Chương 21: Tiêu Tiêu, cho anh có được không?
Trình Tiêu sau khi kết hôn cùng Vương Nhất Bác thì cô ở lại Cầm Viên một thời gian. Sau đó liền đến căn hộ ở Đế Đô của Vương Nhất Bác ở. Nơi đó cũng không khác phòng của anh ở Cầm Viên mấy. Chỉ là ở đây có nhiều quần áo của Anh hơn. Trong nhà vệ sinh còn có dao cạo râu cùng với bàn chải đánh răng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trình Tiêu dọn đến căn hộ này ở. Cô mở tủ quần áo cho đồ của mình vào trong.
Đem dụng cụ cá nhân để vào nhà vệ sinh. Bày những dụng cụ vẽ tranh của mình ra một góc phòng.
Sau khi dọn dẹp xong. Trình Tiêu ngồi xuống giường nghỉ ngơi. Cô lấy điện thoại ra lướt lướt vài cái. Bỗng nhiên điện thoại cô reo lên.
" Alo?" Trình Tiêu nhấc máy.
"Bạch Ưng của tôi ơi. Vài hôm nữa có cuộc triển lãm tranh. Cô có đến không?" Giọng nam đầu dây bên kia vang lên.
"Là anh à? Alex?"
" Đúng đúng. Là tôi đây. Cô mất tích lâu như vậy tôi tưởng cô sắp giải nghệ rồi đấy" Alex thấp giọng nói
" Lại có chuyện gì đây?" Trình Tiêu lười biếng trả lời.
" Tranh của cô. Còn bức nào không? Gửi nhanh cho tôi. Tôi đem nó đến triển lãm nước Y trưng bày"
" Không còn" Trình Tiêu không chần chừ phun ra hai chữ.
" Thôi vậy. Khi nào có thời gian liền vẽ mấy bức. Xong rồi thì alo cho tôi" Alex bất lực nói. Anh quá hiểu phong cách làm việc của Trình Tiêu .
" Ừm" Trình Tiêu nói xong liền cúp máy.
Trình Tiêu cũng xem là người tuỳ hứng. Cô vẽ tranh theo tâm trạng của mình. Thời gian gần đây bận bịu chuyện học hành và chuyện của Trình Lão Phu Nhân nên cô liền không có thời gian mà đụng đến cọ vẽ.
Hôm nay cô lần đầu tiên đến căn hộ ở Đế Đô ở. Vì lạ giường nên có chút trằn trọc. Mãi chẳng ngủ được. Đến khi cô chợp mắt được một chút thì nghe có tiếng mở cửa. Bước chân chậm rãi bước về phía giường ngủ của cô. Trình Tiêu tỉnh dậy nhưng vẫn bình tĩnh không động đậy. Cô đợi đối phương sẽ làm gì. Bỗng nhiên người đó kéo chăn lên đắp cho cô. Trình Tiêu bắt đầu hành động.Cô bật dậy nhắm chổ yếu của người đó mà đánh tới. Người đó nhanh chóng né được đòn tấn công của cô. Sau đó thấp giọng"Là Anh"
Trình Tiêu nghe giọng nói quen thuộc thì dừng tay lại. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
" Nhất Bác ?" Trình Tiêu khẽ gọi.
" Ừm. Xin lỗi vì đánh thức em" Vương Nhất Bác vươn tay bật đèn sau đó xoa xoa mặt Trình Tiêu nói.
" Sao hôm nay anh lại quay về? Còn nữa sao lại biết em đến đây?" Trình Tiêu dụi dụi mắt nhìn Vương Nhất Bác hỏi.
" Anh về Cầm Viên không thấy Em. Nên nghĩ Em sẽ đến đây" Vương Nhất Bác ôn nhu nói.
" Anh mau đi tắm đi rồi chúng ta nghỉ ngơi" Trình Tiêu đứng dậy đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ đơn giản đưa cho Vương Nhất Bác.
Sau khi Vương Nhất Bác tắm xong thì ra thấy Trình Tiêu đang đứng đón gió ngoài ban công. Tóc cô được gió thổi bay vô cùng đẹp mắt.
" Tiêu Tiêu "Vương Nhất Bác ôn nhu gọi Trình Tiêu.
Anh tiến đến gần cô đóng cửa lại.
" Khuya rồi.Trời lạnh. Vào trong thôi" Vương Nhất Bác kéo tay Trình Tiêu vào bên trong phòng.
"Anh có đói không? Đã ăn gì chưa?" Trình Tiêu nhìn anh quan tâm.
Vương Nhất Bác lắc đầu vài cái. Sau khi xong nhiệm vụ anh liền từ Quân Khu chạy thẳng về Cầm Viên. Biết Trình Tiêu không có ở đó anh liền lái xe chạy đến đây.
" Em biết nấu mì. Anh đợi một lát" Trình Tiêu thấy Anh chưa ăn gì liền định đứng dậy đi vào phòng bếp.
" Để Anh. Em ra ngoài đó xem TV đi" Vương Nhất Bác kéo tay Trình Tiêu lại sau đó giành nhiệm vụ nấu mì. Anh đi thẳng vào nhà bếp.
Trình Tiêu khẽ cười. Cô ngoan ngoãn ra phòng khách xem TV. Một lát sau Vương Nhất Bác liền bưng hai tô mì ra đặt trên bàn.
" Xong rồi. Đến đây ăn" Vương Nhất Bác cất giọng gọi Trình Tiêu .
Trình Tiêu nhanh chân chạy tới." Em cũng có phần?"
" Ừm. Cùng ăn đi" Vương Nhất Bác đẩy tô mì qua cho Trình Tiêu .
" Không ngờ anh cũng biết nấu ăn nha" Trình Tiêu nói. Cô cũng khá ngạc nhiên vì Vương Nhất Bác biết chuyện bếp núc.
" Biết làm một vài món đơn giản" Vương Nhất Bác lắc đầu nói.
" Rất ngon" Trình Tiêu thử một đũa mì sau đó nhận xét.
" Ăn nhanh nào. Rồi nghỉ ngơi" Vương Nhất Bác nhắc nhở cô.
Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác thì rửa bát. Trình Tiêu thì lau dọn bàn. Mỗi người một việc sau đó cùng tắt đèn lên giường ngủ.
Vương Nhất Bác vươn tay ôm Trình Tiêu vào lòng. Mùi hương lài của cô xộc thẳng vào mũi anh. Anh vươn tay nâng tóc cô lên ngửi. Trình Tiêu vòng tay ôm lấy eo anh. Dụi đầu vào ngực anh cọ cọ.
" Ngoan. Đừng cọ. Sức chịu đựng của Anh không tốt như Em nghĩ"Vương Nhất Bác đẩy đẩy cô ra. Anh muốn đi tắm nước lạnh.
Trình Tiêu rất biết điều. Cô sau khi nghe anh nói liền dừng lại nhưng lại vô tình chạm trúng chổ nào đó đang nóng rực của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cứng người. Anh cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của Trình Tiêu. Anh dùng lưỡi tách hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn hết mật ngọt trong miệng cô. Trình Tiêu bị hôn thì ngẩn người. Cô biết mình đã chọc vào một con cọp đói lâu năm rồi. Vương Nhất Bác hôn đến khi Trình Tiêu không thở được mới luyến tiếc buông cô ra.
" Hít thở. Em định không thở sao?" Vương Nhất Bác vuốt vuốt đầu cô vợ nhỏ.
Trình Tiêu bị hôn đến choáng váng. Hai má có bắt đầu nóng dần. Cô không dám nhìn vào mắt Anh.
Vương Nhất Bác cúi người xuống gục vào cổ Trình Tiêu để lại một dấu hôn đỏ rực nơi đó. Anh khẽ thì thầm vào tay cô.
" Tiêu Tiêu ...!Cho anh...!Được không?" Giọng nói khàn đục bị dục vòng xâm chiếm của Vương Nhất Bác vang lên bên tay Trình Tiêu..
____________hết chap 21______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro