Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Tôi Chỉ Đành Phủi Một Cái

Nhìn James biến mất trong đêm, khóe miệng Prem nở một nụ cười bí ẩn. Không có thủ lĩnh ở đây, cậu có thể bán mạng liều đấu. Không phải do võ công của thủ lĩnh không tốt nên liên lụy cậu, ngược lại võ công của cậu ấy có thể nói là thâm hậu, thế gian ít có, căn bản không có mấy người là đối thủ của cậu ấy, nhưng chắc chắn sẽ có một hai điều ngoài ý muốn, vì để ngừa ngộ nhỡ, cậu vẫn không thể để cậu ấy vì mình mà mạo hiểm. Dù sao an toàn của thủ lĩnh quan hệ đến số mạng của cả tổ chức.

Trước một khắc đèn trong phòng sách sáng lên, Prem nhanh chóng xé rách một miếng vải trên người che lại hơn nửa gương mặt.

Khi cậu vừa hoàn tất, tất cả đèn điện trong phòng khách cũng sáng lại, chiếu sáng cả căn phòng. Ánh mắt sắc bén của Prem nhìn rõ ràng mọi người trong cả phòng. Có năm nhân viên cảnh vệ bởi vì vừa rồi không có ánh đèn, làm cho hiện trường hỗn loạn khác thường, những người này không đủ gây sợ; nhưng ba người áo đen khác lại không phải người thường, từ hô hấp của bọn họ có thể nhìn ra họ cũng giống mình, đều là cấp sát thủ. Không biết vừa rồi bọn họ có nhìn ra hình dạng của mình trong đêm đen không, nhưng có nhìn thấy cũng không sao, người chết không biết nói chuyện.

Khi năm nhân viên cảnh vệ giương mắt lên nhìn vào trong đôi mắt mê hoặc lòng người của Prem, hơi sững sờ, ngay sau đó quét nhìn một vòng toàn thân cậu, trong mắt có vẻ kinh ngạc không cách nào che giấu.

Bọn họ mời vừa nghe còi báo động vang lên, phỏng đoán nhất định là có người xông vào phòng sách, cho nên nhanh chóng chạy tới đây, không ngờ khi đi vào, hiện trường lại tối thui, cả tình huống cơ bản nhất cũng không thể nhìn thấy, thật vất vả mới mở nguồn điện lên được, càng thêm không ngờ lại được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt diễm thế, có ai ngờ xông vào phòng sách lại là một đại mĩ nam.

Khi đám cảnh vệ còn đang sững sờ thì Prem chợt cười một tiếng, thần bí xinh đẹp. Bởi vì khuôn mặt bị miếng vải đen che, cho nên không cách nào nhìn thấy mặt mũi chân thật của cậu, nhưng ánh mắt lại rất mê hoặc, giọng thanh thúy vang lên:  

"Tới thật là đúng lúc, tôi rất lâu chưa luyện chân tay, bằng trình độ của các người, tôi chỉ đành phải phủi tay một cái!"

Giọng điệu khinh miệt nhưng giọng nói lại guống như vàng anh khiến người ta phát điên.

Prem tùy ý luồn hai ngón tay vài dưới tấm vải, đặt lên môi, một tiếng huýt sáo to, rõ chợt vang lên, trong sự kinh ngạc ngắn ngủi của mọi người, chỉ thấy thân thể mảnh khảnh của cậu nhanh chóng lướt về phía năm nhân viên cảnh vệ, quét ngang chân một cái, lưu loát bổ tay sau đó lật người một cái, đá văng ra người đến gần cậu. Chỉ cần 5 phút đồng hồ, năm nhân viên cảnh vệ đều ngã xuống đất không dậy nổi.

Ba người áo đen còn lại nhìn thấy cảnh này,đều nảy sinh ác độc lao về phía Prem, ra tay không một chút lưu tình. Trong mắt bọn họ, người xông vào phòng sách phải chết, nhưng bọn họ lại không ngờ bản lĩnh của đối phương cao cường, không chút làm dáng, từng bước tiến vào trọng tâm, nhưng nhìn lại rất đẹp. Nhưng giờ phút này bọn họ không có đường lui, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa.

Prem nhìn năm người đã bị giải quyết xong hết cử động, đảo mắt nhìn về người áo đen nhanh chóng vọt tới cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, những người áo đen này đụng phải sát thủ đứng đầu thế giới như Prem cậu, đó chính là anh hùng không đất dụng võ. Đầu của cậu chuyển động thật nhanh, chỉ cần năm giây, cậu đã nghĩ ra phải cho mấy người này chế thế nào. Nhưng mà trước khi bọn họ chết, cậu muốn sử dụng bọn họ để luyện bản lĩnh một chút.

Prem vọt người tới, giống như một tia chớp, xuyên qua đám người áo đen, từ bên ngoài căn bản không thấy rõ cậu làm những gì, hành động tựa như mưa tựa như gió, từng chiêu từng thức đều là nghệ thuật, chỉ vài giây sau tất cả người áo đen đều ngồi chôm hổm trên mặt đất than vãn kêu to, mà Prem thì không hư hao chút nào đứng giữa bọn họ,gương mặt cười vui vẻ, nhưng ai nhìn kĩ đều có thể nhìn ra nụ cười của cậu căn bản không có đạt tới đáy mắt.

Đối với người áo đen mà nói, cậu quả thật chính là Diêm Vương tái thế, tất cả bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của cậu, bọn họ tránh trái tránh phải vô cùng nhếch nhác mới giữ được tánh mạng, nhưng bọn họ có thể cảm thấy rất rõ ràng đối phương chỉ xem bọn họ như khỉ mua vui, vậy mà lại không thể làm gì.

Vì tôn nghiêm, vì hoàn thành sứ mạng, càng vì muốn giẫm chàng trai tuyệt sắt trước mặt ở dưới chân, ba người áo đen bản lĩnh bất phàm trong nháy mắt rung người lên từ trên mặt đất, giống như đã uống thuốc kích thích, nhanh chóng đánh về phía Prem.

Giờ khắc này Prem rốt cuộc đã tin tưởng sự kích thích có lúc có thể làm cho một người phát huy siêu năng lực, giống như ba người áo đen bây giờ, thủ đoạn của bọn họ so với trước kia càng thêm hung ác, càng thêm lưu loát, nhưng như thế chơi càng vui hơn, tính ham chơi của Prem đột nhiên phát tiết.

Ước chừng qua 20', tất cả người áo đen lại ngã xuống, rồi lại đứng lên, kiên trì không ngừng tiến công, biết rõ Prem đang xem bọn họ là khỉ để đùa giỡn, nhưng bọn họ cũng không dừng lại, chỉ càng thêm bộc phát mạnh mẽ hơn thôi.

Prem thấy chơi cũng đủ rồi, dù sao mục đích của cậu cũng là sợi dây chuyền màu tím trong tay, chứ không muốn rước phải Kane, cũng không muốn xuất hiện trên tạp chí toàn thế giới vào ngày mai, cậu hơi hé môi: "Ladies and gentlemen! Trò chơi kết thúc!"

Theo lời nói kết thúc của cậu, tất cả mọi người như tượng gỗ, ngưng việc công kích, ba người áo đen trừng mắt té xuống đất, chết không nhắm mắt, chỉ thấy cổ của mọi người để lại một vệt máu dài, không biết cậu làm sao làm được.

Khi Prem đang dương dương hả hê cầm dây chuyền màu tím muốn xoay người đi tới cửa sổ sát đất, cậu lại cảm thấy một thứ lạnh lẽo đặt ngay đầu cậu, dựa vào kinh nghiệm, cậu dĩ nhiên biết đây chính là súng lục trong truyền thuyết, một trong những vũ khí cậu thích nhất. Không có cách nào, người ta có vũ khí lợi hại, cậu chỉ có thể dừng ở vị trí tại chỗ không nhúc nhích, xem đối phương muốn thế nào, dù sao đối phương có thể đến gần cậu trong tình huống cậu không cảm giác được, như vậy bản lĩnh của người này nhất định không đơn giản, hơn nữa đối phương không có âm thầm sát hại cậu, nói rõ căn bản người nọ không muốn cậu chết, hoặc là nói trên người của cậu có vật gì đó mà đối phương cảm thấy hứng thú, cho nên giờ phút này cậu không lo lắng bao nhiêu.

Khi người đó từ từ xoay người giựt miếng vải che trên mặt của cậu xuống, Prem đưa tay bổ qua, thân hình đột nhiên lùn xuống, nhanh chóng lật người ngã xuống đất, lăn ra sau, lưu loát giống như con cá chạch, khó khăn lắm mới tránh thoát đạn,cậu cũng rút súng lục ra từ lưng quần bắn lại đối phương. Trong khoảnh khắc xạ kích không ngừng nghỉ chút nào, nếu bây giờ đối phương muốn giết cậu, cậu cung sẽ không khách khí.

Prem nhanh chóng vọt đến dưới đáy bàn phòng sách, dùng bàn ngăn trở đạn bắn tới.

"Đoàng, đoàng, đoàng!"

Cả căn phòng trong nháy mắt vang lên tiếng súng. Có lẽ là vì phòng cách âm, cho nên hiện tại trong phòng sách trừ cậu và người đàn ông thần bí đột nhiên xuất hiện ra thì không còn ai khác. Hai bên đều là nhân tài, bản lĩnh không ai thua ai, nhiều lần bắn nhau, Prem đột nhiên không nghe được tiếng súng của đối phương, cậu nhếch nhẹ khóe miệng xem ra đối phương dùng hết đạn rồi, cậu hả hê bóp súng, nhưng vô luận bóp như thế nào cũng không phát ra đạn.

Hai tiếng "đoàng" vang lên, thần thái Prem miệt thị ném súng lục đang cầm xuống đất, lắc mình bước nhanh ra ngoài, bổ về phái đối phương nhanh như gió, từng chiêu từng thức đều dịu dàng như thế, nhưng lại trí mạng cực kỳ, không có chút lưu tình.

Đối phương cũng không nhượng bộ, động tác nhìn hư không có quy luật lại tàn nhẫn khác thường, rốt cuộc khi đối phương tung ra một hư chiêu, chân của Prem không cẩn thận bị đá trúng, cậu kêu lên một tiếng, sau đó ứng đối thật nhanh, có thể bởi vì bị thương, động tác của cậu hơi chậm lại, ứng biến có chút cố sức.

Đối phương chưa từng thấy người nào bị hắn đá trúng mà còn có thể đứng vững, cho nên càng thêm hưng phấn, thủ đoạn càng tích cực hơn trước. Trong quá trình này, Prem ứng biến hơi chậm, giờ phút này trong lòng cậu đang hung hăng mắng tên đàn ông kia dám ra chiêu trí mạng với cậu, không có một chút phong độ, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Nhưng người đàn ông bị cậu mắng cũng không biết hoạt động trong lòng cậu giờ này, chỉ biết là bản lĩnh của chàng trai trước mắt rất giỏi, hắn đã thật lâu chưa gặp phải đối thủ như vậy rồi, đánh rất thỏa mãn, nên bất tri bất giác phát huy toàn bộ bản lĩnh.

Vừa lúc đó, đối phương đột nhiên đá xoáy, Prem không đỡ được, chỉ cảm thấy không hiểu được, căn bản không thể đánh thế, tư tưởng của đối phương khiến cậu theo không kịp, nhanh chóng lắc mình, gió mạnh lướt qua, đợi đến khi Prem xoay người thì miếng vải đen che mặt cậu đã rơi xuống, cậu từ trong mắt đối phương nhìn thấy tâm tình khó hiểu và sự ngạc nhiên không cách nào che giấu.


Mọi người cho mình xin 1 bình chọn và 1 theo dõi nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro