Chương 5: Prem Warut trả bài
Sao câu nói của Boun, tất cả mọi người đều vô cùng bàng hoàng, đây là lần đầu tiên họ được trải qua cảm giác "Kiểm tra bài" là như thế nào, hầu hết những năm qua giáo viên ở đây khi dạy đều chỉ chăm chăm vào bài giảng, giảng hết bài thì rời đi, Boun chính là người đầu tiên làm điều này mặc dù anh hoàn toàn có thể phớt lờ nó.
Nhưng đương nhiên ngay từ đầu Boun đã có phương hướng rõ ràng, anh nhất định sẽ không nương theo ngôi trường này mà làm mất đạo đức nghề nghiệp như vậy đâu.
Còn về phía của Prem, khi vừa nghe Boun có ý định muốn trả bài... khóe môi cậu liền giật giật. Cậu trong phút chốc nhớ lại toàn bộ sự việc của tối hôm qua thì xem ra những lời nói kia của Boun quả nhiên không phải nói cho vui, Boun chính là muốn cảnh cáo cậu.
Không phải chứ? Định làm thật sao?
Prem có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh sau đó liền cao ngạo nhếch môi.
Gọi thì gọi...cậu sợ sao? Dù cả tối hôm qua cậu không hề học một chữ nào nhưng cậu cũng không sợ. Nếu cậu mà sợ thì không phải thiếu gia Prem rồi.
Boun trên bục giảng chậm rãi lấy từ trong cặp sách ra một quyển sổ màu xanh, anh cảm nhận rõ ràng bên dưới có rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm vào mình nhưng mà có lẽ trong số ấy có một ánh mắt đặc biệt khiến anh chú ý hơn cả. Chuyện tối qua đương nhiên anh không thể nào quên được rồi, trong lòng anh cũng thừa biết nhóc con kia chắc chắn nếu được gọi lên bảng thì một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng... anh vẫn sẽ gọi, anh vẫn muốn dạy cậu một bài học.
*Xoạt*
Boun lật từng trang trong cuốn sổ ấy ra, không khí xung quanh lập tức chùn xuống thậm chí là không một ai dám thở mạnh nữa.
Ngón tay anh đặt lên mặt giấy nhẹ nhàng lướt qua một lượt giữa một loạt cái tên bên dưới .
Đôi môi bắt bắt đầu nhấp nháy...
-"Jack "
Một thiếu niên góc phải bàn cuối bên dưới là người đầu tiên được gọi lên, cậu ta vừa nghe thấy tên của mình liền chán nản gục đầu xuống bàn xem ra đang rất tuyệt vọng đi.
-" New"
Người thứ hai là New, người này so với thiếu niên kia không khá hơn là bao nhiêu nhưng vẫn giữ được một chút bình tĩnh... vẫn còn ngồi rất vững a~
Và...cuối cùng là...
Boun đặt đầu ngón tay dừng lại ở một cái tên, trên khỏe môi bỗng dưng cong lên...
Và đương nhiên cái tên anh sẽ gọi kia không ai khác đó chính là...
-" Prem ".
Giọng nói trầm ấm gọi lên tên của cậu một cách thật bình thản thậm chí còn mang theo một chút tiếu ý.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào vị thiếu niên xinh đẹp hiện tại vẫn rất điềm nhiên tựa người vào ghế, cậu không có dấu hiệu sẽ quan tâm đến lời gọi kia của anh.
- " Được rồi, những bạn được gọi tên mau lên bảng đi."_ Anh vừa nói vừa chia chiếc bảng thành 3 vị trí bằng nhau.
Mặc dù không muốn nhưng New và Jack đều miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi của mình và tiến lên phía trước.
Boun thấy 2 học sinh kia đã lên bảng chỉ còn duy nhất một mình Prem là vẫn yên vị như cũ, anh đã mới hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía cậu cất lời.
-" Prem, em không nghe thầy gọi tên em sao?"
Prem bình thản nhún vai.
-" Có chứ, nhưng em không có học bài làm sao lên trả bài cho thầy được. Phiền thầy gọi người khác ạ. "_ Biểu tình của cậu vẫn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra. Cơ mà hợp lý mà nhỉ? Cậu không học bài lên bảng chỉ thêm tốn thời gian mà thôi.
Thế nhưng Boun đương nhiên sao có thể dễ dàng thỏa thuận như vậy...
-" Không sao, em cứ lên đây, hiểu bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu tôi không áp lực việc đó đâu."
Đến lúc này Prem cũng không ngờ rằng anh nhất định phải ép cậu đến mức đường này, tuy nhiên Prem vốn không sợ trời không sợ đất, người trước mắt lại là mục tiêu của cậu nên Prem đương nhiên sao có thể không tham gia?
Được rồi, trò chơi này cậu sẽ vui vẻ tham gia.
Mắt phượng xinh đẹp hướng đến nam nhân ưu tú trên bục giảng không rời mắt, trực tiếp tiếp nhận yêu cầu của đối phương.
Prem không nhanh không chậm từ từ rời khỏi chỗ ngồi của mình trước sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, họ chưa từng thấy Prem thiếu gia lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
Và đương nhiên topic hot nhất ngày hôm nay chỉ có thể là...
[ Prem...hôm nay bị trả bài rồi]
...
Chậm rãi mà sải bước chân lên bục giảng.
Prem ngang nhiên tiến lại gần và đứng đối mặt với thầy Boun hoàn toàn không một chút e dè hay sợ sệt, trong đáy mắt còn thoáng chút đưa tình. Người ngoài nhìn vào đương nhiên đều nhận ra loại ánh mắt kia chính là không đúng đắn, và Boun cũng không ngoại lệ.
Nhưng anh đã không để cậu phải đứng quá lâu, trực tiếp đưa viên phấn trắng vào tay của Prem, điềm tĩnh cất lời.
-" Em viết đi, biết từ nào thì viết từ đó, viết đủ 10 từ có thể về chỗ..."_ Sau đó anh cũng nhanh chóng nhìn về phía 2 bạn học kia tiếp lời ._"....Hai em cũng bắt đầu đi, các em có 10 phút. "
Vừa dứt câu Boun lập tức rời khỏi bục giảng đi về phía sau để quan sát 3 thiếu niên " Ưu tú" kia. New và Jack tuy không học bài nhưng có lẽ lúc nãy đã gấp gáp học tạm vài từ để nhét vào đầu thế nên bây giờ cũng biết được kha khá.
Về phần của Prem, cậu nhìn viên phấn trắng trong tay sau đó nhìn phần bảng trống trơn trước mặt, trong đầu thật sự trống rỗng. Cơ mà thôi vậy, chẳng phải là viết từ nào cũng được sao, viết đủ 10 từ là được rồi.
Nghĩ bụng, Prem bắt đầu đưa tay lên viết những nét đầu tiên, tất cả mọi hành động của cậu đều thu hút sự chú ý của rất nhiều người bao gồm cả Boun nhưng anh khác với bọn, trên gương mặt anh không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào chỉ im lặng mà quan sát vậy thôi.
Đã hơn 8 phút trôi qua, không biết Prem đã viết được những gì chỉ biết Alex và Yacht bên dưới nhìn những từ trên phần bảng của cậu thì không ngừng nhăn nhó trông rất đau khổ, họ rất muốn giúp Prem nhưng đương nhiên không thể qua được bóng lưng rộng lớn đang đứng trước mắt rồi.
Boun liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay...khi thời gian đã đủ 10 phút, anh liền cất lời.
-" Hết giờ, tất cả dừng lại!!! "
-" Phù~"_ Hai nam sinh kia thở phào một hơi, nhìn số từ họ viết được cũng kha khá rồi, xem ra kiếp nạn này cũng có thể miễn cưỡng qua khỏi được.
Nhưng còn về phía Prem...
Phần bảng của Prem chỉ vỏn vẹn có vài từ, Boun quy định là 10 từ nhưng đếm qua thì có lẽ chỉ được năm hay sáu từ mà thôi.
Boun chầm chậm nhìn qua một lượt, anh chấm xong phần bảng của 2 thiếu niên kia trước và may mắn họ cũng vừa qua trung bình. Đến lượt của Prem thì...
- You
-Copfee
-Birday
-Car
-Trusl
-Houss
Đây là toàn bộ số từ mà cậu đã viết được...
-"...."
Boun nhìn loạt từ mà cậu viết ánh mắt đột nhiên trầm xuống, bọn Alex bên dưới vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Không khí này thật đáng sợ quá đi a~
Ấy vậy mà Prem căn bản không biết sợ mà gì, cậu rất bình thản khoanh tay tựa người vào tường quan sát Boun, vừa quan sát vừa không ngừng cảm thán...
Xem ra tên thầy giáo này cũng không tệ đó chứ, da dẻ mịn màng, sống mũi cao, đường nét trên gương mặt vừa nam tính góc cạnh vừa vô cùng hài hòa, xem ra cũng là một mỹ nam .
Ánh nhìn của Prem chậm rãi xuống bên dưới một chút, đôi môi này trông có vẻ rất mềm mại không biết chạm vào sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Haha mình thật tò mò quá đi a~.
-" Prem. "_ Giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên, là anh vừa gọi cậu.
-" Ách!!! "
Prem giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ " không mấy đứng đắn" của bản thân, vừa nhìn lên ngay tức thì liền chạm vào ánh mắt của Boun cũng đang hướng về cậu.
Nhìn biểu tình kia... có vẻ là không mấy hài lòng.
-" Em nhìn lại bài làm của em đi, tôi chỉ yêu cầu có 10 từ thậm chí tôi còn đặt cách cho em có thể biết bất kỳ từ nào mà em biết nhưng em xem, em chỉ biết được 6 từ, trong 6 từ đó em chỉ viết đúng duy nhất 2 từ..."_ Âm điệu anh thốt ra vô cùng bình ổn nhưng có rất nhiều chỗ được nhấn mạnh chứng tỏ Boun đang vô cùng không hài lòng với phần bài làm của cậu._"...em nghĩ sao về bài làm này của mình?"
Khí thế Boun tỏa ra quả thật rất bức người nhưng Prem vẫn không thua kém, cậu chỉ bình thản nhún vai.
-" Em chẳng thấy sao cả"
Nhận được câu trả lời của cậu anh lập tức nhíu chặt mày đen.
-" Em không cảm thấy bản thân đang bị mất căn bản rất trầm trọng sao?"
-" Thì đã sao chứ ?? học những thứ này để làm gì ???để kiếm tiền à??? bây giờ em vẫn có thể kiếm ra tiền mà sao phải học chúng??."
Prem rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, cậu từ nhỏ đã không xem trọng những thứ này rồi, gia đình cậu có tiền bản thân cậu hiện tại chỉ là một học sinh cấp 3 nhưng vẫn có thể kiếm ra tiền thì việc gì phải cực nhọc học những thứ này.
Nói rồi, Prem ngang nhiên để lại cho Boun một nụ cười thách thức sau đó cậu quay lưng rời đi.
Nhưng còn chưa được nửa đường thì...
-" Prem. "
Là anh gọi cậu.
Prem dừng lại nhưng cậu vẫn xoay lưng lại với anh.
Chỉ nghe ngay sau đó , giọng điệu quen thuộc lại tiếp tục vang lên...
-" Trưa nay sau khi tan học em đến phòng giáo viên gặp tôi."
Sau câu nói ấy tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm trọng thì duy chỉ có Prem, khóe môi cậu lại từ từ cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro