Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Xin lỗi. Để em lo rồi

Sau khi nghe điện thoại Trình Tiêu liền thay đổi quần áo, lái xe trong đêm đến Bệnh Viên Quân Khu Thành Phố.

Bệnh Viên Quân Khu Thành Phố.

Trình Tiêu mặt không cảm xúc đi trên hành lang. Cô đi một mạch đến phòng cấp cứu. Nơi đó có vài chàng trai mặc Quân Trang đứng đợi.

"Vương Nhất Bác sao rồi?" Trình Tiêu lạnh giọng hỏi.

"Chị dâu. Em xin lỗi. Chuyện này đều do em sơ suất. Khiến Đội Trưởng bị thương"Lục Thành vô cùng tự trách bản thân mình.

"Không cần xin lỗi tôi. Đây là quyết định của Nhất Bác. Anh ấy sẽ không bỏ mặc cậu thấy chết không cứu" Trình Tiêu vô cùng bình tĩnh trả lời.

Lục Thành cùng Hạ Phi nhìn thấy Trình Tiêu vô cùng bình tĩnh thì có chút sững sờ. Đây thật sự là Vợ của Đội Trưởng sao??

Trình Tiêu sau khi nói xong thì đi thẳng đến hàng ghế ngồi xuống đợi.

Lục Thành cùng Hạ Phi thỉnh thoảng lén nhìn Trình Tiêu, quan sát nét mặt cô. Đến lúc này hai người mới nhìn nhau cảm thán. Chị dâu quả thực rất xinh đẹp, chỉ là có chút lạnh lùng.

Một lát sau, Bác Sĩ trong phòng cấp cứu đi ra.

" Ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác Sĩ mệt mỏi hỏi.

" Là tôi" Trình Tiêu thấy Bác Sĩ ra thì nhanh chân tiến tới.

"Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vết thương quả thực rất nguy hiểm, chỉ cách tim vài cm. Bệnh nhân chậm nhất sáng mai sẽ tỉnh dậy." Bác Sĩ nhìn Trình Tiêu nói sau đó quay người rời đi.

Trình Tiêu nghe anh đã qua cơn nguy kịch thì khẽ thở phào. Cô đánh mắt sang nhìn Lục Thành cùng Hạ Phi thì thấy cả hai đang ôm nhau vui mừng.

Phòng Bệnh Vương Nhất Bác.

"Các cậu quay về nghỉ ngơi đi. Có tôi ở đây chăm sóc anh ấy là được" Trình Tiêu nhìn Lục Thành cùng Hạ Phi nói.

" Chị dâu, Em sẽ ở đây đợi đến khi Đội Trưởng tỉnh lại"Lục Thành nghiêm túc nói.

Trình Tiêu nhìn thái độ nghiêm túc của hai người thì thở dài "Được. Tuỳ các cậu."

Lục Thành cùng Hạ Phi sau khi được Trình Tiêu cho phép thì vui mừng lui ra ngoài phòng bệnh chờ đợi.

Vương Nhất Bác thì ngấm thuốc mê hơi nhiều nên hôn mê rất lâu. Đến tận sáng hôm sau anh mới tỉnh dậy.

Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt ra. Anh cảm nhận được tay của mình đang bị nắm thứ gì đó nắm lấy.

Anh liếc nhìn xuống thì thấy Trình Tiêu đang gục xuống giường ngủ gục. Tay nhỏ của cô nắm chật lấy tay anh.

Trình Tiêu nghe được động tĩnh thì bật dậy nhìn Vương Nhất Bác.

"Anh tỉnh rồi? Có thấy đau không?" Trình Tiêu nhanh tay rót cho Vương Nhất Bác một cốc nước, ân cần hỏi.

"Không sao. Xin lỗi, để em lo rồi"Vương Nhất Bác cười ôn nhu nói.

"Đội Trưởng"Lục Thành cùng Hạ Phi nghe tin Vương Nhất Bác tỉnh rồi thì nhanh chân tiến vào.

"Đội Trưởng. Em xin lỗi. Lần này là sai sót của Em. Quay về Em sẽ chịu phạt"Lục Thành đứng thẳng người nhận lỗi.

"Tất nhiên là phải phạt"Vương Nhất Bác lạnh nhạt đáp.

"Vâng"Lục Thành nghiêm túc nói.

"Lần này quay về Quân Khu. Cậu biết phải viết báo cáo nhiệm vụ như nào rồi?" Vương Nhất Bác nhìn Lục Thành nói.

"Em đã biết, Đội Trưởng"Lục Thành gật gật đầu đáp.

"Em đi mua cháo cho anh "Trình Tiêu sợ Vương Nhất Bác đói liền lên tiếng. Ngoài ra cô còn muốn chừa không gian cho bọn họ nói chuyện.

"Cẩn thận chút"Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu dặn dò.

Trình Tiêu ngoan ngoãn gật đầu sau đó rời đi.

Sau khi Trình Tiêu rời đi thật lâu Hạ Phi liền tò mò mở miệng hỏi.

"Đội Trưởng. Chị dâu là Vợ của Anh thật sao?"

"Chẳng lẽ là Vợ cậu?" Vương Nhất Bác hỏi ngược lại.

Nghe được câu nói này của Vương Nhất Bác, Hạ Phi liền ngậm miệng không hỏi nữa.

"Chị Dâu quả thực rất khác... người. Hôm qua khi nghe tin Anh bị trúng đạn. Chị ấy không có bất kì biểu cảm nào cả"Lục Thành nhiều chuyện cất giọng.

Vương Nhất Bác nghe xong cũng không trả lời. Anh hiểu con người của Trình Tiêu.

Không lâu sao Trình Tiêu mang cháo quay về. Vì Vương Nhất Bác mới phẫu thuật nên chỉ ăn được cháo trắng. Trình Tiêu liền tìm kiếm nơi bán cháo trắng ngon nhất mà mua cho anh.

"Về rồi?Có mệt không?"Vương Nhất Bác thấy Trình Tiêu về thì hỏi han.

Trình Tiêu lắc đầu sau đó đến gần anh. Đem cháo mở ra.

Mùi cháo thơm phức xông thẳng vào mũi Vương Nhất Bác. Anh nhíu mài một cái. Quả thực có chút đói.

Trình Tiêu bày cháo ra, thổi nguội rồi đút cho anh từng muỗng.

Vương Nhất Bác khá đói nên ăn rất ngon, rất nhanh đã cạn hộp cháo.

Trình Tiêu nghiêm túc lau miệng cho Vương Nhất Bác rồi rót nước cho anh.

"Em về Đế Đô nghỉ ngơi đi. Em ở lại đây cả đêm rồi" Vương Nhất Bác thấy dáng vẻ có chút mệt mõi của cô thì đau lòng nói.

"Em ở đây với Anh" Trình Tiêu lắc đầu từ chối.

"Thế em đến đây" Vương Nhất Bác nhích người sang một bên ý bảo cô leo lên giường mình.

Giường bệnh ở đây quả thực rất to, rất rộng. Có thể chứa cả hai người.

Trình Tiêu chần chừ một chút sau đó liền ngoan ngoãn lại gần Vương Nhất Bác. Cởi giày để ngay ngắn rồi leo lên giường.

Trình Tiêu sợ di chuyển sẽ động vết thương của Vương Nhất Bác nên cô nằm yên không dám di chuyển.

Vương Nhất Bác ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.

Trình Tiêu có chút mệt mõi, một lát sau liền thiếp đi trong lòng Vương Nhất Bác.

______________hết chap 27___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro