|Chương 8. Cố Vỹ Văn (H+).
𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—
Trong bóng tối, Diệp Nhiên dường như cảm nhận được người nọ khẽ khựng lại sau câu nói của mình. Thế nhưng, cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh, cậu còn chưa kịp nhận ra điều gì thì hai tay đã bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Như không thể kiềm chế thêm, người nọ ngậm lấy môi cậu và mút hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn của người nọ mang theo tiết tấu vội vàng, hết ngậm mút rồi lại liếm láp đôi môi cậu, như đang thưởng thức một miếng thạch dẻo thơm ngọt và mềm mại.
Diệp Nhiên mím chặt môi, cơ thể khẽ giãy giụa phản kháng lại những cái mút hôn sỗ sàng ấy. Nhưng cậu không biết, hành động này chỉ khiến đối phương càng muốn bắt nạt cậu nhiều hơn.
Đầu lưỡi người nọ cố gắng luồn vào trong miệng Diệp Nhiên, nhưng mãi không nhận được sự phối hợp từ cậu. Người nọ cố ý cắn vào môi cậu, nhân lúc cậu khẽ kêu rên, đầu lưỡi lập tức luồn vào càn quét và khuấy đảo khoang miệng ướt át.
Nụ hôn nhanh chóng hoà vào hơi thở nóng rực, đầu lưỡi của cả hai quấn chặt lấy nhau không ngừng dây dưa. Qua một lúc, khoang miệng Diệp Nhiên đã bị người nọ mặc sức khám phá.
Lúc này, trên người Diệp Nhiên chỉ còn mặc một chiếc áo thun mỏng, quần dài và quần lót đã bị người nọ cởi ra từ bao giờ chẳng biết. Nửa người dưới không một mảnh vải che chắn đang bị người nọ cọ vào liên tục.
Người nọ luồn tay vào trong áo Diệp Nhiên không ngừng mân mê và xoa nắn hai đầu vú, sự kích thích tăng lên khiến cơ thể Diệp Nhiên khẽ run rẩy.
Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc người nọ hôn mình, từ hơi thở gần kề Diệp Nhiên đã nhận ra anh không phải Lục Du. Lý do khiến cậu nhầm lẫn là vì người này rõ ràng biết bí mật của mình.
Nếu nói Diệp Nhiên không cảm thấy bối rối thì chắc chắn là dối lòng. Nhưng ngay sau đó, người nọ đã thành công dẫn dắt tiết tấu, khiến cảm xúc của cậu bị cuốn theo nụ hôn sâu sắc đó, mà tạm thời quên đi những bối rối không cần thiết.
Hiện tại, Diệp Nhiên đã biết người đang đè mình là ai. Mà thật ra cũng chẳng khó đoán.
Đêm nay, trong phòng ngoại trừ Lục Du thì chỉ còn lại một người, cộng thêm phản ứng khác thường của người ấy khi dính sát vào cậu lúc trong thư viện. Nếu Diệp Nhiên mà còn không đoán ra người đó là ai, thì chỉ có thể nói là do cậu quá khờ.
Sau tất cả những suy nghĩ ngổn ngang, Diệp Nhiên bắt đầu thắc mắc về một số vấn đề. Chẳng hạn như, anh đã phát hiện ra bí mật của cậu từ khi nào? Hay anh đã nảy sinh tâm tư không trong sáng với cậu từ lúc nào?
Diệp Nhiên không thể nào liên tưởng nổi, một người bình thường lạnh lùng và điềm đạm như Cố Vỹ Văn lại có thể lén trèo lên giường cậu vào ban đêm và làm ra những chuyện dâm loạn như thế này...
Nụ hôn dài cuối cùng cũng tách ra, Diệp Nhiên bị hôn mềm nhũn cả cơ thể. Trong bóng tối, hơi thở cuồng loạn quấn quýt, Cố Vỹ Văn nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm của chàng trai nằm dưới thân mình.
Nhưng ngay khi Cố Vỹ Văn định tiếp tục nụ hôn dang dở, đèn trong nhà vệ sinh bỗng sáng lên. Lục Du vừa ngái ngủ vừa đi vào nhà vệ sinh, mà không hay biết hành động của mình làm hai người trên chiếc giường nhỏ kia nhất thời hóa đá.
Cũng may giường của Diệp Nhiên ở tầng trên, xung quanh còn có rèm bao phủ, nên hiện tại vẫn chưa bị Lục Du phát hiện.
Trên chiếc giường nhỏ chỉ vừa đủ cho một người nằm, trong không gian chật hẹp bao bọc bởi rèm giường, Diệp Nhiên và Cố Vỹ Văn bốn mắt nhìn nhau.
Trước đó, Diệp Nhiên đã đoán ra Cố Vỹ Văn, vậy nên trong tình huống dở khóc dở cười này cậu không hề tỏ ra bất ngờ. Tuy nhiên, trái ngược với Diệp Nhiên, Cố Vỹ Văn lại giống như một tên đồi bại bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu. Sự lúng túng và xấu hổ vì phải đối mặt với cậu hiện rõ trên khuôn mặt anh, không cách nào che giấu.
Cũng vào lúc này, Lục Du từ nhà vệ sinh đi ra, mắt nhắm mắt mở tắt đèn rồi lại leo lên giường ngủ tiếp. Anh không hề phát hiện giường trên của mình vào thời điểm này đã thiếu đi một người.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào không gian tĩnh lặng, tối đen như mực. Trên chiếc giường chật chội nọ, hai chàng trai vẫn giữ nguyên tư thế ám muội như lúc ban đầu.
Vào giây phút Diệp Nhiên nhìn thấy rõ mặt Cố Vỹ Văn khi đèn sáng lên ban nãy, cậu đã nghĩ anh sẽ dừng lại. Nhưng giờ đây, Diệp Nhiên không chắc chắn về suy nghĩ đó của mình nữa, vì người đang đè cậu không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh có ý định dừng lại.
Diệp Nhiên bối rối quay mặt đi chỗ khác, rồi nói với giọng rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Cố Vỹ Văn... dừng lại... về giường của anh đi..."
Bỗng, Diệp Nhiên nhận ra khả năng nói của mình cũng trở nên đứt đoạn bởi hành động cọ xát thân mật của Cố Vỹ Văn. Anh không những không dừng lại mà còn mút hôn khắp cần cổ, mơn trớn và trêu ghẹo hai đầu vú cậu đến khi chúng dựng đứng lên thì mới hài lòng.
Anh miệt mài mút hôn từ cổ lên môi, rồi từ môi xuống cổ và xương quai xanh gợi cảm. Tuy không nhìn thấy nhau, nhưng mỗi xúc cảm mà cả hai nhận được lại vô cùng rõ ràng. Lúc này, Diệp Nhiên dùng hai tay bịt chặt miệng mình, vừa tận hưởng khoái cảm vừa cố kìm nén tiếng rên phát ra đánh thức người khác.
Khi hôn đến tai Diệp Nhiên, giọng nói trầm ấm mang theo hơi thở gấp gáp của Cố Vỹ Văn thì thầm bên tai cậu:
"Nhiên Nhiên thơm quá. Anh thích lắm."
"Lồn nhỏ của Nhiên Nhiên vừa mềm vừa ngọt, anh liếm hoài không chán."
"Anh muốn ngậm nó trong miệng, bú đến khi nó chảy thật nhiều nước cho anh húp."
"Muốn đâm vào lồn nhỏ, chịch đến khi em khóc lóc cầu xin anh dừng lại mới thôi."
"Mới nói thôi mà lồn nhỏ đã chảy nhiều nước như vậy sao? Cạ ướt hết bụng của anh rồi đây này."
"Nhiên Nhiên dâm quá, thật muốn chịch em khóc..."
Cố Vỹ Văn vội vàng móc con cặc đã cương cứng ra khỏi quần mình. Đầu cặc to tròn, thân cặc gân guốc luân phiên đưa đẩy bên ngoài lồn non mềm mại, nhiều nước.
Sau khi nghe những lời dâm loạn thốt ra từ miệng Cố Vỹ Văn, cơ thể Diệp Nhiên dường như cũng tự động phản ứng theo. Người tưởng chừng khô khan, nhưng trên giường lại phô bày dáng vẻ của một tay chơi sành sõi. Sự đối lập ấy mang đến một cảm giác vô cùng kích thích, dễ khiến con người ta tình nguyện sa đoạ.
Cố Vỹ Văn cầm tay Diệp Nhiên, cố ý để cậu sờ vào con cặc mình. Tuy không nhìn thấy, nhưng Diệp Nhiên cảm nhận được thứ cậu đang sờ có kích thước không nhỏ, nhiệt độ nóng bỏng, từng sợi gân nổi lên rất rõ ràng.
Diệp Nhiên vô thức nuốt nuốt nước bọt, yết hầu khẽ lăn. Cậu thầm nghĩ, từ Lục Du đến Cố Vỹ Văn, người nào người nấy đều sở hữu "cây hàng" thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng cũng thật đáng để tự hào.
Khi Diệp Nhiên định rút tay về thì lại bị Cố Vỹ Văn giữ chặt. Bàn tay anh to khoẻ, khớp xương nổi lên rõ rệt bao lấy tay cậu, hướng dẫn cậu cách vuốt ve hai con cặc cùng một lúc.
Hơi thở nóng rực và gấp gáp một lần nữa trộn lẫn, nụ hôn ướt át một lần nữa được tiếp tục... Hai con cặc trần trụi cọ xát, khoái cảm mang lại cũng khác xa so với việc tự mình thủ dâm.
Cả hai lại nhanh chóng chìm trong nụ hôn ngọt ngào. Hai con cặc được lòng bàn tay trơn mịn vuốt ve lên xuống đều đặn. Qua một lúc, Diệp Nhiên đạt đến giới hạn cực khoái và muốn lên đỉnh.
Nhận biết được mong muốn của cậu thông qua nhịp thở, Cố Vỹ Văn tăng nhanh tốc độ vuốt cặc. Chẳng bao lâu, Diệp Nhiên co giật rồi xuất tinh, tinh dịch trắng đục bắn thẳng lên chiếc bụng mềm mại của cậu.
Dù Cố Vỹ Văn không thể nhìn thấy gương mặt Diệp Nhiên vào lúc này, song anh vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt cậu đã nhuốm đầy sắc dục.
Cũng vào lúc đó, Diệp Nhiên muộn màng nhận ra Cố Vỹ Văn từ đầu đến giờ vẫn chưa xuất tinh, trong khi cậu đã được anh phục vụ lên đỉnh đến tận hai lần.
Diệp Nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, cậu thì thầm: "Em mút cho anh nhé?"
Lời đề nghị này như đâm một nhát vào tim Cố Vỹ Văn, thôi thúc anh mặc kệ tất cả đè cậu ra chịch tới tấp. Anh cố kiềm chế ham muốn điên cuồng đang gào thét, vì anh biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp để buông thả.
Cố Vỹ Văn cắn nhẹ môi Diệp Nhiên, giọng nói của anh lúc này đã hơi khàn: "Anh để dành cho lần sau được không? Giờ cho anh mượn bên ngoài của em một lúc nhé."
Diệp Nhiên không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu thuận theo. Nhưng cậu đâu biết, câu nói vừa rồi của anh đồng nghĩa với việc hai người vẫn còn lần sau nữa.
Hiện tại, Diệp Nhiên chỉ băn khoăn một điều, mượn "bên ngoài" mà Cố Vỹ Văn nói đến là mượn cái gì? Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã hiểu rõ ý của anh.
Con cặc đưa đẩy bên ngoài lồn non một cách uyển chuyển, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến nhịp thở của cả hai thêm phần rạo rực. Dù chưa đâm vào bên trong, thế nhưng khoái cảm mà nó mang đến đã vô cùng rõ ràng.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc của hai người hòa làm một, Cố Vỹ Văn miệt mài đưa đẩy con cặc trên lồn non mềm ướt.
Tốc độ mài cặc mỗi lúc một nhanh hơn. Vào thời khắc Cố Vỹ Văn biết mình sắp đến giới hạn, anh ôm chặt người dưới thân rồi gia tăng tốc độ đưa đẩy. Động tác vội vội vàng vàng, khiến Diệp Nhiên suýt chút nữa đã buột miệng rên to.
Sau một hồi đưa đẩy nhanh như đang chạy nước rút, Cố Vỹ Văn cuối cùng cũng xuất tinh, tinh dịch bắn thẳng lên lồn non khêu gợi. Lồn non đón nhận lượng tinh dịch đặc sệt và nhầy nhụa, mùi tanh nồng đặc trưng nhanh chóng lan toả.
Diệp Nhiên thở hổn hển, cảm nhận được từ vùng bụng đến âm đạo của mình đều chất đầy tinh dịch nhớp nháp. Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ thấy cảnh tượng ấy dâm loạn đến mức nào.
Sau khi kết thúc, dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại, Cố Vỹ Văn lấy khăn giấy trên đầu giường lau sạch tinh dịch trên người Diệp Nhiên. Xong xuôi, anh ôm chặt lấy cậu, chỉ muốn cứ vậy lăn ra ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng Cố Vỹ Văn đã không thể thực hiện được mong muốn của mình, vì ngay sau đó, anh bị Diệp Nhiên đuổi thẳng về giường riêng.
Cố Vỹ Văn biết mình sai nên cũng không cố chấp, anh về giường của mình như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Có điều, trên gương mặt anh lúc này đã âm thầm nở một nụ cười nhè nhẹ.
𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro