Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Ngày sinh nhật Mild Suttinut cũng đến. Buổi sáng sau khi học xong, cậu về nhà rồi dành cả buổi chiều để đi mua quà cho anh. Cuối cùng là lượn hết một vòng cũng chẳng biết mua gì. Nghĩ đi nghĩ lại, tặng mấy món đắt tiền cho Mild thì chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh dư sức mua được mà

Cuối cùng đi một vòng, cậu dừng lại trước một cửa hàng nhỏ do nhắm được một quả cầu thủy tinh trong cửa hàng. Trông nó rất lung linh, rất đẹp còn có đồng hồ nữa nên nghĩ anh cũng thích mà mua ngay.

Buổi chiều đó, cậu mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, sơ vin gọn vàng với quần baggy rách gối một chút. Sau đấy gọi điện cho Mild hỏi địa chỉ, cậu bắt taxi đến đó.

Dừng trước một biệt thự lớn, bên trong sân vườn rất nhiều người rồi cả tiếng nhạc lớn. Mild đứng trước cửa đón khách rất bận rộn. Nhìn thấy cậu liền cười tươi xoa đầu cậu một cái.

- Đến rồi !

- P'Mild sinh nhật vui vẻ nha ! Quà tặng anh, mong anh sẽ thích.

Cậu tặng quà cho anh. Anh nhận lấy.

- Hahaha anh thích quà của Prem nhất đó !

- Haha

Mild hướng dẫn cậu đi vào trong. Cậu nhìn xung quanh liền biết toàn những người giàu có, quần áo họ vận trên người chắc chắn đều là đồ đắt tiền. Còn có cả mấy người trông có vẻ không được đàng hoàng cho lắm. Mild qua lại với thật nhiều loại người đó. Anh bận rộn tiếp khách, cậu chỉ đứng một chỗ uống nước ép. Cậu mặc đồ thật đơn giản nhưng không thể che đậy vẻ đẹp, sự thu hút của cậu.

Nhìn thấy Prem, một tên cao to đã có ý, liền tiếp cận cậu.

- Chào em !

- Xin chào !

Giọng nói thực dễ nghe khiến tên đó mê mẩn.

- Mời em một ly được không ?

- Xin lỗi, tôi không uống được rượu.

- Ồ ! Vậy ăn một miếng bánh chắc được ?

Tên đó dùng nĩa xắn một miếng bánh gần đó đưa đến miệng cậu. Prem đối với người này thật khó chịu. Không quen biết sao có thể hành động kì quái thế này ?

Đang suy nghĩ, một gương mặt phóng to trước mặt cậu. Boun Noppanut!

Hắn đưa miệng cắn lấy miếng bánh trước miệng cậu. Miếng bánh kia để rất rất gần môi cậu, hắn cắn một cái, trùng hợp chính môi mình chạm vào môi Prem.

Mặt cậu đỏ bừng bừng chân đứng chôn tại chỗ. Boun ăn miếng bánh, đối tên kia cười nhạt.

- Xin lỗi, tôi lỡ ăn mất rồi !

- Noppanut thiếu thật biết đùa.

Tên kia cười. Ban nãy nhìn hành động của hắn có phần bất ngờ. Tự hỏi có phải cậu là người của Mew Suppasit ?

- Tôi đâu có đùa.

Hắn ghé đầu gần tai người kia.

- Cậu có hứng thú với người của tôi ?

Tên kia né hắn một chút xua tay.

- Nào có. Tôi đây nào dám đắc tội với Noppanut thiếu.

Boun nhếch miệng, tay choàng vai cậu kéo sát lại mình rời đi chỗ khác.

Buổi tiệc bắt đầu, cắt bánh kem xong mọi người đều nhập tiệc. Là tiệc buffet đứng. Prem nhìn đi nhìn lại chẳng biết nên ăn món nào trước lại thêm ngại ngùng khi ai ai cũng cứ nhìn mình. Còn Boun bên cạnh cậu thản nhiên ăn uống vô cùng tốt. Hắn ghắp vài miếng thịt vào dĩa, xắn một miếng cho vào miệng. Sau đó thêm một miếng nữa đưa trước miệng cậu.

- A nào !

Cậu bất ngờ mở to mắt nhìn hắn.

- Ăn thử !

Cậu ngoan ngoãn há miệng ra cắn miếng thịt nhỏ. Cứ thế hắn liên tục bồi cho cậu ăn. Xung quanh nhìn ít ra cũng biết quan hệ của hắn và cậu là gì. Có mấy cô tiểu thư còn nhìn cậu bằng ánh mắt ghen tỵ.

Hắn tiếp tục đút cậu một miếng bánh, Prem lắc đầu.

- No rồi ?

- Vâng.

Hắn vô tư cho miếng bánh vào miệng mình. Dùng khăn lau miệng cho cậu rồi còn xoa đầu cậu nữa. Tim Prem đập * thịch, thịch, thịch * càng lúc càng nhanh hơn nữa. Nhìn cậu đỏ cả mặt hắn thật muốn bật cười lớn.

- Noppanut thiếu, chào !

Một tên nam nhân khác đến tiếp cận. Hắn cười xòe tay ra bắt tay người đó. Người đó lại quay sang cậu

- Cậu đây là...

- Xin chào, tôi là Prem Warut.

- Prem Warut. Tên thật đẹp !

Cậu lễ phép đưa tay ra. Người đó bắt tay cậu, sau đó còn cố tình vuốt vuốt tay cậu một cái mới buông ra. Thật chướng mắt hắn mà ! Boun đặt tay qua eo cậu kéo cậu sát gần mình. Cúi đầu hôn môi cậu rồi lướt lên hôn mũi cậu một cái.

- Tất nhiên, người của tôi bất cứ gì cũng xinh đẹp ! Kể cả tên.

Bị ăn cẩu lương, tên kia ngượng ngùng đánh trống lảng xin phép rời đi. Mặt Prem đỏ như con cua luộc, ngại ngùng quay đầu sang một bên đẩy nhẹ hắn ra. Boun cười cười buông tay còn quay sang mặt thách thức mấy người xung quanh kiểu " Thấy chưa ? Đó là người của tôi tốt nhất đừng đụng đến ! "

Ai nấy xung quanh đều ngại giùm cậu, suốt buổi tiệc hắn cứ mang cậu đi khắp nơi lại còn lâu lâu quay sang hôn cậu nữa. Ngại chết cậu luôn rồi !

Cũng may Mild không cho các nhà báo hay báo chí đến tiệc, rồi cấm cả chụp hình quay phim. Nếu không mai tin tức tràn ngập báo mất.

Tiệc kết thúc, khách cũng tản dần, anh mới có dịp đứng nói chuyện với cậu.

- Xin lỗi, bận quá bỏ em một mình.

- Không có, có anh Boun đi cùng em.

Cậu lí nhí mở miệng. Càng nói đến càng ngại mà.

- Cũng tối rồi, đưa Prem về nhà đi

- Ừ - Hắn gật đầu.

Prem đi trước, Mild bên cạnh hắn mở miệng nói đủ hai người nghe.

- Tao đâu đãi ăn chay, mày ăn đậu hủ hơi nhiều rồi đó.

- Haha.

Hắn cười một cái, không đáp đi theo sau Prem. Nhìn mặt là biết tâm tình rõ vui vẻ. Hắn biết chứ, mấy người kia cứ có ý định tiếp cận cậu làm hắn khó chịu, hết cách rồi nên cứ mang cậu đi đánh dấu chủ quyền cho họ biết mặt. Với lại còn hôn cậu hơn chục lần, bảo sao tâm tình không thấy vui cho được.

Trên xe, hai người không nói gì, chỉ giữ không khí im lặng. Chạy được một khoảng, cậu mới nói với hắn.

- Anh đừng làm như thế ?

- Như thế là như nào ?

Hắn còn cố ý tỏ ra không biết trêu cậu.

- Là lúc nãy...a !

Hắn thắng gấp không báo trước làm cậu giật cả mình. Tay bấm bật ghế cậu ngã ra sau rồi dùng hai tay đè vai cậu lại, đưa mặt sát mặt cậu, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

- Làm như này hả ?

Prem ngượng chín mặt, lúng túng để thoát ra khỏi tay hắn.

- Anh đừng đùa như thế.

Hắn lại bóp má cậu hôn lên môi cậu một cái nữa.

- Đùa đâu ? Nghiêm túc mà.

- Đó...đó là, là là...

Tự dưng trở nên cà lăm không hiểu nổi. Boun thật muốn bật cười thật lớn.

- Là thế nào ?

- Là khi dễ em !

- Khi dễ bao giờ ?

Lại đè chặt hai má cậu làm môi cậu chu ra, xấu xa mà hôn thêm cái nữa. Hắn thật muốn hôn hoài không buôn ra luôn ấy. Bây giờ mới biết, ngoài thích trêu cậu, Boun còn rất thích hôn cậu nữa :))))) môi cậu vừa mềm, lại còn ngọt như kẹo vậy.

Nhìn Prem ngượng sắp chết đi rồi hắn mới tiếp tục khởi động xe chạy đi.

Prem về đến nhà chẳng dám nhìn mặt hắn chào một cái mà phóng vào nhà mất. Boun nhìn cậu vào rồi mới lái xe đi . Ngồi trong xe vừa lái vừa cười thật lớn. Nghĩ đến mặt cậu khi nãy có biết bao nhiêu phần đáng yêu lại còn đôi môi kia quá đỗi ngọt ngào khiến lòng bỗng rung động.


By@ camtien710

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro