nghe xong gật gật đầu cười cười trong đầu suy nghĩ. Xuống đó cho 2 đứa thích trêu chọc ngồi cùng nhau là tốt nhất...

"Nhật An lên chỗ bạn Khánh. Cho bạn Khánh 1 mình 1 bàn"

Nhật An nghe xong cúi đầu cười tủm tỉm nhưng khi ngẩng đầu lên lại duy trì lại vẻ mặt lạnh lùng như cả thế giới đều không liên quan.

Cẩm Diệp quay xuống nhìn Nhật An đã nhanh chóng ngồi đằng sau mình. Không nhịn được mà thốt lên

"Cái gì, what tờ phắc??"

Cả lớp nghe xong cười như được mùa. Mà Nhật An cũng không nhịn được bật cười. Cô giáo thì nhìn chằm chằm Cẩm Diệp

"Em có ý kiến sao, không muốn chuyển bạn Khánh đi ư?"

"Dạ..dạ không có"

"Cả lớp có ai có ý kiến gì không?"

"Không ạ" cả lớp đồng thanh.

"Vậy ra chơi đi" Cô giáo nói xong cũng bước đi khỏi cửa lớp. Cả lớp ồ ạt chạy ra sân chơi.

Phương My, Diệu Linh từ nãy cứ nhìn nhau cười cười như có ngàn điều muốn nói... Ra chơi thì liền chạy tới chỗ nhau chỉ chỏ Cẩm Diệp và Nhật An

"Định mệnh luôn rồi cậu ạ"

"Quá đẹp đôi"

Còn Cẩm Diệp thì nãy giờ nằm dài xuống bàn... Nhật An thấy thế chọc chọc lưng cô. Cô không phản ứng. Cậu gấp gấp sách lại thành hình tròn. Đi đến bên tai cô

"CON NẤM LÙN" cậu nói to vào tai khiến cô bừng dậy sờ sờ cái tai

"Mày lại lên cơn hả. Mày muốn tao điếc lắm đúng không?"

Nói xong cô muốn lấy quyển sách cậu đang cầm nhưng tiếc là cậu cao thì đã đành. Đằng này cậu còn dơ tay cao hết mức. Cậu với với lên cũng không tài nào lấy nổi.

"Lêu lêu, lùn hết thuốc chữa"

"Má tức thật chứ, thằng điên"

"Giỏi thì lấy đi"

"Không chấp mày nữa" Cô nói xong thì bỏ đi

Nhật An thấy vậy thì mất mác, thầm nghĩ có phải mình hơi quá đáng không? Vậy lên lúc cô bỏ đi thì cậu chạy tới gần cô

"Sao thế? Đi đâu vậy"

"Bỏ ra"

"Sao thế?" Cậu không bỏ cuộc mà hỏi tiếp

...

"Tao tè ở đây nha?" *=))))"*

Nghe cô nói xong cậu bật cười

"Nhỏ nấm lùn vô duyên này, đi đi" Lúc này cậu mới buông tay cô. Mà cô như gấp lắm rồi lên nhanh chóng chạy chối chết

Thấy bóng lưng cô xa dần cậu mới về chỗ ngồi của mình.

Từ nãy tới giờ Văn Hoà ngồi 1 mình 1 chỗ chứng kiến hết thảy tất cả thì không khỏi cắn môi, nhíu mày. Tay nắm chặt thành nấm đấm. Nhìn Cẩm Diệp đi xa, cậu lặng lẽ đi theo.

"Con chim non, ở bản đôn hót líu lo, hót líu lo..." Cẩm Diệp vừa ra khỏi nhà vệ sinh vừa hát thầm

"Hoàng Cẩm Diệp"

Cô nghe thấy tiếng gọi thì quay ra sau lưng

"Văn Hoà?"

"Chuyện gì thế?"

Văn Hoà từ từ tới gần cô. Làm cho giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể

"Cuối giờ đến nhà kho được không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói"

"Nhà kho? Tới thư viện không được sao?" Cẩm Diệp hơi nghi ngờ...tại sao lại tới nhà kho?

"Việc này tới nhà kho kín đáo mới nói được..." Văn Hoà nói xong quay mặt đi lắc lắc đầu

"Nếu cậu không thích tôi thì thôi vậy..."

"Ơ ơ đừng hiểu lầm. Tôi không có không thích cậu gì cả. Được rồi, được rồi. Cuối giờ tôi sẽ tới nhà kho" Cẩm Diệp vội vàng lắc đầu phủ nhận. Cô và Văn Hoà chưa tiếp túc nhiều lắm. Cô chỉ ấn tượng rằng cậu là con trai nhưng rất nhẹ nhàng và  học giỏi văn. Không có gì đáng ngại nếu kết bạn

"Vậy cảm ơn cậu nhé Cẩm Diệp" Văn Hoà tươi cười như thể bộ dạng buồn bã kia chưa từng xảy ra

"Không có gì, tôi đi trước" Cẩm Diệp cũng nở nụ cười sáng lạng. Tung tăng đi mà hát tiếp

Văn Hoà nhìn bóng lưng Cẩm Diệp. Nở 1 nụ cười nhạt nguy hiểm...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro