Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|Chương 3. Lục Du, giúp em... (H).

𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—

Đôi chân Diệp Nhiên run rẩy, cậu men theo hành lang đi đến nhà vệ sinh gần nhất. Vừa bước vào bên trong, Diệp Nhiên như muốn ngã khụyu ngay tại chỗ.

Trước đó, Diệp Nhiên vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng giờ đây, cậu cảm nhận rõ ràng từng chút biến đổi bên trong cơ thể mình. Hơi thở nặng nề, toàn thân bủn rủn như mất hết sức lực, ngón tay yếu ớt bám vào bồn rửa mặt để giữ thăng bằng.

Khi Diệp Nhiên đang gồng mình cố tỉnh táo trong cơn mê man, bỗng một người xuất hiện trước mặt cậu. Gương mặt người này tuy quen thuộc, nhưng lại khiến cậu càng thêm bất an, lo lắng.

Trần Vĩnh tiến lại gần Diệp Nhiên, ánh mắt chứa đầy nguy hiểm và tăm tối. Cậu ta định sờ trán Diệp Nhiên, nhưng chưa kịp chạm vào, Diệp Nhiên đã nhanh chóng né tránh.

Trần Vĩnh nhẹ nhàng hỏi han: "Diệp Nhiên, trông cậu không được khỏe lắm. Cần tôi đưa cậu về nhà không?"

Ngón tay đang bám chặt vào bồn rửa mặt khẽ run rẩy, Diệp Nhiên lùi lại vài bước, rồi trả lời: "Đừng lại gần tôi."

Diệp Nhiên cắn chặt môi, chịu đựng sự khó chịu dâng lên trong lòng. Cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, có thứ gì đó thúc giục cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Không thể kéo dài thêm nữa, Diệp Nhiên gắng sức rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, khi vừa đi ngang qua người Trần Vĩnh, cậu ta nắm chặt tay cậu và kéo mạnh trở về.

Sau đó, chỉ nghe Trần Vĩnh cười gằn hỏi: "Diệp Nhiên, cậu muốn đi đâu?"

Diệp Nhiên dùng hết sức lực cuối cùng giật mạnh cánh tay mình ra, nhưng dù có gắng sức đến đâu, cậu vẫn không thể thoát khỏi sức lực áp đảo từ đối phương: "Trần Vĩnh, cậu làm vậy là có ý gì? Mau thả tôi ra."

Trần Vĩnh nở một nụ cười nguy hiểm: "Cậu thừa biết tôi có ý gì mà."

Diệp Nhiên không muốn biết, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi đối phương. Tuy nhiên, không chờ cậu trả lời, Trần Vĩnh đã kéo cậu vào một cái ôm chặt chẽ.

Trần Vĩnh siết chặt cơ thể Diệp Nhiên trong vòng tay mình, hơi thở của cậu ta gấp gáp và cuồng loạn. Từ khoảng cách gần, Diệp Nhiên còn cảm nhận được nhịp tim của đối phương đang đập mạnh, như thể mất kiểm soát.

Trần Vĩnh khóa chặt người trong lồng ngực, giọng nói run rẩy: "Nhiên Nhiên, tôi nhớ cậu lắm. Mấy năm qua tôi đã rất nhớ cậu..."

Diệp Nhiên cố gắng chống cự, muốn thoát khỏi cái ôm ghê tởm của Trần Vĩnh. Thế nhưng, cơ thể cậu không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân, sức lực dần kiệt quệ.

Nhưng bằng tất cả sự tỉnh táo còn sót lại, Diệp Nhiên vẫn cố gắng vùng vẫy yếu ớt trong cái ôm mạnh mẽ của đối phương: "Thả, thả tôi ra... mau thả tôi ra... Trần Vĩnh, có phải cậu bị điên rồi không?"

Lời vừa dứt, Diệp Nhiên vậy mà nghe thấy Trần Vĩnh bật cười. Cậu ta ôm chặt Diệp Nhiên, cười khổ nói: "Phải, tôi điên rồi, tôi thật sự điên rồi. Diệp Nhiên, từ khi yêu cậu, tôi đã biết mình điên rồi. Nhiên Nhiên à, Nhiên Nhiên..."

Hơi thở hỗn loạn của Trần Vĩnh vờn quanh tai Diệp Nhiên, khiến cậu sởn tóc gáy. Diệp Nhiên biết sự tỉnh táo của mình chẳng còn nhiều. Đến lúc này, cậu buộc phải đối mặt với một sự thật đáng sợ: cậu bị Trần Vĩnh chuốc thuốc kích dục.

Cảm giác khô nóng và bức bách đang cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể, khiến cậu khó chịu vô cùng. Ham muốn và khao khát dục vọng trỗi dậy mạnh mẽ, cậu tự cảm thấy bản thân không cách nào chống lại.

Diệp Nhiên tự hỏi, chẳng lẽ đêm nay cậu lại bất lực nhìn mọi thứ diễn ra theo ý đối phương sao?

Trần Vĩnh nhận thấy cơ thể Diệp Nhiên dần mềm nhũn trong vòng tay, ánh mắt cậu ta không giấu nổi sự phấn khích. Bao nhiêu lần cậu ta mơ tưởng về khoảnh khắc này, nhưng không ngờ nó lại dễ dàng đến thế.

Trần Vĩnh mong chờ ngày này đã lâu, ngày cậu ta có được Diệp Nhiên một cách trọn vẹn.

Những suy nghĩ méo mó và vặn vẹo thúc giục Trần Vĩnh chiếm lấy Diệp Nhiên ngay lập tức. Cậu ta điên cuồng siết chặt chàng trai mềm yếu trong vòng tay, như thể mọi hơi thở dù mạnh mẽ hay yếu ớt, đều phải thuộc về mình.

Trần Vĩnh nâng cằm Diệp Nhiên lên. Đôi môi xinh đẹp, gợi cảm khơi dậy trong lòng cậu ta một khao khát: muốn ngậm lấy, muốn hôn thật sâu.

Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm môi, một cơn đau bất ngờ ập đến, làm mọi thứ đảo lộn trong tích tắc. Trần Vĩnh bị ai đó nắm gáy, giật mạnh, ngả người về phía sau. Một lực mạnh tác động khiến cậu ta buộc phải buông Diệp Nhiên ra.

Trần Vĩnh ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại bị người nọ đạp liên tiếp vào người. Lúc đó, Trần Vĩnh chỉ biết ôm đầu mà kêu rên.

Trước sự chật vật và tiếng kêu ngày càng to của Trần Vĩnh, Lục Du vẫn lạnh lùng đạp thêm vài phát. Ánh mắt anh giận dữ, nhìn đối phương như nhìn một tên rác rưởi.

Lục Du gằn giọng quát: "Thằng chó chết! Có phải mày muốn chết rồi không?"

Lục Du vừa mắng chửi vừa đạp túi bụi vào người đang ôm đầu nằm dưới đất, mỗi một động tác đều tràn đầy phẫn nộ.

Hôm nay, Lục Du vốn có hẹn với nhóm bạn tại quán bar này. Nhưng khi vừa đến, anh tình cờ trông thấy Diệp Nhiên ở hành lang. Anh định tiến lại gần để xác nhận xem có thật là Diệp Nhiên không, chẳng ngờ phát hiện có người đang lén lút theo sau cậu.

Ban đầu, Lục Du không chắc chắn lắm về suy nghĩ của mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người nọ dõi theo Diệp Nhiên, anh nhận ra có gì đó không bình thường. Ánh mắt đó nhìn người đi trước như nhìn một con mồi, chứa đầy sự nguy hiểm. Vào khoảnh khắc ấy, Lục Du mới dám khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

Sau đó, Lục Du lẳng lặng bám theo. Lục Du vốn chỉ định đứng bên ngoài chờ đợi, song càng chờ, anh càng lờ mờ cảm nhận được có gì đó chẳng lành.

Trần Vĩnh ôm đầu nằm yên. Đến khi thấy Lục Du ngừng hành động, cậu ta mới từ từ bò dậy. Nhưng vừa cử động, Lục Du lại đá thêm vài cú, khiến Trần Vĩnh ngã sõng soài xuống sàn.

Lục Du nhanh chóng nhận ra Diệp Nhiên có gì đó không ổn. Anh bế cậu lên, rồi vội vã lao ra ngoài, bỏ lại Trần Vĩnh với ánh mắt đầy căm phẫn.

Lục Du đưa Diệp Nhiên ra xe, rồi gọi điện thông báo với bạn rằng mình có việc phải đi trước. Giải quyết xong mọi chuyện, anh mới lái xe đưa Diệp Nhiên rời khỏi quán bar.

Mặc dù mọi thứ tạm thời đã an toàn, nhưng cơ thể Diệp Nhiên vẫn chưa vơi bớt sự khó chịu. Đầu óc cậu quay cuồng, không cách nào kiềm chế được cơn bức bách đang tàn phá bên trong cơ thể.

Diệp Nhiên dần mất đi tỉnh táo, đôi tay run rẩy cởi từng nút áo sơ mi để tìm kiếm chút thông thoáng, dễ chịu. Thế nhưng, cảm giác khô nóng vẫn râm ran khắp cơ thể, không ngừng thiêu đốt, khiến cậu khao khát được giải thoát.

Lục Du nhìn Diệp Nhiên qua gương chiếu hậu. Nhìn biểu hiện của cậu, anh lờ mờ đoán được cậu đã bị chuốc thuốc. Và kẻ làm chuyện đó, không ai khác ngoài thằng khốn vừa nãy.

Nếu như anh không kịp phát hiện, nếu như anh tới muộn thêm một chút nữa, thì thật sự không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra...

Lục Du tấp xe vào một con hẻm vắng bóng người qua lại, không gian đêm khuya khiến mọi thứ nơi này càng thêm tĩnh lặng. Anh tháo dây an toàn, xuống xe, sau đó chui vào khoang mà Diệp Nhiên đang ngồi.

Lục Du ngăn lại những ngón tay đang cởi áo của cậu, rồi nói: "Đừng cởi nữa, anh đưa em đến bệnh viện."

Tuy nhiên, khi nghe đến hai từ "bệnh viện", Diệp Nhiên lập tức lắc đầu hốt hoảng. Dù tâm trí đã không còn tỉnh táo, nhưng cậu vẫn biết mình không thể đến đó. Vì chỉ cần đến bệnh viện, bí mật trên cơ thể cậu sẽ bị Lục Du phát hiện.

Lục Du thấy Diệp Nhiên chống cự như vậy thì khẽ thở dài, anh đành phải đổi điểm đến khác: "Thế anh đưa em về ký túc xá nhé."

Thế nhưng, Diệp Nhiên vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cậu không muốn trở về ký túc xá trong bộ dạng này.

Lục Du đưa tay sờ trán Diệp Nhiên để kiểm tra nhiệt độ. Thế nhưng, ngay khi anh vừa chạm vào, Diệp Nhiên liền nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay Lục Du toả ra một luồng nhiệt mát mẻ, khiến Diệp Nhiên cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Sau đó, Lục Du nghe thấy Diệp Nhiên thì thào: "Giúp em..."

Hiện giờ, Diệp Nhiên hoàn toàn không ý thức được mình đang muốn Lục Du giúp gì, chỉ biết rằng khi đụng chạm da thịt với anh, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. Giống như một cơn đau tê tái được liều thuốc xoa dịu tức thì.

Diệp Nhiên ôm chầm lấy Lục Du, cơ thể cọ vào người anh khiến anh khẽ cứng đờ. Lúc này, lý trí mách bảo Lục Du rằng phải đẩy người ra, thế nhưng trên người Diệp Nhiên lại phảng phất một mùi thơm làm lòng người mê muội.

Lục Du nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cố gắng kiềm chế dục vọng vừa được khơi dậy bên trong mình.

Dù bị Diệp Nhiên mê hoặc, nhưng Lục Du vẫn nhận thức được cậu đã không còn tỉnh táo. Không biết bao nhiêu lần anh tự nhắc nhở bản thân mình rằng nhất định phải kiềm chế.

Lục Du cố gắng giữ bình tĩnh và khuyên nhủ: "Nhiên Nhiên, ngoan, buông anh ra đi."

Giọng Diệp Nhiên mềm mại, nghe như đang nũng nịu: "Không muốn, không muốn đâu..."

Nói xong, Diệp Nhiên chủ động ngồi lên đùi Lục Du, đôi chân cậu tách ra, hoàn toàn không hay biết rằng tư thế này đang đẩy Lục Du đến giới hạn cuối cùng.

Lục Du cố gắng thức tỉnh Diệp Nhiên, nhưng người dần mất đi tỉnh táo lại chính là bản thân mình. Chẳng mấy chốc, ham muốn trong anh trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Lục Du giữ chặt bàn tay đang sờ loạn của Diệp Nhiên, giọng anh khàn đặc như cố kìm nén: "Nhiên Nhiên, em có biết mình đang làm gì không hả?"

Lục Du bỗng nhận ra mình vừa hỏi một câu thừa thãi, vì khi nhìn vào đôi mắt mơ màng của Diệp Nhiên, anh liền hiểu rằng ngay cả cậu cũng không biết mình đang làm gì nữa rồi.

Lục Du biết mình sắp không chịu đựng nổi nữa, nhất là khi trước đó anh còn dành cho Diệp Nhiên một thứ tình cảm trên mức tình bạn.

Lục Du ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đôi mắt ngân ngấn nước, đôi môi gợi cảm khẽ run rẩy... Tất cả đều khiến tâm can anh ngứa ngáy. Cuối cùng, lý trí mạnh mẽ không thắng nổi trái tim đã chất đầy dục vọng, anh ôm Diệp Nhiên vào lòng và hôn say đắm.

Diệp Nhiên vốn đang mụ mị đầu óc, giờ lại bị nụ hôn của Lục Du làm thêm mông lung, mọi thứ xung quanh cậu bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Tiếp đó, Lục Du luồn lưỡi vào trong miệng Diệp Nhiên, càn quét và ngậm mút cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng cậu vào bụng. Âm thanh hôn môi vang lên sống động trong khoang xe chật hẹp.

Hai người cứ vậy ôm chặt lấy nhau, dây dưa trong tư thế vô cùng nóng bỏng. Nụ hôn ướt át, ngọt ngào, hòa tan tất cả những cảm xúc ngổn ngang trước đó. Lúc này, mọi giác quan của Lục Du như đang bay bổng.

Lục Du đè Diệp Nhiên nằm ra ghế, tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt. Anh sờ soạng khắp nơi trên cơ thể cậu, chỗ nào đó cũng đã cương cứng từ bao giờ.

Tiếp đó, anh cởi khóa quần Diệp Nhiên, rồi luồn tay mình vào bên trong. Thế nhưng, ngay lúc này, Diệp Nhiên lại giật mình hốt hoảng. Sau đó, bàn tay đang mò mẫm của Lục Du bị cậu giữ chặt, không để anh thực hiện được ý định của mình.

Lục Du cảm thấy khó hiểu trước hành động của Diệp Nhiên. Rõ ràng cậu là người chủ động trước, chẳng lẽ cậu đã tỉnh táo lại rồi sao?

Giọng nói mềm mại của Diệp Nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của Lục Du: "Anh, đừng... đừng mà..."

Lục Du cắn nhẹ vào môi cậu: "Tại sao lại đừng? Chẳng phải em muốn anh giúp em sao?"

Đôi mắt Diệp Nhiên trở nên vô định, cậu không biết phải giải thích thế nào với Lục Du. Cậu đâu thể nói rằng mình có một bí mật không thể để lộ.

Thế nhưng, Lục Du dường như không có ý định dừng lại. Anh muốn giúp Diệp Nhiên giải tỏa, nhưng thực chất anh nứng cặc đến sắp điên rồi, thật sự không muốn dừng lại một chút nào.

Lục Du mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của Diệp Nhiên, anh nắm lấy dương vật của cậu vuốt ve lên xuống, thực hiện động tác thủ dâm mà anh vẫn hay làm cho mình. Cảm giác đem đến rất kích thích, khiến Diệp Nhiên tạm thời quên luôn việc mình từng lo lắng và sợ hãi ra sao.

Khoái cảm nhận được từ bàn tay Lục Du hoàn toàn khác biệt so với những lần Diệp Nhiên tự mình giải toả, dữ dội và mãnh liệt đến khó cưỡng. Cậu ôm chặt lấy anh, môi lưỡi quấn quýt, tiếng rên khe khẽ thoát ra từ kẽ răng đầy mê hoặc.

Biểu cảm của Diệp Nhiên vào lúc này gợi tình khôn tả, Lục Du nứng càng thêm nứng. Cảm giác như máu chảy dồn xuống con cặc và hai hòn dái, khiến anh bất cứ lúc nào cũng có thể chơi chết chàng trai xinh đẹp trong vòng tay mình.

Mặc dù chưa làm tình bao giờ, song Lục Du vẫn biết hai người con trai sẽ làm với nhau như thế nào.

Lục Du bắt đầu mò mẫm ở những nơi khác. Khi tay anh luồn sâu hơn, vô tình chạm phải thứ gì đó ươn ướt. Anh tò mò sờ thử, nhưng hành động này lại khiến Diệp Nhiên rên rỉ to hơn.

Hiện tại, Lục Du chưa xác định được đó là gì, nhưng anh đã cảm nhận rõ người trong lòng mình đang quắn lại thành một cục.

Lục Du lột phăng quần ngoài lẫn quần lót của Diệp Nhiên, nhưng khi mọi thứ được cởi sạch, anh bỗng sững sờ trước những gì vừa thấy được.

Lục Du như không tin vào mắt mình, anh cúi sát mặt xuống để nhìn rõ hơn. Phải mất một lúc anh mới dám chắc rằng, bên dưới dương vật hồng hào của Diệp Nhiên xuất hiện một âm đạo - thứ vốn dĩ chỉ thuộc về nữ giới.

Lục Du nhất thời bị hóa đá trước những gì hiện ra trước mắt, anh hoàn toàn không biết phải biểu lộ cảm xúc gì vào lúc này.

Nhìn đi nhìn lại thêm một lúc, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, Lục Du mới lên tiếng hỏi: "Diệp Nhiên, em là người có hai bộ phận sinh dục sao?"

Diệp Nhiên biết bản thân không thể tiếp tục che giấu, vì Lục Du đã tận mắt nhìn thấy bí mật của mình, nhưng cậu vẫn ấp úng trước câu hỏi của anh. Diệp Nhiên thực sự không biết nên mở lời thế nào với Lục Du nữa.

Cuối cùng, Diệp Nhiên không lên tiếng trả lời, chỉ khẽ gật đầu, coi như thừa nhận tất cả những gì Lục Du vừa nói.

Lục Du cảm thấy mọi thứ trước mắt thật vi diệu, anh chưa từng nghĩ có một ngày bên cạnh mình lại xuất hiện một người như vậy. Phải nói rằng, những người giống Diệp Nhiên thật sự hiếm gặp.

Một luồng cảm xúc hưng phấn sục sôi, rạo rực trong cơ thể Lục Du vào lúc này. Ngón tay anh xoa xoa bên ngoài lồn non, hạt le dày cộm nổi lên giữa hai mép lồn múp rụp. Một ít nước dâm dính trên bề mặt làm nó trở nên óng ánh, giống như thứ gì đó ngon ngọt khiến người ta muốn nếm thử một lần.

Lục Du nuốt nước bọt thèm khát, hiện tại, anh đã bị lỗ lồn xinh đẹp này cám dỗ.

Ngay sau đó, Lục Du cất tiếng hỏi: "Diệp Nhiên, cho anh liếm thử được không?"

𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro