|Chương 6. Lục Du, phòng tắm play (H+).
𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—
Diệp Nhiên và Lục Du cùng trở về ký túc xá vào đầu giờ chiều. Vừa mở cửa, cả hai lập tức nhìn thấy Cố Vỹ Văn đang ngồi bên bàn học. Nghe tiếng động, Cố Vỹ Văn quay đầu lại, và trong khoảnh khắc ấy ánh mắt của ba người giao nhau.
Chẳng rõ vì sao, nhưng khi đối diện với Cố Vỹ Văn, Diệp Nhiên lại cảm thấy hơi chột dạ. Ánh mắt anh không hề che giấu sự thăm dò và nghi hoặc. Diệp Nhiên cố gắng lảng tránh ánh nhìn phức tạp ấy, như thể chỉ nhìn thêm một giây thôi, mọi suy nghĩ của cậu cũng sẽ dễ dàng bị anh nhìn thấu.
Khác với Diệp Nhiên, Lục Du lại để tâm đến một vấn đề khác.
Phá tan bầu không khí bỗng dưng im lặng, Lục Du lên tiếng hỏi: "Sao cậu còn ở đây vậy? Chẳng phải giờ này cậu có tiết học à?"
Cố Vỹ Văn thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt đáp: "Tôi không đi."
Hôm nay, Cố Vỹ Văn có tiết học vào buổi chiều, nhưng anh đã quyết định nghỉ. Đêm qua là một đêm trằn trọc và khó ngủ, phải đến khi trời gần sáng anh mới có thể chợp mắt được một chút.
Khi trông thấy Diệp Nhiên và Lục Du cùng nhau trở về ký túc xá, liên tưởng đến những gì xảy ra đêm qua, cùng với những âm thanh mờ ám loáng thoáng nghe được qua điện thoại... Nếu cẩn thận xâu chuỗi lại, tất cả sẽ dẫn đến một hướng suy nghĩ mà anh không mong muốn nhất.
Vài dấu vết đỏ nhạt lấp ló trên cổ và dưới vạt áo của Diệp Nhiên chính là câu trả lời phũ phàng nhất cho những nghi hoặc của Cố Vỹ Văn. Anh hiểu rằng mình không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân, buộc phải chấp nhận sự thật rằng Diệp Nhiên và Lục Du đã làm gì đó với nhau đêm qua.
Nghe câu trả lời của Cố Vỹ Văn, Lục Du cảm thấy khá bất ngờ. Anh bèn trêu chọc: "Cậu làm tôi bất ngờ thật đấy. Nhưng nếu không lên lớp thì làm sao cậu gặp được crush hả?"
Cố Vỹ Văn nhíu mày trước câu hỏi của Lục Du: "Cậu nói vớ vẩn gì vậy?"
Lục Du cười ha ha, giải thích: "Cậu quên rồi à? Hôm chào đón tân sinh viên, chẳng phải cậu bảo gặp được một em khóa mới rất đẹp sao? Còn nói đó là gu của cậu, vừa gặp đã thích người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên còn gì?"
Lục Du vẫn chưa buông tha, tiếp tục trêu chọc: "Cậu không cần phải ngại, chỉ là yêu thầm thôi mà." Sau đó, anh quay qua Diệp Nhiên và hỏi: "Đúng không, Nhiên Nhiên?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Diệp Nhiên hơi giật mình, ngón tay đang lướt xem lịch sử cuộc gọi và tin nhắn đêm qua cũng khựng lại trong giây lát.
Diệp Nhiên liếc nhìn hai người, rồi ấp úng trả lời: "Yêu, yêu thầm cái gì chứ? Em không biết đâu, đừng có hỏi em."
Lục Du bị lời nói của Diệp Nhiên chọc cho ngứa ngáy. Anh nghiêng người về phía cậu, khoác tay lên vai cậu: "Em không biết thật sao? Vậy tối qua chúng ta..."
Lục Du còn chưa nói xong, miệng anh đã bị Diệp Nhiên nhanh tay bịt lại: "Anh đừng có nói linh tinh, chúng ta cái gì mà chúng ta chứ!"
Ánh mắt Lục Du thoáng hiện lên ý cười hơi xấu xa, đầu lưỡi anh liếm nhẹ lên những ngón tay đang bịt miệng mình. Xúc cảm mềm mại và ướt át bất ngờ ập đến như bị điện giật, Diệp Nhiên vội vàng rút tay lại, không quên trao cho anh một cái lườm cảnh cáo.
Cố Vỹ Văn chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra trước mắt. Tuy không thể hiện cảm xúc gì ra ngoài, nhưng tâm trạng của anh đã trở nên tồi tệ hơn so với lúc ban đầu.
Tối đến, Diệp Nhiên đang ngồi trước bàn học thì nhận được một loạt tin nhắn từ An Vỹ.
Trước đó, khi về ký túc xá, cậu đã nhắn tin kể sơ về sự việc đêm qua cho An Vỹ biết. Bình thường, tốc độ trả lời tin nhắn của An Vỹ rất nhanh, nhưng lần này mãi đến tận bây giờ cậu mới nhận được hồi âm từ người bạn thân của mình.
Vỹ Vỹ: A a a! Nhiên Nhiên à, từ sáng đến giờ tớ phải tham gia mấy hoạt động ngoài trời của câu lạc bộ. Bây giờ mới có thời gian trả lời cậu đây...
Vỹ Vỹ: Má nó, cái thằng Trần Vĩnh chó chết đó. Lẽ ra, tớ không nên tin cái loại người cặn bã như nó có thể thay đổi được bản chất. Nhiên Nhiên à, tớ thành thật xin lỗi cậu nhé. Tất cả đều là lỗi của tớ, do tớ quá ngu ngốc hu hu.
Vỹ Vỹ: Đêm qua không thấy cậu quay lại, tớ đã gọi cho cậu rất nhiều nhưng cậu không nghe máy. Đến khi gọi được cho cậu thì người nhận điện thoại lại là người khác. Anh ta nói với tớ, anh ta là bạn chung phòng ký túc xá của cậu. Ban đầu tớ cũng bán tín bán nghi lắm, nhưng sau khi anh ta chụp bằng lái xe của mình và gửi qua cho tớ xem, lúc đó tớ mới yên tâm giao cậu cho anh ta đưa về đấy.
Vỹ Vỹ: Nhiên Nhiên à, cậu không sao là tốt rồi. Bạn chung phòng của cậu đúng là một chàng trai tốt, nhớ cảm ơn anh ta nhé.
Đọc đến đây, Diệp Nhiên không biết nên trả lời bạn thân của mình như thế nào nữa. "Chàng trai tốt" trong mắt An Vỹ đêm qua đã "ăn sạch" cậu, không chừa một chút cặn.
Âm báo tin nhắn vang lên liên tục, làm Lục Du ngồi bên cạnh cũng phải chú ý. Anh khẽ nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của Diệp Nhiên. Khi phát hiện có người đang nhìn lén, Diệp Nhiên nhanh chóng che lại, cậu không có thói quen chia sẻ sự riêng tư với người khác.
Tuy nhiên, sự cố chấp của Lục Du không hề bình thường. Thấy phản ứng né tránh đó, anh càng tò mò muốn biết Diệp Nhiên đang nhắn tin với ai. Anh kéo ghế lại gần cậu hơn, chân ghế cạ vào nền nhà phát ra tiếng két chói tai.
Lục Du vươn tay định lấy điện thoại của Diệp Nhiên: "Em đang giấu anh cái gì phải không?"
Diệp Nhiên nhanh chóng đưa điện thoại ra xa tầm với của Lục Du, nhăn mặt nói: "Anh làm gì vậy hả? Tránh ra đi."
Lục Du không hề cảm thấy hành động của mình có gì sai. Anh kiên quyết với lấy chiếc điện thoại cho bằng được: "Không thích đấy! Đưa đây cho anh xem nào, để xem em đang nhắn tin với ai mà nhiệt tình đến vậy?
Diệp Nhiên cảm thấy khó chịu thật rồi. Dù cậu có nhiệt tình với ai đi nữa thì cũng đâu liên quan đến Lục Du? Nhưng phải công nhận Lục Du là một người cực kỳ cứng đầu. Anh tận dụng chiều cao của mình để với lấy chiếc điện thoại một cách bất chấp.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Lục Du cũng giành được chiếc điện thoại từ tay Diệp Nhiên. Anh giơ chiếc điện thoại lên cao, khiến Diệp Nhiên không thể lấy lại được nó.
Diệp Nhiên nhón nhón chân, bám lấy người Lục Du hết lôi rồi kéo. Nhưng với chiều cao của mình, dù đã vươn người và nhón chân hết cỡ, cậu vẫn không thể với tới chiếc điện thoại kia.
Lục Du cảm thấy dáng vẻ này của Diệp Nhiên thật sự rất đáng yêu, anh đắc ý lắc lắc chiếc điện thoại trên cao, cười cười trêu chọc: "Nào, có giỏi lấy lại nó cho anh xem nào."
Diệp Nhiên hơi phụng phịu, vừa vươn tay vừa đánh bôm bốp vào người Lục Du: "Trả đây, mau trả điện thoại lại cho em."
Nụ cười của Lục Du càng thêm rạng rỡ, nhưng chưa kịp kéo dài đã bỗng dưng tắt ngóm, vì Cố Vỹ Văn từ phía sau lấy đi chiếc điện thoại khỏi tay anh.
Thấy thế, Lục Du lập tức mắng: "Cố Vỹ Văn! Mau trả điện thoại lại cho tôi."
Cố Vỹ Văn vẫn lạnh nhạt như cũ, anh bình thản đáp: "Không phải của cậu. Cậu cũng thôi cái trò bắt nạt người khác đi."
Tất nhiên, Lục Du hiểu "người khác" ở đây là đang nói ai. Anh khẽ nghiến răng, bực bội nói: "Con mẹ nó! Tôi bắt nạt Diệp Nhiên khi nào chứ? Mà chuyện này liên quan gì đến cậu?"
Đúng là không liên quan gì đến Cố Vỹ Văn, nhưng khi nhìn thấy vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt Diệp Nhiên, anh không kiềm được mà muốn lo chuyện bao đồng.
Cố Vỹ Văn điềm đạm nói: "Cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy. Cậu còn nói như vậy được à?"
Lục Du chậc một tiếng, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo: "Tôi đâu có xâm phạm quyền riêng tư của cậu. Diệp Nhiên còn chưa nói gì, cậu sốt sắng làm gì thế?
Khi hai người đang tranh luận hết sức căng thẳng, bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh: "Em không muốn anh đụng đến sự riêng tư của em thật mà."
Nghe vậy, Lục Du trừng mắt nhìn sang Diệp Nhiên, song chỉ thấy cậu lảng tránh nhìn đi hướng khác.
Cố Vỹ Văn thoáng mỉm cười, một nụ cười nhẹ đến mức không ai phát hiện: "Cậu nghe thấy rồi chứ? Giờ thì chính tai cậu cũng nghe rõ rồi đấy."
Sau đó, Cố Vỹ Văn trả điện thoại lại cho Diệp Nhiên trước khuôn mặt hằm hằm như muốn ăn thịt người của Lục Du. Anh không nói thêm gì, chỉ quay lại chỗ ngồi của mình, như thể việc vừa rồi là do anh cảm thấy bất bình nên muốn ra tay giúp đỡ vậy thôi.
Diệp Nhiên mở điện thoại trả lời tin nhắn của An Vỹ, đồng thời không quên gửi lời cảm ơn đến Cố Vỹ Văn vì đã giúp đỡ mình. Xong xuôi, cậu cất điện thoại đi và lại tiếp tục chuyên tâm vào việc học.
⁕
Cuối tuần này, Tưởng Nghiêm không về ký túc xá, Cố Vỹ Văn cũng có việc phải trở về nhà một chuyến. Trong phòng 203 hiện giờ chỉ còn lại Diệp Nhiên và Lục Du.
Khi Lục Du vừa ra khỏi phòng tắm, Diệp Nhiên cũng đứng dậy cầm theo chiếc khăn lông mềm mại rồi đi vào. Nhưng ngay khi cậu vừa cởi hết quần áo, bỗng một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Lục Du đứng ngoài cửa nói: "Diệp Nhiên, anh để quên điện thoại trong đó rồi. Anh vào lấy được không?"
Nghe vậy, Diệp Nhiên nhìn quanh một vòng và thấy ngay chiếc điện thoại nằm trên bồn rửa mặt. Tuy nhiên, lúc này cơ thể cậu vẫn đang trần truồng, cậu làm sao có thể để anh đi vào bên trong?
Diệp Nhiên chần chừ một lát rồi đáp: "Đợi em tắm xong rồi mang ra cho anh được không?"
Lục Du nói với giọng điệu vội vàng: "Anh đang cần gấp lắm. Em mở hé cửa đưa ra cho anh cũng được."
Diệp Nhiên cảm thấy cách này khá ổn. Nếu Lục Du đang cần dùng điện thoại gấp, thì cậu cũng không nên kéo dài thời gian. Cậu dùng khăn lông quấn quanh người, nhưng khi cậu vừa vặn mở chốt cửa, cánh cửa lập tức bị kéo mạnh mở ra.
Rồi khi cánh cửa vừa mở ra, Lục Du nhanh như chớp bước vào bên trong. Diệp Nhiên hoàn toàn ngơ ngác, cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa một lần nữa đóng sầm lại.
Diệp Nhiên bối rối nhìn người trước mặt: "Làm, làm gì vậy? Anh vào đây làm gì chứ?"
Lục Du tiến lại gần Diệp Nhiên hơn: "Em đoán thử xem anh vào đây để làm gì?"
Lục Du cũng không giấu giếm ý định của mình. Anh tiến lại gần, tham lam ôm ấp và hít hà mùi hương trên cơ thể cậu, một mùi hương khiến anh mê mẩn không lối thoát.
Anh vùi đầu vào cổ Diệp Nhiên, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nhiên Nhiên, em tàn nhẫn quá. Mấy ngày qua, em hết lảng tránh rồi lại vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Làm vậy khiến em vui lắm sao? Còn anh thì sắp phát điên rồi đây."
Diệp Nhiên bị ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích, cậu cố gắng ngọ nguậy rồi nói: "Anh đừng làm bậy. Dừng lại đi, đây là ký túc đó."
Lục Du ấm ức trả lời: "Ký túc xá thì sao hử? Hai người kia cũng đâu có ở đây, giờ chỉ còn hai chúng ta thôi mà."
Chiếc khăn lông quấn quanh người Diệp Nhiên nhanh chóng bị lột xuống, để lộ vóc dáng mảnh mai, quyến rũ với làn da trắng nõn. Lục Du không kiềm chế được sự hưng phấn, anh không ngừng ôm ấp, vuốt ve và mân mê khắp nơi trên cơ thể cậu.
Tiếp đó, anh nâng cằm Diệp Nhiên lên hôn, nụ hôn chứa đựng sự khao khát dữ dội vì đã bị kìm nén quá lâu.
Lục Du vừa hôn mút vừa xoa nắn hai đầu vú nhạy cảm một cách nhiệt tình và chu đáo. Qua một lúc, bàn tay anh di chuyển xuống bên dưới, cuối cùng nó dừng lại trên lồn non đang chảy nước.
Lục Du xoa xoa bé lồn béo múp, hạt le dày cộm nhô ra cũng đã ướt đẫm. Anh sờ soạng và mơn trớn lồn non liên tục, chẳng mấy chốc Diệp Nhiên rơi vào cơn hứng tình.
Khi nụ hôn cuồng nhiệt dừng lại, môi Diệp Nhiên đã hơi sưng đỏ. Lục Du nở nụ cười hài lòng, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị chi phối bởi tình dục mà liên tục phát ra những tiếng rên đầy dâm dật.
"Ư a... ư ư..."
Lục Du nuốt nước bọt: "Nhiên Nhiên của anh dâm quá đi mất. Nhìn em tận hưởng chưa kìa, thích đến vậy sao?"
Lồn dâm được mơn trớn sướng mê man đầu óc, đánh tan mọi cảm xúc hỗn độn vào khoảnh khắc này. Hiện tại, Diệp Nhiên chỉ có duy nhất một khao khát, cậu muốn Lục Du thỏa mãn mình.
"Nhiên Nhiên, anh liếm cho em nhé. Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng nghĩ đến nó."
Diệp Nhiên gật đầu. Thành thật mà nói, cậu cũng sắp chịu đựng hết nổi rồi.
Ngay sau đó, một tiếng "cạch" nhẹ vang lên khi Lục Du dùng chân đóng nắp bồn cầu lại. Anh đặt cậu ngồi lên đó, cơ thể cậu ngả ra sau trong tư thế dang rộng hai chân.
Lục Du quỳ xuống, anh cúi người quan sát lỗ lồn gợi cảm, rồi vùi mặt mình vào lồn non thưởng thức.
Lục Du liên tục bú liếm, ngậm mút lồn non tạo thành những âm thanh chùn chụt sắc tình. Nước lồn ồ ạt chảy ra, anh húp rồn rột như thể đang thưởng thức thứ gì ngon ngọt lắm. Một lúc sau, cơ thể Diệp Nhiên dần thả lỏng, cậu nhanh chóng chìm vào khoái lạc miên man.
Âm thanh rên rỉ phát ra đầy dâm loạn. Diệp Nhiên ngắm nhìn gương mặt điển trai đang vùi vào háng mình liếm mút say mê, cảnh tượng này kích thích sự hưng phấn trong cậu tăng vọt.
Lục Du không ngừng bú liếm hạt le và hai môi lồn gợi cảm, ngón tay chui vào trong lỗ lồn chọc ngoáy mọi ngóc ngách. Bị tấn công dồn dập như vậy, nước lồn chảy ra nhiều hơn, anh thích thú húp hết vào trong miệng mình.
Diệp Nhiên chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có thể sa đọa và trở nên dâm đãng đến mức này.
"A a ư... ưm... hức..."
Thật may vì lúc này ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ, nên những tiếng rên rỉ cũng không cần phải cố kìm nén.
"Mới đó mà đã chảy nhiều nước như vậy hử? Em nứng lồn đến thế sao?"
Lục Du tát mạnh vào lồn non đang run rẩy, nước lồn bắn lên tung tóe. Bỗng dưng bị tát lồn như vậy, Diệp Nhiên vô thức hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó, chính những cái tát lồn này lại khiến cậu gia tăng sự kích thích.
"A a ư... sướng, sướng quá..."
"Ha... đúng là cái lồn dâm thèm được địt. Nói anh nghe đi, ngoài anh ra còn ai biết bí mật của em không?"
"Hức... không, không ai biết cả..."
Nghe vậy, Lục Du lại tát mạnh vào lồn thêm vài cái, rồi hạ giọng cảnh cáo: "Còn dám nói dối anh? Rõ ràng người bạn kia của em cũng biết."
"Cậu ấy... ưm... cậu ấy sẽ không nói ra..."
Lục Du tạm thời hài lòng với câu trả lời này của Diệp Nhiên, động tác vừa liếm vừa thọc lồn ngày càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, Diệp Nhiên đạt đến giới hạn cực khoái, cậu co giật lên đỉnh. Dịch nhờn trong suốt chảy ra được anh say sưa húp trọn không chừa lại một giọt.
Húp xong, Lục Du vội đứng dậy và cởi khóa quần, rồi móc ra con cặc to dài đang cương cứng. Đầu cặc to tròn đứng trước lỗ lồn ướt át, sau vài lần mơn trớn nó không chút do dự đâm vào bên trong.
"AAAAA..."
Diệp Nhiên ôm chặt lấy cổ Lục Du, cơ thể lập tức quắn quéo lại vì cơn đau bất ngờ ập đến. Khi cơ thể cậu dần thả lỏng và hơi thở cũng ổn định hơn, Lục Du mới bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy.
"Ư ư a... ưm ư..."
Lục Du vừa hôn vừa giã bành bạch vào lỗ lồn ướt át, thân cặc gân gộc được vách thịt nóng ấm bao bọc mát xa sướng đến đầu óc tê dại. Mỗi lần thúc vào, anh đều cố ý đâm đến nơi sâu nhất, quá trình ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Tiếng rên la dâm đãng, tiếng mút hôn chùn chụt cùng tiếng va đập "lạch cạch" phát ra từ nắp bồn cầu vang lên rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp. Lục Du càng địt càng hăng say, đầu cặc không ngừng đâm vào điểm sướng của Diệp Nhiên, đầu lưỡi điên cuồng khuấy đảo khoang miệng cậu.
"Ha, sướng cặc chết mất. Lồn Nhiên Nhiên làm anh sướng quá, anh phải làm sao bây giờ..."
"A a ư... ưm a..."
"Con mẹ nó sướng... a... sướng, sướng chết anh rồi..."
Lục Du vừa thở gấp vừa điên cuồng thúc cặc tới tấp, khoái cảm đê mê khiến mỗi cú thúc của anh đều sướng đến phát điên phát dại. Anh cúi xuống bú mút hai đầu vú, đầu ti bị mút nhanh chóng sưng đỏ trông rất gợi cảm.
Diệp Nhiên tận hưởng từng cú thúc lồn dồn dập, chẳng mấy chốc cậu lại muốn lên đỉnh thêm lần nữa.
"Ưm... Lục Du... em ra... a ư..."
"Nói thích anh đi, rồi anh để em ra." Lục Du cười cười dụ dỗ.
Mặc dù đang bị tình dục chi phối, song Diệp Nhiên vẫn khá tỉnh táo trong phương diện này. Cậu biết rõ mối quan hệ giữa mình và Lục Du không phải là tình yêu.
Lời nói tuy đứt quãng nhưng không ngăn được Diệp Nhiên bày tỏ đúng với suy nghĩ của mình: "Không, chúng ta không... a ư... không phải người yêu... a hức..."
Lục Du chậc một tiếng rồi đáp lại: "Không phải người yêu thì có sao? Nói thích cho anh vui cũng không được hử? Nhiên Nhiên tàn nhẫn với anh quá đi."
Lục Du hôn nhẹ lên vành tai cậu, rồi tiếp tục: "Nhưng anh không thể làm Nhiên Nhiên mất hứng được. Anh thích Nhiên Nhiên quá mà.
Nói xong, Lục Du lập tức bế Diệp Nhiên lên và bước về phía cửa phòng vệ sinh. Diệp Nhiên theo phản xạ ôm chặt cổ anh, hai chân cậu quàng lên cánh tay rắn rỏi của anh.
Tiếp đó, Lục Du áp người cậu vào cánh cửa, rồi dùng sức thúc cặc từ dưới lên. Tiếng rên rỉ đứt quãng pha lẫn trong tiếng va đập vào cửa rầm rầm vang lên.
Ở tư thế này, con cặc thuận lợi đâm vào nơi sâu nhất. Lục Du hăng hái thúc cặc tới tấp như muốn đâm nát lỗ lồn gợi cảm, nước lồn nhễ nhại chảy ra cả sàn phòng tắm.
Sau một hồi thúc cặc như điên dại, như con thú tới thời kỳ động dục, Diệp Nhiên và Lục Du đồng thời đạt đến giới hạn cực khoái, họ cùng nhau lên đỉnh.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, Lục Du bắn hết tinh dịch tanh nồng vào bên trong lồn nhỏ. Lỗ lồn nhớp dính thít chặt lấy con cặc to dài, mồ hôi đầm đìa, hai người ôm nhau thở dốc.
Qua một cuộc làm tình tiêu tốn nhiều năng lượng, Lục Du và Diệp Nhiên cũng dần lấy lại được tỉnh táo. Cả hai xả nước rồi cùng nhau tắm rửa, gột rửa đi mùi vị dâm loạn còn vương trên cơ thể.
Mà người đứng bên ngoài phòng tắm cũng lập tức hoàn hồn trở lại. Không rõ anh đã đứng đó từ lúc nào, chỉ biết rằng cuộc làm tình đầy điên loạn kia, anh đã nghe thấy tất thảy.
Hóa ra, Diệp Nhiên lại có một bí mật như vậy...
Người nọ cố kìm nén hơi thở đang dồn dập và loạn nhịp vào thời khắc này. Anh gắng giữ bình tĩnh, cố xoa dịu dương vật trướng đau vì bị những âm thanh dâm loạn bên kia cánh cửa vô tình kích thích.
Sau đó, anh nhẹ nhàng xoay người đẩy cửa và đi ra ngoài, như thể trước đó anh chưa từng quay về ký túc xá.
𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro