
Chương 3: Khi kịch bản và trái tim trùng nhau
Phim mới mà Boun và Prem được chọn đóng chung có tên "Giữa Hai Thế Giới", một dự án lớn mà đoàn phim kỳ vọng sẽ bùng nổ.
Điều khiến báo chí xôn xao hơn cả chính là — hai người lại tiếp tục được chọn vào vai cặp đôi chính.
Ngày đầu đọc kịch bản, Prem đến sớm. Cậu ngồi một góc, lật từng trang giấy, tay vô thức xoay cây bút chì.
Nhân vật của cậu là một người luôn tin vào "sợi chỉ đỏ" nối liền hai linh hồn – nghe đâu đạo diễn chọn như vậy vì "Prem hợp với cảm giác định mệnh".
Cậu cười nhẹ. Không biết vô tình hay cố ý, nhưng vai của Boun lại là một người từng mất niềm tin vào tình yêu.
Y hệt ngoài đời.
"Đọc kịch bản chăm thế?" – giọng trầm quen thuộc vang lên.
Prem ngẩng đầu. Boun đứng đó, tay cầm ly cà phê, mùi hương ấm lan nhẹ trong không khí.
"Em đang xem lại lời thoại. Vai này... hơi giống chính mình."
Boun ngồi xuống bên cạnh, cười khẽ. "Của tôi cũng vậy."
Cả hai cùng bật cười, tiếng cười nhỏ nhưng đủ khiến ai đó trong đoàn ngoái lại nhìn.
Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nhưng họ không để tâm.
⸻
Buổi quay đầu tiên bắt đầu sau đó một tuần.
Cảnh quay hôm nay là phân đoạn nhân vật của Prem phải dựa vào vai Boun khóc – vì bị tổn thương và được người kia an ủi.
Trước khi quay, đạo diễn dặn:
"Không cần diễn nhiều. Chỉ cần cảm xúc thật."
Khi máy bắt đầu chạy, Prem ngồi trước Boun, nước mắt lăn dài trên má.
Boun nhìn cậu, bàn tay nâng nhẹ gò má – động tác tưởng chỉ trong kịch bản, nhưng lại tự nhiên đến mức khiến cả phim trường im lặng.
"Đừng khóc nữa," – giọng Boun khàn khàn, từng chữ như rơi vào lòng cậu.
"Em không biết phải làm sao..." – Prem nói khẽ, giọng nghẹn, ánh mắt run run.
Boun cúi xuống, trán gần chạm trán, chỉ một hơi thở nữa là chạm vào nhau.
"Chỉ cần tin tôi."
"Cắt!" – đạo diễn hô lên, giọng run nhẹ. "Tốt lắm. Cảnh đó... quá thật."
Prem ngồi im vài giây, tim vẫn đập loạn. Boun buông tay ra, cố giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng lại là cơn sóng lạ.
Khi ánh mắt hai người vô tình chạm lại, không còn máy quay nào giữa họ nữa.
⸻
Tối hôm đó, đoàn phim ăn tối cùng nhau.
Prem ngồi đối diện Boun, mải nghịch đũa, không biết rằng ánh nhìn kia vẫn dừng trên mình suốt buổi.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Boun khẽ nói:
"Cảnh hôm nay... cậu làm tốt lắm."
Prem cười, giọng nhỏ: "Cảm ơn anh. Nhưng em không chắc mình đang diễn hay đang thật."
Câu nói nhẹ hều ấy khiến Boun im lặng. Anh nhìn cậu, ánh mắt mềm hơn cả rượu vang trên bàn.
Một lát sau, anh đáp khẽ:
"Có đôi khi... không cần phân biệt."
⸻
Đêm khuya, Prem trở về căn hộ thuê tạm. Ngoài trời, mưa rơi lất phất – giống hệt hôm họ chụp ảnh cùng nhau.
Cậu mở điện thoại, thấy tin nhắn mới:
Boun: Về nhà chưa? Mưa to, cẩn thận nhé.
Prem khẽ cười, ngón tay gõ lại một dòng ngắn.
Prem: Rồi ạ. Cảm ơn anh. Anh cũng ngủ sớm nha.
Cậu đặt điện thoại xuống, nhưng vài phút sau lại bật màn hình lên – tin nhắn mới.
Boun: Prem này, nếu ngày mai quay cảnh hôn, cậu ổn chứ?
Prem ngẩn người. Tim đập mạnh đến mức nghe rõ.
Cậu mím môi, gõ lại.
Prem: Ổn... nếu người hôn là anh.
Một phút. Hai phút. Ba phút. Không thấy hồi âm.
Cậu tự cười, lắc đầu, định tắt máy thì màn hình sáng lên.
Boun: Ngủ ngon, cậu của tôi.
Tim Prem như có ai bóp nhẹ. Cậu úp mặt vào gối, cười khẽ.
Ngoài kia, tiếng mưa rơi đều đều, dịu như nhịp tim của hai người đang dần hòa chung một nhịp.
Sợi chỉ đỏ đâu cần nhìn thấy mới biết tồn tại.
Đôi khi, chỉ một tin nhắn thôi cũng đủ để nó rung lên khe khẽ giữa hai trái tim đã bắt đầu hướng về nhau.
⸻
💞 Hết chương 3 💞
#BounPremXSợiChỉĐỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro