Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chap 9.

Một buổi tối khi làm việc trong gara, Yacht, với tính cách vô tư và lắm mồm của mình, bắt đầu kể chuyện với Prem - "Cậu biết không, Boun có vẻ không giống những thiếu gia mà cậu hay khinh thường đâu. Anh ta không chỉ giỏi đua xe mà còn có một câu chuyện thú vị hồi nhỏ. Cậu biết anh ta từng cứu một đứa bé bị bắt cóc không? Nghe đâu là một vụ lớn lắm, đứa trẻ bị đưa qua biên giới Campuchia."

Prem ngừng tay, ánh mắt tối lại khi nghe đến chi tiết này.

"Boun? Cứu một đứa bé? Chuyện này từ bao giờ?" – Prem hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

"Chắc khoảng hơn 10 năm trước. Mà điều thú vị là anh ta nhớ rất rõ vết sẹo trên tay đứa trẻ đó. Nghe đâu vụ đó từng là tin tức chấn động."

Lời nói của Yacht khiến Prem đứng hình. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của một cậu bé gầy gò, bị xích trong một căn phòng tối tăm, và một cậu bé với ánh mắt kiên định đã lao vào cứu mình.

Vết sẹo trên tay... Chính là cậu.

Prem rời khỏi gara, tâm trí rối bời. Cậu ngồi xuống băng ghế trong sân, tay vô thức chạm vào vết sẹo trên tay – ký ức của vụ bắt cóc năm xưa ùa về rõ rệt.

Hình ảnh cậu bé đã liều mình cứu cậu giờ trùng khớp hoàn toàn với Boun. Cậu không thể tin được rằng người mà cậu đã khinh thường, đẩy ra xa bấy lâu nay lại chính là người cứu mạng mình.

"Boun... Tại sao anh không nói với tôi?" – Prem thì thầm, giọng đầy sự dằn vặt.

Ngày hôm sau, Prem cố gắng tiếp tục công việc nhưng tâm trí cứ quay cuồng với những suy nghĩ về Boun. Cậu cảm thấy tội lỗi vì những lời nói cay độc trước đây và cách mình đã đẩy anh ra xa.

Nhưng cùng lúc, Prem vẫn không dám thừa nhận rằng trái tim mình đã rung động vì anh.

"Mình không thể yếu đuối. Anh ấy là một phần của gia tộc quyền lực kia, còn mình chỉ là một kẻ bị thế giới ngầm vấy bẩn" – Prem tự nhủ, cố gắng trấn áp những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Tuy nhiên, mỗi lần nhớ lại ánh mắt dịu dàng và sự hi sinh của Boun, trái tim cậu lại đau nhói.

....

Tối hôm đó, Prem ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ của mình khi còn nhỏ. Cậu nhớ lại ánh mắt kiên định của Boun khi đó, và cảm giác an toàn mà anh đã mang lại.

"Mình nợ anh ấy... Nhưng mình không biết phải đối mặt thế nào," – Prem lẩm bẩm, bàn tay siết chặt tấm ảnh.

Cậu biết rằng, dù có phủ nhận thế nào, trái tim mình đã hướng về Boun từ lâu.

End chap 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei#fic