Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Sinh nhật(2)

Nhật An trở về nhà lúc 2 giờ chiều

"Ông nội ơi, con về rồi". Cậu vừa cởi giày vừa nói vọng vào từ bên ngoài

Nhật An bước vào nhà thì thấy căn nhà tối om. Nhật An nghi hoặc gọi thêm một lần nữa

"Ông nội ơi!"

...

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Nhật An đơ người ra 1 chút, giọng nói này... Cậu nhìn theo phía phát ra tiếng hát. Vì căn nhà chìm trong màu tối tăm nên hình ảnh bố cậu cầm chiếc bánh kem có nến nổi bật hơn bao giờ hết

Bố cậu tiến gần với cậu hơn. Nhật an lúc này mới hoàn hồn, đã mấy năm rồi bố cậu mới như vậy? Nhật An cắn môi cố kìm nén cảm xúc của mình. Thậm chí cậu còn nghĩ rằng mình đang mơ. Vừa bất ngờ rồi cảm động sau đó lại chạnh lòng buồn bã...

"Chúc mừng sinh nhật con trai yêu của bố" bố cậu nở một nụ cười ấm áp giọng nói hết sức nhẹ nhàng với cậu

Bao nhiêu câu hỏi chất chứa trong đầu Nhật An ngay lúc này. Tại sao bố lại ở đây? Cậu hiểu rõ tính của ông nội, nếu cậu bảo không muốn thì ông cũng sẽ không phiền gì tới bố. Chỉ có thể là bố cậu tự về. Lẽ nào... bố vẫn còn nhớ sinh nhật mình sao? Tại sao bố lại thay đổi như vậy?

Bố Nhật An thấy cậu không trả lời thì cười ngượng 1 cái. Ông luôn hiểu tất cả sự lạnh lùng của Nhật An dành cho ông 5 năm qua như vậy là xứng đáng. Ông hiểu ông là 1 người bố tồi, là ông không tốt. Con trai đối xử với mình như vậy là điều đương nhiên. Nhưng... ông vẫn có chút phiền lòng và buồn bã

Bố cậu lắc lắc đầu cúi mặt hỏi cậu

"Nhật An, con không vui sao?"

Nhật An vẫn còn đứng đơ ra đó để mặc bố cậu vỗ vỗ vai. Cậu cảm giác không thật... Tựa như đây chỉ là 1 giấc mơ, 1 giấc mơ mà bao năm qua cậu vẫn mong muốn có được

Thấy Nhật An vẫn đứng đó như 1 câu trả lời thì ông dần hạ tay xuống khỏi vai cậu, cố rặn ra 1 nụ cười

"Không sao, không sao. Trong ngày sinh nhật đừng có tức giận, để bố đi gọi ông..."

Bố cậu định quay lưng đi thì Nhật An giữ lại

"Bố!"

Ông ngơ ngác nhìn Nhật An, mình nói gì không đúng sao?

"Con cảm ơn bố..."

Bố Nhật An nghe xong thì tâm trạng liền tốt lên. Ông để bánh kem xuống đất rồi ôm Nhật An

"Thằng nhóc này, làm bố cứ tưởng... Con không thích bố cơ"

Nhật An lập tức lắc đầu

"Sao có thể ạ? Con vui lắm!"

"Mà ông đâu rồi ạ?"

"À, lúc bố về thì không thấy ông đâu rồi"

Nhật An gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó cậu nhìn bố từ trên xuống dưới

"Làm sao vậy?"

"Bố đi xe về có mệt không ạ? Thật ra không cần tổ chức cũng..."

Chưa nói hết câu thì bố cậu đã chen ngang

"Không cần tổ chức gì chứ? Nhật An của bố xứng đáng nhận nhiều điều tốt đẹp vào ngày sinh nhật hơn cơ"

"Con..."

"Rồi có định ăn bánh lên không đây? Cứ để ở dưới đất như vậy lạnh nó đấy!"

Nhật An nghe bố trêu xong thì bật cười, nhanh chóng bật điện rồi cầm bánh giúp bố cậu

Hai bố con nhanh chóng xuống bàn bếp ngồi cắt bánh. Ở 1 khoảnh khắc nào đó, khoảng cách của 2 người như quay trở về thởu ban đầu. Vui vẻ, cười nói với nhau

Ông nhìn Nhật An cười nói tới vui vẻ. Nhưng thực sự, trong mắt cậu vẫn chứa đựng nỗi buồn gì đó. Nhật An cẩn thận cắt chiếc bánh kem nhỏ ra làm cảm xúc của ông lại bắt đầu dâng trào. Tựa như được trở lại ngày ấy. Cũng có 1 chiếc bánh kem, cũng được nhìn thấy nụ cười trên môi Nhật An, cũng là được xem Nhật An cắt bánh rồi nhắm mắt cầu nguyện. Nhưng mà...thiếu mất người quan trọng mà ông đã đánh mất cả 1 đời

5 năm rồi, không 1 lời hồi đáp. Cô ấy còn ổn không? Có lúc nào... Cô ấy nhớ tới người chồng tệ bạc như ông không?

Nhật An đang cầu nguyện, vừa mở mắt ra thì liền thấy bố cậu lặng lẽ lau đi giọt nước mắt. Nụ cười trên môi cười liền vụt tắt.

"Bố, sao bố lại khóc? Bố bị làm sao à?"

Bố cậu cười cười quay mặt đi chỗ khác

"À...Bụi bay vào mắt ấy mà, không có gì đâu con"

Nhật An suy nghĩ 1 hồi, sau đó cậu tới gần bố cậu

"Bố nhớ tới mẹ con phải không?"

Bố cậu sững người 1 lúc, sau đó lại lắc đầu lia lịa

"Không... Không phải"

"Bố không cần giấu con đâu ạ. Con cũng nhớ tới mẹ mà"

Ông nghe xong nhìn cậu rồi lại rơi nước mắt

"Con... Có tha thứ cho bố không? Mấy năm qua không phải bố không quan tâm, không phải bố không muốn chăm lo con. Mà bố sợ con chán ghét bố, mỗi khi nhìn thấy con là bố lại cảm thấy có lỗi, không xứng đáng làm bố..."

Nhật An ôm ông rồi nói

"Đúng là từ đầu con có giận bố. Nhưng từ rất lâu rồi... Con không còn như vậy nữa, con luôn chờ mong bố về thăm, chờ mong tin nhắn từ bố. Con muốn nói rằng con chưa từng hận bố, con đã tha thứ cho bố từ lâu"

Bố cậu càng khóc nhiều hơn, Nhật An của ông từ khi nào hiểu chuyện như vậy... Có lẽ do hoàn cảnh

"Vậy con nghĩ, bà ấy có tha thứ cho bố không?"

"Bố, con tin mẹ vẫn luôn yêu bố. Chỉ cần bố thay đổi, mẹ sẽ luôn chờ đợi bố"

"5 năm xa cách, bà ấy còn yêu bố được ư? Lúc bà ấy đi, rõ ràng đã hết yêu bố rồi"

"Không phải còn yêu, mà là...chưa từng hết yêu. Con hiểu mẹ bố ạ"

Bố cậu nghe xong tâm trạng cũng tốt lên hẳn. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật con trai, mình đang làm gì thế này? Muốn tạo cho con nỗi buồn hay gì?

Nghĩ vậy ông liền lau đi dòng nước mắt, để bánh ra đĩa đưa lên miệng Nhật An

"Ăn đi con, sinh nhật đừng có buồn"

Nhật An cũng không muốn nhìn thấy bố khóc lên vui vẻ thuận theo mà ăn chiếc bánh

_______

"Nhật An, có biết bất ngờ sinh nhật bố muốn con biết là gì không?"

Ăn xong chiếc bánh nghỉ được 15 phút thì bố cậu hỏi

"Là gì hả bố?" Nhật An tò mò hỏi

"Chuẩn bị đi, bố đưa con đi xem"

Nhật An mặc dù tò mò nhưng cũng vui vẻ thuận theo để bố đưa đi

15 phút sau, bố cậu dừng lại ở 1 quán nước đang xây gần trường. Quán có 2 tầng, hình như có bán cả đồ ăn. Màu sắc bên ngoài là màu xanh lá nhạt và màu vàng kem. Nhưng vẫn chưa gắn cửa và logo

"Đến nơi rồi"

Cậu nhíu mày hỏi bố

"Quán này đã xây xong đâu mà uống ạ?"

Bố Nhật An cười cười vỗ vai cậu

"Về sau quán này sẽ là của con"

"Dạ?"

"Hè này bố sẽ về quê và làm việc luôn ở đây với quán nước này. Bố muốn dành nhiều thời gian cho con hơn"

Nhật An ngơ ngác nghe bố nói, vài giây sau cậu chậm rãi hỏi lại

"Vậy... Đây là quán của bố ạ?"

"Đúng vậy! Bố xây gần trường con như vậy là cũng muốn được con đưa các bạn đến uống đấy"

Nhật An nghe xong không giấu được tâm trạng vui vẻ mà ôm lấy ông

"Con cảm ơn bố"

Bố Nhật An vỗ lưng cậu

"Là bố mới phải cảm ơn con, 5 năm qua con chịu nhiều đau khổ rồi. Bây giờ bố con mình sẽ cùng làm lại cuộc đời!"

Nhật An không nói gì mà chỉ đứng đó ôm bố mình. Chỉ là hôm nay có quá nhiều niềm vui đến với cậu

Nếu bố cậu mở quán, không chỉ được ở cùng bố. Mà còn có thể.... Mời Cẩm Diệp vào quán thường xuyên! Mình sẽ có thời gian tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn. Nghĩ như vậy cậu lại bật cười to hơn

Nhật- Simp bồ - An

Cậu được bố đưa về nhà thì cũng là 5 giờ chiều. Nhật An nhanh chóng tạm biệt bố rồi chạy lên phòng cầm điên thoại muốn nhắn tin với Cẩm Diệp

Cậu nằm dài xuống giường mở tin nhắn mess ra thì lại thấy Ánh Tuân nhắn 1 tin

"Ra sân bóng"

Nhật An đã seen và định thoát ra không rep. Nhưng dòng tin nhắn kế tiếp khiến cậu bật dậy

"Cẩm Diệp đang ngồi xem ở đây"

Nhật An nhanh chóng mặc áo khoác gió của mình rồi đi xe đến sân bóng

"Nắng như này, cậu ấy ra đó xem làm gì chứ"

Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm

Sân bóng còn xa hơn cả trường Nhật An, đi qua vòng xuyến Yên Mỹ mới tới. Thế nhưng Nhật An phóng xe lên 5 phút sau liền có mặt

Cậu để xe bên ngoài rồi vào bên trong muốn tìm người cần tìm, thế nhưng đảo mắt đi đảo mắt lại cũng chả thấy Cẩm Diệp. Vì vậy cậu đến chỗ đội Ánh Tuân đang ngồi nghỉ giải lao

Ánh Tuân ngước mắt lên nhìn cậu cười cười

"Nhanh nhỉ?"

"Cậu ấy đâu?'

"...."

"Mày đùa tao à?"

Ánh Tuân nhìn bạn mặt 1 tay cầm nước lạnh, một tay cầm ô và kem chống nắng thì không khỏi buồn cười. Cái thằng mặt lạnh này cũng có ngày như ô sin vậy sao

Ánh Tuân đứng dậy đến gần Nhật An nói nhỏ

"Có hiếu với gái!"

Nhật An vội giấu 2 tay sau lưng đỏ mặt quay đi chỗ khác. Vô tình thấy Cẩm Diệp bước ra từ nhà vệ sinh. Hôm nay cô mặc một chiếc áo trắng có nơ ở giữa, tóc búi củ tỏi. Mặc quần áo loe đi cùng 2 đứa bạn. Làn da trắng nổi bật giữa đám đông khiến tim Nhật An đập nhanh như sắp nổ ra

Nhật An quay mặt đi chỗ khác liếc Ánh Tuân 1 cái rồi bình tĩnh tới gần chỗ Cẩm Diệp

"Sáng tớ đi uống nước với boy phố dởm!"

"Ghê ghê ghê, bình thường như chó mèo mà hôm nay đi uống nước"

"Nay sinh nhật nó"

"Wow, vậy đi uống nước có được bạn Nhật An nói lời yêu thương gì hông ta??"

Cẩm Diệp bĩu môi nhìn 2 đứa bạn

"Yêu thương con cẹc, còn lâu tớ mới yêu boy phố!'

"Thế à?"

1 giọng nói dễ nghe trầm ấm mang theo ý cười phát ra từ đằng sau lưng khiến cả 3 đứng hình

Không phải chứ!

Cái giọng nói này!

Cả 3 quay sang thì... Không ngoài dự đoán, Nhật An đứng đằng sau nhướng mày nhìn Cẩm Diệp đang đứng chính giữa

"Phương My, Diệu Linh"

"H..hả"

"Chúng mày cho tao nói chuyện với bạn thân chúng mày 1 tý"

Cả ba nhìn nhau, Cẩm Diệp lắc lắc đầu. Phương My Diệu Linh đứng đó như bị đóng băng

Nhật An tiếp tục nói

"Hmm để tha cho Cẩm Diệp thì chúng mày lựa chọn đi chứ nhỉ?"

"Diệp ơi.."

"Bọn tớ là vì muốn tốt cho Dập á"

Cẩm Diệp gật đầu tỏ vẻ 2 người có thể đi. Sau đó liền ngước mắt lên nhìn Nhật An

"Bộ... Bộ tao nói không đúng câu nào hả? Sao? Giờ muốn đánh nhau hả?"

Nhật An bật cười, cậu không tức giận thậm chí có chút vui vẻ khi được Cẩm Diệp quan tâm "đặc biệt" như vậy

Thấy Nhật An chỉ cười mà không nói gì thì Cẩm Diệp lại nghĩ cậu đang kiềm chế tức giận

Cô cúi đầu xuống nhỏ giọng

"Thôi, hôm nay là tao sai... Xin lỗi"

Nhật An nhẹ xoa đầu Cẩm Diệp, sau đó bung ô ra che cả người cho cô

"Mày bị ngốc à? Nắng thế này ra đây làm gì? Muốn bị ốm lắm à?"

Cẩm Diệp thấy sai sai... Ủa lẽ ra cậu phải trách cô tại sao nói xấu cậu chứ nhỉ? Sao lại trách cô mấy cái này vậy?

"À thì tao muốn xem đá bóng 1 tý thôi, với cả bọn tao đi học thêm về tiện đường xem ý mà"

Nhật An nhìn sân bóng đá, cau mày nói

"Mày thích trai chơi bóng đá?"

Cẩm Diệp suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu

"Không đâu, trai chơi bóng đá sẽ rất bận. Không có thời gian dành cho tao"

"Vậy mày thích con trai kiểu nào?"

Cẩm Diệp há hốc mồm nhìn cậu. Nhật An nói xong mới biết mình quá kích động. Cậu nhanh chóng nói tiếp

"Tao muốn hiểu thêm về con gái ấy mà"

Cẩm Diệp nghe vậy cũng vui vẻ nói

"Thích trai đẹp đó!"

Nhật An bật cười, ý của cậu là tính cách và sở thích kia mà, Cẩm Diệp không hiểu vấn đề. Thôi không sao, crush cậu nên cậu tha thứ

"Hmm, hôm nay tao được ăn bánh kem rồi còn được ước đó"

Cẩm Diệp nhướng mày theo bản năng tò mò mà hỏi

"Mày ước gì vậy?"

"Điều ước thứ nhất, tao ước tao sẽ đỗ cấp 3"

"Thế còn điều còn lại?"

Nhật An bật cười véo mũi cô

"Tò mò ít thôi, sao tao phải nói vậy?"

Cẩm Diệp bĩu môi

"Thì thôi, tao cũng chả cần mày nói!"

Ánh Tuân từ đâu xuất hiện vỗ vào vai Nhật An. Cậu nhìn Ánh Tuân rồi nhìn sang Cẩm Diệp

Nhật An đưa ô cho Cẩm Diệp cầm, nhẹ giọng nói với cô

"Cầm lấy không đen da, lần sau nếu muốn đi đâu mà nắng quá thì phải cầm ô đó. Sốt ra đấy lại mệt"

Cẩm Diệp nhẹ cười đón lấy ô của Nhật An. Haiz, tên này vẻ ngoài phông bạt chứ tình cảm phết

"Cảm ơn!"

Nhật An và Ánh Tuân rời đi. Diệu Linh và Phương My lập tức lòi mặt ra

"Ô đẹp ô đẹp!"

Cẩm Diệp thở dài

"Mệt muốn chết còn khen cái ô nữa"

"Nhưng ô này không đẹp bằng 1 ô !" Phương My lập tức trả lời cô

Cẩm Diệp liếc 2 đứa bạn

"Ô gì?"

Diệu Linh Phương My liền đồng thanh

"Ô tê pê!"

Cẩm Diệp bị chọc cho cười, cô đẩy vai 2 đứa bạn mình rồi nói

"Bố xin các conn"

_____

"Má cái thằng có hiếu với gái! Giờ anh em mình ô đâu để về?"

Nhật An đẩy Ánh Tuân ra

"Tự mà về, vừa phóng nhanh quá xe hết điện rồi"

Ánh Tuân cười cười

"Chắc bố cần mày chở! Đang đợi Hoà đến rồi đi siêu thị rồi"

"Cần cũng đéo cho"

"Á! Văn Hoà của tao đến rồi. Cút đi, cút đi để tao có không gian riêng!"

Nhật An nhìn theo tầm mắt của Ánh Tuân thì thấy Văn Hoà đang đi xe chầm chậm tới

Nhật An quay đi không quên châm chọc

"Mọi ngày thấy bảo thầy cô là không thấy chữ trên bảng nên không chép bài được. Thế mà hôm nay thấy Hoà tít đằng xa mà nhìn rõ thế"

"Kệ tao!"

Nhật An quay đầu lại nhìn cậu

"Có hiếu với trai"

Sau đó nhanh chóng rời đi

"..." Ánh Tuân chưa bao giờ thấy mình cạn kiệt ngôn ngữ như bây giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro