Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chap 8.

Kể từ khi bị gia tộc phát hiện vẫn tham gia vào các đường đua ngầm, Boun sống dưới sự giám sát nghiêm ngặt hơn bao giờ hết. Những người thân tín được cử theo anh như hình với bóng, hạn chế tối đa mọi hoạt động ngoài khuôn khổ.

Dẫu vậy, Boun vẫn tìm được cách để giữ liên lạc với Sammy và biết tin tức về thế giới đường đua. Anh biết rõ Prem vẫn xuất hiện ở những sự kiện lớn nhưng cả hai không có cơ hội gặp gỡ.

Một buổi tối, khi đang rời khỏi văn phòng dưới ánh mắt giám sát của một trợ lý gia đình, một người lạ mặt tiếp cận anh ở bãi đỗ xe.

"Anh là Boun Noppanut, đúng chứ?" – Gã đàn ông cao lớn, khoác áo da và đeo kính râm, hỏi giọng lạnh lùng.

"Phải. Anh là ai?" – Boun trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Gã đàn ông ném một phong bì về phía anh, cười nhếch mép.

"Đọc đi. Nếu anh từ chối, thì chuẩn bị xem người bạn thân yêu của mình gặp rắc rối đi."

Trước khi Boun kịp hỏi thêm, gã đã biến mất trong bóng tối.

Boun mở phong bì và bên trong là một tờ giấy ghi ngắn gọn:

"Đường đua Mắt Bão – 3 ngày nữa. Nếu không đến, cậu cũng biết chúng tôi sẽ làm gì với Prem."

Ngay lập tức, Boun nhận ra đây là một cái bẫy. Đường đua Mắt Bão nổi tiếng với địa hình nguy hiểm, những con đường hẹp, đầy sỏi đá, và các khúc cua tử thần. Việc thách đấu ở đó rõ ràng là một cách để ép anh vào chỗ chết, đồng thời sử dụng anh làm mồi nhử để buộc Prem phải ra mặt.

Boun nắm chặt tờ giấy, đôi mắt rực lên sự giận dữ.

"Mình không thể để họ động đến Prem."

Boun âm thầm lên kế hoạch tham gia cuộc đua. Anh nhờ Sammy chuẩn bị xe và giữ bí mật mọi chuyện. Sammy, ban đầu phản đối kịch liệt, cuối cùng đành đồng ý khi thấy quyết tâm trong ánh mắt của Boun.

"Cậu điên rồi, Boun! Gia tộc của cậu mà biết, họ sẽ không tha cho cậu đâu."

"Nếu không làm gì, Prem sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra."

Sammy thở dài, đồng ý giúp đỡ nhưng không quên cảnh báo.

"Cậu giỏi thật, nhưng đây là đường đua của những kẻ muốn giết cậu. Cẩn thận đấy, Boun."

Boun dành ba đêm liên tiếp tập luyện trong bí mật. Anh kiểm tra kỹ lưỡng từng bộ phận của chiếc xe, tập trung vào các đoạn đường nguy hiểm mà mình có thể gặp phải. Mỗi lần lái thử, hình ảnh của Prem lại xuất hiện trong tâm trí anh, trở thành nguồn động lực để anh vượt qua mọi nỗi sợ hãi.

Trong khi đó, gia tộc bắt đầu nghi ngờ những hành động của Boun. Họ gia tăng sự giám sát, nhưng anh khéo léo tạo ra những kế hoạch che mắt để giữ mọi chuyện trong tầm kiểm soát.

Đêm của cuộc đua, Boun lẻn ra khỏi nhà với sự giúp đỡ của Sammy. Khi đến đường đua Mắt Bão, anh nhận ra rằng đây không chỉ là một trận đấu tốc độ. Kẻ thù của Prem – Rion, một tay đua khét tiếng và tàn nhẫn, đứng chờ sẵn.

"Thật không ngờ cậu lại dám đến, thiếu gia." – Rion cười lạnh.

"Tôi ở đây, giờ thì nói đi: Nếu tôi thắng, cậu sẽ để Prem yên?"

Rion nhếch mép - "Được thôi. Nhưng thắng được tôi đã khó, còn sống mà rời khỏi đây lại càng khó hơn."

Boun không nói gì, chỉ lên xe, sẵn sàng cho cuộc đua.

Tiếng động cơ gầm rú vang lên, báo hiệu cuộc đua bắt đầu. Boun và các tay đua lao vào màn đêm, nơi con đường chỉ được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lờ mờ.

Rion chơi xấu từ những khúc cua đầu tiên, cố tình ép Boun vào rìa đường. Nhưng nhờ những bài học từ Prem, Boun giữ được bình tĩnh, dùng kỹ thuật né tránh để thoát khỏi các pha va chạm nguy hiểm.

Tại đoạn đường cuối cùng – cây cầu gỗ bắc qua một khe núi sâu, Rion tăng tốc, cố tình làm gãy một phần cầu để chặn đường Boun.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Boun lao lên, vượt qua khoảng trống trên cầu trong gang tấc, khiến đám đông không khỏi kinh ngạc.

Cuối cùng, anh về đích trước Rion, giành chiến thắng trong cuộc đua tử thần.

Sau cuộc đua, Rion nhìn Boun với ánh mắt đầy căm hận.

"Cậu thắng lần này, nhưng đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc."

Boun thở dài nhẹ nhõm, nhưng cơ thể anh mệt mỏi vì vết thương do va chạm trong cuộc đua. Anh không biết rằng Sammy đã bí mật thông báo cho Prem, và cậu đang trên đường đến.

Sau chiến thắng tại đường đua Mắt Bão, Boun cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nặng nề. Một vết thương trên vai từ cú va chạm ở đoạn cuối bắt đầu chảy máu nhiều hơn, khiến anh không thể giữ thăng bằng.

Prem, vừa đến nơi, lập tức lao đến đỡ lấy anh khi thấy Boun gục xuống bên cạnh xe.

"Anh bị thương rồi! Ai cho phép anh liều mạng như vậy?" – Prem hét lên, giọng đầy lo lắng.

Boun nở một nụ cười yếu ớt.

"Tôi... chỉ muốn bảo vệ cậu thôi."

Prem tức giận nhưng không thể nói thêm, vội vã đưa Boun rời khỏi đường đua.

Cậu đưa anh đến một căn cứ bí mật mà cậu thường sử dụng để trốn tránh kẻ thù. Đây là một gara sửa xe nằm ẩn sâu trong khu công nghiệp hoang vắng, nơi Prem có thể yên tâm chữa trị cho Boun mà không sợ bị phát hiện.

Boun nằm trên chiếc giường trong gara của Prem, thân thể đầy vết thương sau cuộc đua. Cơn đau từ những chấn thương khiến anh phải cắn chặt răng để không bật ra tiếng rên. Nhưng điều đau đớn hơn cả không phải là những vết thương ngoài da, mà là ánh mắt lạnh lùng của Prem mỗi khi cậu nhìn anh.

Prem đứng ở góc phòng, khoanh tay trước ngực, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cậu nhìn Boun như đang suy xét, như muốn tìm kiếm câu trả lời cho điều gì đó.

"Tại sao anh tham gia cuộc đua đó? Anh có biết nó nguy hiểm thế nào không?" – Prem cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói cứng rắn.

Boun mỉm cười yếu ớt, cố che giấu sự đau đớn.

"Không phải vì cậu sao?"

Câu trả lời thẳng thắn của Boun khiến Prem khựng lại.

Prem ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Boun mà không nhận ra mình đang làm gì. Boun cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy, dù cậu luôn cố tỏ ra xa cách.

"Anh không cần làm vậy. Tôi không cần ai bảo vệ mình cả" – Prem nói, nhưng giọng đã nhẹ nhàng hơn.

Boun nhìn vào mắt Prem, những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay như dâng trào.

"Có lẽ cậu không cần, nhưng tôi không thể đứng nhìn cậu bị tổn thương."

Prem không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi xuống, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Boun. Trong khoảnh khắc, bức tường mà cả hai cố xây dựng giữa họ dường như sụp đổ. Cậu cúi xuống hôn anh, một nụ hôn cuồng nhiệt nhưng chất chứa nỗi đau và sự giằng xé.

Boun đáp lại nụ hôn đó, như thể đây là cách duy nhất để anh quên đi mọi nỗi đau đang giày xéo cả thể xác lẫn tinh thần. Họ ở bên nhau, để mặc cho cảm xúc dẫn lối trong một đêm mà cả hai dường như quên mất thực tại.

Khi ánh sáng ban mai le lói qua cửa sổ, Prem đứng dậy, rời khỏi giường mà không nói lời nào. Cậu mặc lại áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng như thể không có chuyện gì xảy ra.

Boun tỉnh dậy, nhìn thấy Prem chuẩn bị rời đi. Anh cố ngồi dậy, giọng nói khàn khàn gọi cậu.

"Prem... Đừng đi."

Nhưng Prem không dừng lại. Cậu quay lưng về phía Boun, giọng nói đầy sự xa cách - "Đừng nghĩ rằng chuyện tối qua có ý nghĩa gì. Nó chỉ là một sai lầm."

Những lời nói ấy như một nhát dao đâm vào trái tim của anh. Anh không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Prem rời khỏi gara, để lại anh một mình trong nỗi đau và sự trống rỗng.

Sammy đến sau khi Prem rời đi, thấy Boun ngồi bất động trên giường với ánh mắt đầy tổn thương.

"Boun, cậu ổn chứ? Prem đâu rồi?" – Sammy lo lắng hỏi.

Boun chỉ lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo.

"Cậu ấy có việc phải đi. Tôi ổn mà."

Nhưng Sammy không bị đánh lừa bởi vẻ ngoài kiên cường của Boun. Cô ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh.

"Boun, cậu không cần giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi. Nếu đau, thì cứ nói."

Lời nói của Sammy khiến Boun không kìm được nữa. Anh bật khóc, những giọt nước mắt rơi xuống như để xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng.

.............

Sau sự kiện cuộc đua nguy hiểm, gia tộc của Boun không thể làm ngơ trước những hành động "nổi loạn" của anh. Một cuộc họp gia đình khẩn cấp được triệu tập, với sự có mặt của ông nội Boun – người đứng đầu gia tộc.

"Noppanut, con nghĩ mình đang làm gì? Tham gia vào những cuộc đua nguy hiểm, làm mất mặt gia tộc chúng ta. Con đã quên trách nhiệm của mình rồi sao?" – Giọng ông nội trầm thấp nhưng đầy uy quyền vang lên.

Boun cúi đầu, không phản bác. Anh biết lần này mình đã chạm đến giới hạn của gia tộc.

"Chúng ta đã nhắm mắt làm ngơ đủ lâu. Nếu con không chấm dứt ngay mối quan hệ với cái thế giới bẩn thỉu đó, gia tộc sẽ tự tay cắt đứt mọi thứ liên quan đến con, kể cả những gì con đang có" – Ông nội nói tiếp, giọng lạnh lùng.

Boun hiểu rõ lời đe dọa ấy không chỉ nhắm vào anh, mà còn có thể làm tổn thương cả Prem.

Trong lúc đó, gia tộc của Boun âm thầm gửi một lời cảnh báo đến Prem. Một nhóm người lạ mặt xuất hiện tại gara của cậu, để lại một bức thư ngắn:

"Tránh xa Noppanut. Đây là lời khuyên cuối cùng."

Prem nhìn bức thư, tay nắm chặt lại. Cậu hiểu rõ thế lực đứng sau lời đe dọa này và biết mình không thể xem nhẹ. Nhưng thay vì sợ hãi, sự tức giận trong lòng Prem bùng lên.

"Họ nghĩ mình sẽ dễ dàng khuất phục sao?" – Prem lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei#fic