Chương 6
Chap 6.
Một buổi tối tại đường đua ngầm, sau những cuộc đua căng thẳng, Prem đang kiểm tra 1 chiếc mô tô bị vấn đề. Boun đứng từ xa quan sát cậu, ánh mắt anh trầm ngâm. Đột nhiên ánh sáng từ 1 chiếc đèn chiếu lên cổ tay Prem, nơi có 1 vết sẹo dài mờ mờ.
Vết sẹo ấy...như 1 chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa ký ức đã bị anh chôn vùi từ lâu.
.........
15 năm trước, khi Prem chỉ mới 8 tuổi, cậu là mục tiêu của 1 vụ bắt cóc tàn nhẫn. Là con trai duy nhất của ông trùm mafia - người nắm giữ quyền lực tối cao trong thế giới ngầm, Prem đã trở thành món hàng để kẻ thù của cha cậu ra điều kiện trao đổi.
Ký ức của Prem về ngày đó đầy những hình ảnh mờ nhạt nhưng ám ảnh. Cậu nhớ mình bị kéo ra khỏi xe khi đang trên đường đi học, đôi tay nhỏ bé bị siết chặt bởi những bàn tay thô ráp. Những gã đàn ông lạ mặt đã trói cậu bằng dây thừng, bịt mắt và nhốt cậu trong 1 chiếc xe tải hôi hám.
Chiếc xe ấy đã băng qua biên giới Thái Lan - Campuchia, tiến vào 1 vùng rừng núi hẻo lánh. Ở đó, Prem bị nhốt trong 1 căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng le lói từ những khe hở trên tường gỗ. Cậu không ngừng khóc gọi tên cha mẹ mình nhưng chỉ nhận lại những tiếng quát tháo và những cú đánh tàn nhẫn.
Trong khi đó, lúc ấy Boun chỉ mới 11 tuổi, đang cùng cha đi khảo sát 1 khu đất tại biên giới Campuchia để mở rộng kinh doanh. Vô tình, anh bắt gặp 1 nhóm người lạ mặt vận chuyển hàng hoá bất thường. Tò mò, Boun lén đi theo họ và phát hiện ra căn nhà gỗ nơi Prem bị giam giữ.
Dù chỉ là 1 cậu bé nhưng Boun không hề do dự. Anh bí mật báo cho cảnh sát địa phương sau đó quay lại căn nhà gỗ để theo dõi tình hình. Đêm đó, trong 1 khoảnh khắc khi những tên bắt cóc lơ là, Boun lẻn vào phòng giam của Prem.
Ánh mắt sợ hãi và nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu bé đã khiến trái tim Boun đau nhói. Anh tháo dây trói cho Prem, vội vã thì thầm - "Đừng sợ, anh sẽ đưa em ra ngoài".
Nhưng khi họ vừa bước ra khỏi căn phòng, 1 tên bắt cóc phát hiện. Boun lập tức che chắn cho Prem, hứng trọn cú đánh bằng thanh gỗ vào vai. Dù đau đớn, anh vẫn nắm chặt tay Prem, cố gắng kéo cậu chạy thật nhanh.
Cuối cùng, cảnh sát kịp thời ập đến giải cứu cả 2. Prem được đưa về nhà nhưng vết thương tâm lý từ vụ bắt cóc ấy đã khắc sâu trong tâm trí cậu..
............
Gia đình Prem, dòng họ Chawalitrujiwong, không chỉ là 1 đế chế trong thế giới ngầm mà còn nắm giữ những mối liên kết phức tạp với cả chính trị và kinh doanh. Cha cậu là 1 nhân vật khét tiếng với biệt danh "Bóng ma biển Đông" - người thống trị mạng lưới buôn lậu và các phi vụ bất hợp pháp trải dài khắp Châu Á.
Prem lớn lên trong nhung lụa nhưng cuộc sống của cậu không hề dễ dàng. Là con trai duy nhất, cậu luôn bị cha mình huấn luyện để kế thừa. Tuy nhiên, sự nghiêm khắc và những quy tắc tàn nhẫn đã khiến Prem khép kín từ nhỏ.
Sau vụ bắt cóc, Prem trở nên trầm lặng hơn. Cậu không còn cười đùa như trước, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng và nỗi sợ hãi giấu kín. Cha cậu dù yêu thương con trai nhưng không có cách nào khác ngoài việc tiếp tục biến Prem thành 1 kẻ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình.
.........
Tại xưởng xe, khi ánh sáng đèn hắt lên vết sẹo trên cổ tay Prem, Boun không thể rời mắt. Anh nhớ rất rõ vết sẹo ấy - dấu tích từ vụ bắt cóc năm xưa. Ký ức ngày ấy ùa về như 1 cơn lốc khiến anh bất giác lùi lại 1 bước, trái tim như nghẹn lại.
"Là cậu ấy...Chính là cậu bé năm đó..."
Boun nhìn Prem, cảm giác vừa bàng hoàng vừa đau xót. Nhưng ngay lập tức anh tự kiềm chế mình. Anh hiểu rằng nếu nói ra sự thật này, Prem sẽ không bao giờ chấp nhận.
"Cậu ấy đã chịu đủ tổn thương. Mình không thể khiến mọi thứ tồi tệ hơn".
....
Dù Boun cố gắng giữ im lặng nhưng ánh mắt và những hành động đầy ẩn ý của anh đã không thoát khỏi sự quan sát của Prem. Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu và nghi ngờ.
Một tối, khi cả 2 gặp lại tại xưởng xe, Prem không kìm được bức xúc.
"Anh nghĩ anh đang làm gì?" - Prem chất vấn, ánh mắt đầy giận dữ.
Boun khẽ nhíu mày - "Tôi không hiểu cậu đang nói gì".
"Đừng giả vờ, Boun" - Prem bước đến gần hơn, giọng cậu sắc lạnh - "Anh đang cố đào bới quá khứ của tôi đúng không? Anh muốn chứng tỏ điều gì?"
Boun định nói ra sự thật nhưng khi nhìn thấy vẻ đau đớn trong mắt cậu, anh lại chọn im lặng.
"Tôi không muốn làm cậu tổn thương" - Anh thì thầm.
"Tổn thương?" - Prem cười nhạt, nhưng trong ánh mắt cậu hiện rõ sự bất an - "Anh không hiểu gì cả. Đừng giả vờ như anh quan tâm".
Nói rồi Prem quay người bỏ đi bỏ lại Boun với nỗi bất lực đè nặng trong lòng.
...............
Sau cuộc đối đầu tại xưởng xe, Prem quyết tâm giữ khoảng cách với Boun. Cậu tin rằng sự xuất hiện của anh chỉ mang lại phiền phức và khơi lại vết thương cũ mà cậu không bao giờ muốn nhớ. Prem lao đầu vào công việc tại xưởng và các dự án nâng cấp xe, tự nhủ rằng Boun không xứng đáng tồn tại trong thế giới của mình.
Tuy nhiên, trong lòng Prem, một cảm giác lạ lẫm vẫn len lỏi, sự hiện diện của Boun dù gây khó chịu nhưng lại khiến cậu không thể dứt ra hoàn toàn.
Boun dù bị lời nói của cậu làm tổn thương nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định. Anh biết Prem đang có những hiểu lầm về anh nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự cô đơn ẩn sâu trong ánh mắt cậu.
Boun không nói ra sự thật về quá khứ nhưng anh âm thầm xuất hiện trong cuộc sống của Prem. Anh thường đến xưởng xe với những lý do mơ hồ như cần nâng cấp xe hoặc chỉ đơn giản là muốn xem các thiết kế mới.
Prem không thể đuổi anh đi nhưng luôn giữ thái độ lạnh nhạt như thể muốn xây 1 bức tường ngăn cách giữa họ.
......
Tối muộn, khi xưởng xe đóng cửa Boun vô tình bắt gặp Prem ở 1 quán bar dành cho giới đua xe. Cậu ngồi 1 mình ở quầy, uống ly rượu Whisky, ánh mắt chăm chăm nhìn vào chiếc ly như đang đuổi theo một ký ức xa xôi.
Boun bước tới, ngồi xuống bên cạnh - "Cậu ổn chứ?" - Anh hỏi, giọng đầy quan tâm.
Prem ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mệt mỏi - "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi chỉ muốn xem cậu thế nào".
"Tôi không cần anh quan tâm" - Giọng cậu đều đều.
Boun không trả lời, chỉ gọi 1 ly rượu và ngồi đó im lặng cùng Prem.
Một lúc sau, cậu đột ngột lên tiếng - "Anh biết gì về tôi?"
Câu hỏi khiến Boun khựng lại - "Tôi biết cậu là người mạnh mẽ. Và tôi biết cậu đã trải qua rất nhiều chuyện mà tôi không thể tưởng tượng được".
Prem cười nhạt, ánh mắt cậu tối lại - "Anh không biết gì cả. Đừng giả vờ như anh hiểu tôi".
"Vậy thì hãy nói cho tôi biết" - Boun kiên nhẫn đáp, ánh mắt anh dịu dàng.
Lời nói của Boun như chạm đến 1 điểm yếu trong lòng Prem. Cậu bất ngờ đẩy mạnh chiếc ghế ra đứng dậy đối mặt với anh.
"Anh nghĩ anh là ai? Làm sao anh có thể hiểu được tôi? Anh chỉ là 1 thiếu gia sống trong nhung lụa, chẳng biết gì về nỗi đau và sự mất mát".
Boun không phản ứng lại cơn giận của Prem. Anh chỉ đứng lên, giữ ánh mắt nhìn thẳng vào cậu - "Cậu đúng. Tôi không hiểu hết những gì cậu đã trải qua nhưng tôi muốn hiểu".
"Tại sao?" - Prem hét lên - "Tại sao anh cứ bám lấy tôi?"
Boun bước lại gần hơn nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ để Prem không cảm thấy bị ép buộc - "Vì tôi thấy cậu cô đơn. Và vì tôi biết dù cậu có đẩy tôi ra xa bao nhiêu, cậu cũng không thực sự muốn điều đó".
Lời nói của Boun khiến Prem khựng lại. Đôi mắt cậu thoáng hiện lên sự dao động như thể một phần bức tường mà cậu xây dựng bấy lâu nay đang dần sụp đổ.
"Anh không biết gì về tôi..." - Prem lẩm bẩm, giọng nhỏ lại.
"Vậy thì hãy để tôi biết" - Boun nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy sự chân thành.
Trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, Prem cảm thấy sự cô đơn trong lòng cậu dường như bị vơi đi 1 chút. Nhưng rồi như sợ hãi điều gì đó, cậu quay người rời khỏi quán bar, để lại Boun đứng lặng lẽ 1 mình.
End chap 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro