Chap 29
Em nói cho biết nha diễn vai ác khó lắm, khó nhất khi mà em lại là 1 người tốt bụng như vậy nhưng mà em thấy em diễn cũng giỏi rồi, không bị ai phát hiện cả - Cô bày ra vẻ mặt tự hào nói
*FLASH BACK*
Sau cuộc nói chuyện đầu tiên với Prem, nói cô sẽ giành lại Boun và cá cược thì Rane đã bỏ lên lầu trước, khi cô vừa vào phòng đóng của an toàn liền lăn ra giường cười " Không ngờ Prem lại phản ứng như vậy chắc sau này sẽ vui lắm đây nhưng mà cũng tại tính cách của Prem như vậy mà 2 người đó vẫn không có tiến triển a~~" Cô nghĩ xong lại đâm chiêu nghĩ về việc kế hoạch tiếp theo như thế nào
Buổi chiều cùng ngày hôm ấy cô đã giành chỗ trên bàn ăn của Prem, trong lúc ăn tuy nói chuyện với Boun làm vẻ thân mật nhưng cũng lén quan sát biểu hiện của anh và cậu, thấy anh lâu lâu lại nhìn cậu còn cậu thì tỏ vẻ vô cùng khó chịu nhưng cũng chẳng nói gì. Cô không khỏi thở dài trong lòng " Hai người này sao cứng đầu thế. Haizz sao có cảm giác kế hoạch này sẽ sụp đổ sớm vậy nè trời ". Bởi vì từ đầu tới cuối cô không thấy Prem ăn được gì nhiều, buổi trưa cũng không ăn nên cô liền kiếm cớ ra ngoài trả không gian cho anh chăm sóc cậu, cố tình đi qua đêm đến sáng mới về cứ tưởng anh và cậu còn ngủ vậy mà vừa về là thấy anh đang làm đồ ăn, lúc anh hỏi về bạn trai cô đã phải đắn đo lắm, nếu như nói vẫn tốt thì sợ anh sẽ vô tình nói cho cậu biết dẫn đến kế hoạch đổ bể còn nếu nói chia tay thì có lỗi với David quá. Suy nghĩ nữa buổi cô đành xin lỗi David nói với Boun đã chia tay rồi.
Lại nghĩ đến David dạo này thờ ơ với cô nhịn không được bật khóc đúng lúc nghe thấy tiếng cửa liền đoán có lẽ cậu đã dậy nên đánh bạo ôm lấy anh vùi mặt vào ngực anh khóc nhưng vẫn nhìn xem cậu ở đâu, lúc thấy cậu bật khóc im lặng quay về phòng tự nhiên cô cảm thấy sao mình giống như đang chia rẽ hơn ấy nhỉ ? Rồi cũng buông anh ra xin lỗi rồi đi lên lầu. Thả thân mình xuống giường " Làm sao đây ? Hai người đó chả tốt lên tí nào, đúng là khi yêu người ta trở nên ngu ngốc mà. Kế hoạch của mình chẳng lẽ phải thất bại ở đây sao ?" Nghĩ tới đây cô bật người dậy " Không được mình phải thử 1 lần nữa, 1 lần quyết định "
Lát sau khi mà Boun đã đi làm cô liền đi xuống nhà ngồi đợi Prem, vừa ngồi xuống sofa thì cậu cũng đi xuống, cô vẫn ngồi đó đợi Prem ăn xong bửa sáng mới vào nói chuyện.
Rane vừa nói khích cậu vài câu mà cậu đã phản ứng mạnh mẽ làm cô cứng họng đành phải quay đi nhưng thay vì tức cô cảm thấy vui hơn, ngăn không được nụ cười trên môi " Còn phản bác là còn hy vọng ". Tối hôm đó khi Boun lầm cô với cậu thì cô càng biết cậu quan trọng như thế nào với anh, cô càng muốn mau chóng cho hai người này nói ra nỗi lòng mình với nhau hơn. Vậy mà tên ngốc Boun lại gây sự với Prem làm cậu chạy ra ngoài lúc nữa đêm nữa hôm mãi đến sáng cậu mới về, không may lại thấy cô đang mặc áo sơ mi nam, nhìn phản ứng của cậu như vậy dù biết tình trạng của anh và cậu đang căng thẳng nhưng nhịn không được chọc cậu 1 câu. Sau đó liền biết mình đi nhằm nước cờ nên mấy ngày liền không về nhà cầu mong Boun không ngốc đến mức không nói rõ giữa anh và cô không có chuyện gì cả khi cậu hỏi. Nhưng người tính không bằng trời tính, anh không hề nói rõ cho cậu hiểu. Cũng trong mấy ngày cô không về nhà đó nên không biết lại có thêm người thứ 4 nhảy vào làm cho cậu vui lên. Cho đến tối hôm qua khi thấy anh buồn bã nhìn cậu được người khác đưa về mới biết, cô liền muốn nói chuyện với cậu, càng tuyệt vọng hơn khi biết cậu quyết định rút lui trong vụ cá cược, điều này có nghĩa cậu muốn buông tay Boun. Trong 1 giây cô không thể nào tiếp nhận được thông tin này khiến đầu óc ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ được hướng giải quyết đành quay về phòng tịnh tâm mới cảm thấy nếu nói ra sự thật có thể sẽ giúp được gì đó nên liền đưa ra quyết định sáng ngày mai sẽ nói sự thật cho cậu biết nhưng chưa kịp nói thì David _ người yêu của cô đã đến tìm cô, mà điều này cũng tốt sẽ giúp sô nói sự thật dễ dàng hơn.
*END FLASH BACK*
Đang suy nghĩ về những gì đã trải qua thì cô bị tiếng nói của cậu làm cho quay trở về
- Nhưng mà nếu cô nói tất cả là nói dối thì tại sao Boun lại nói yêu cô chứ ?
- Hả ? - Boun và Rane cùng hỏi
- Bboun nói yêu tôi khi nào ?
- Hôm Boun say rượu đã ôm cô nói cô đừng rời xa anh ấy rồi còn nói yêu nữa - Câu nói của cậu nhỏ dần cho đến chữ 'yêu' thì chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu
- Hôm đó.. chẳng lẽ hôm đó cậu đã thấy cảnh đó hả ? - Cô kinh ngạc hỏi, lại thấy cậu im lặng không trả lời thì cười cười nói tiếp - Nhưng mà chắc cậu không nghe hết câu rồi. Bboun đã nói tên của cậu cuối câu đó thật ra hôm đó anh ấy đã nhằm tôi thành cậu
- Cô đừng lừa tôi ! Vậy thì đêm hôm đó lúc tôi chạy đi 2 người ở nhà làm gì mà lại thấy cô mặc áo sơ mi nam sexy như vậy trong nhà chứ - Cậu như con mèo xù lông nói làm 2 người đàn ông còn lại mặt đen như đít nồi đưa ánh mắt giết người nhìn cô. Cảm nhận được 2 luồn khí lạnh đang hướng về phía mình Rane vội nói với Prem
- Không đâu, hôm đó chỉ là tôi muốn chọc cậu thôi, thật ra cái áo đó là của David chứ không phải của Boun đâu. Tôi và Bboun không có gì với nhau cả - Cậu khi được cô giải đáp thắc mắc thì liền cảm thấy mình thật ngu ngốc a~ tại sao mình lại nói ra những điều này khi có mặt Boun chứ. Còn Boun khi biết cậu để bụng những chuyện này thì trong lòng cực vui nhìn sang cậu bằng ánh mắt ôn nhu hơn bao giờ hết " Thì ra Prem cũng biết ghen ". Trong khi đó Rane sau khi nói ra sự thật nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Bỗng có 1 bàn tay ôm eo cô, nhìn lên cô phát hiện ra David đang phát ra 1 luồn khí lạnh nói
- Em quả thật quá nghịch ngợm rồi, anh vẫn là nên giúp em chững chạc lên bằng việc làm mẹ nhỉ ? - Cô vừa nghe xong liền biết đợt này mình khó mà toàn mạng rồi
- Không cần anh giúp đâu em sẽ tự cải thiện tính cách của mình - Cô cười cười lấy lòng David nói nhưng David thì như không nghe thấy gì kéo cô đi làm cô hoảng hốt nói
- Khoan đã em phải sắp xếp hành lí nếu không sẽ không có đồ mặt mất
- Không cần, mặc đồ của anh là được rồi - David nói rồi kéo cô ra cửa Boun cũng đi theo sau, cô thấy Boun theo mình thì liền cầu cứu
- Bboun cứu em với
- Khoan đã David - Anh nghe cô nói thì kêu làm David đứng lại định ngăn Boun nhưng anh đã nói trước
- Rane à em có biết là nhờ sự trả ơn của em mà anh xém tí là mất vợ đó biết không ? David à nhẹ tay với cô ấy thôi - Cô chưa kịp mừng khi được anh kêu lại thì liền nghe anh nói, không những không giúp mà còn khuyến khích David nữa sau đó thì không chút lưu tình đóng cửa lại
- Đi thôi
- Khônggggg - Từ bên trong nhà mà anh và cậu còn có thể nghe thấy tiếng cô trăn trối trước khi nghe tiếng xe lăn bánh rời đi
Sau khi cô bị kéo đi thì cả căn phòng khách chỉ còn lại cậu và anh, không khí đột nhiên trở nên im ắng lạ thường
- Tôi... tôi phải đi rồi - Cậu định kéo hành lí đi nhưng chưa kịp đã bị anh ôm lại. Bây giờ anh đã biết thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, qua lời kể của Rane thì cậu chắc chắn là có yêu mình vậy nên không cần sợ điều gì nữa phải giữ lấy cậu trước khi cậu đi mất. Prem được anh ôm thì trên môi nở 1 nụ cười nhẹ, cậu vui vì anh muốn giữ cậu lại, là anh yêu cậu chứ không phải anh yêu ai khác, vui vì tất cả chỉ là hiểu lầm
- Prem anh yêu em. Em có thể ở lại với anh đừng rời đi có được không ?
- Ừm - Cậu ôm lại anh nói. Anh nghe cậu đồng ý thì mừng rỡ buông cậu ra hôn lên đôi môi mọng của cậu 1 cái làm cậu đỏ mặt
- Vậy em lên lầu sắp xếp lại đồ đi anh đi nấu ăn đây, sắp trưa rồi - Anh nói xong định đi nhưng bị cậu kéo lại
- Không - Từ 'không' của cậu làm anh khó hiểu nhìn cậu
- Hôm nay em sẽ nấu cho anh ăn - Cậu cười nói, anh cũng không nói gì chỉ cười rồi gật đầu với cậu
Ngồi trên bàn ăn nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu đang bận rộn nấu ăn làm anh nhịn không được đi đến ôm cậu từ phía sau. Cậu bị anh làm vướn víu tay chân nên nói
- Anh buông ra đi em đang nấu ăn mà
- Không buông. Anh muốn ôm em như thế này cơ - Cậu cũng bó tay với đứa con nít lớn xác này đành mặc kệ anh cậu cứ lo cho việc nấu ăn của mình. Lúc trước thì anh luôn tỏ ra rất soái a~ nhưng khi cậu chấp nhận anh rồi thì lại hành xử như con nít luôn làm nũng với cậu, không những vậy nguyên cả ngày anh luôn bám theo cậu, cậu đi đâu anh cũng lẽo đẽo theo sau như sợ cậu đi mất, thiếu điều còn muốn theo cậu vào nhà vệ sinh
Buổi tối sau khi ăn cơm xong anh kéo cậu lên phòng khách ôm cậu lên đùi mình cả hai cùng nhau xem phim nói cả hai nhưng chỉ có mình cậu xem còn anh chỉ lo nhìn cậu, hết hôn gáy lại cắn tai hoàn toàn không an phận hại cậu đang xem phim hay, bị gián đoạn liền cáu gắt trừng anh, anh mới ngồi im xem phim. Đang xem nữa chừng thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên
- Alo - Anh bắt máy nói
- Con biết rồi - Đầu dây bên kia nói gì đó rất lâu sau anh mới nói lại rồi cúp máy. Anh vừa cúp máy thì nhìn cậu nói
- Ba mẹ gọi nói họ vừa đáp máy bay vào chìu nay nói mai 2 đứa mình qua nhà ăn cơm - Sau khi giao quyền diều hành và sáp nhập công ty cho anh xong thì cả 4 bậc phụ huynh liền đi du lịch đem hai đứa con mới cưới bỏ giữa dòng đời mãi đến giờ mới chịu về
- Thật sao ? Sao không nói với mình để ra đón chứ - Cậu vui mừng nói
- Anh cũng không biết. Bây giờ ngủ thôi sáng phải đi sớm đó - Nói xong anh và cậu lên phòng ngủ. Anh nằm ôm cậu trong lòng nghĩ đến nếu trễ tí nữa thì có lẽ giờ cậu đã không nằm trong vòng tay mình như bây giờ, lại nghĩ đến tại sao Kerry có thể khiến cậu rời bỏ anh nếu như biết anh và cậu vẫn tốt chứ? Hay cậu ta lợi dụng điều gì đó thuyết phục cậu làm cậu đồng ý theo cậu ta ? Nếu như vậy chẳng lẽ..
- Prem em ngủ chưa ?
- Vẫn chưa - Cậu nói với giọng buồn ngủ
- Em có phải đã nói với Kerry về bản hợp đồng giữa chúng ta không ?
- Ưm hôm đó em đã lỡ lời nói với anh ấy. Em xin lỗi - Cậu vẫn nhắm mắt nói
- Vậy sao? Em có biết em đã vi phạm vào điều thứ 3 không hả ? Do em đã vi phạm nên anh sẽ phạt em - Trong lòng anh khẽ cười, thật ra tờ giấy đó đã bị anh xé vào lúc trưa rồi nhưng mà cậu chưa biết nên coi như nó còn mà áp dụng
- Phạt thì phạt ? Nhưng mà nếu đã vậy thì đừng đụng vào em - Cơn buồn ngủ đã đến tới nơi nhưng cậu vẫn cố gượng dậy đẩy anh ra, ngược lại anh không buông mà còn ôm chặc hơn
- Ngoan đừng nháo. Anh phạt em cả đời này phải ở bên cạnh anh. Có biết không - Đáp lại anh chỉ là tiếng thở đều đều của cậu anh cũng đành ôm cậu ngủ. Nhưng anh không biết là trước khi ngủ cậu đã nghe được hình phạt của anh khóe miệng còn giương lên mới chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, anh và cậu dậy sớm để đến nhà ba mẹ. Vừa vào cổng đã thấy bốn người đang đứng ở cửa biệt thự chờ. Anh và cậu đi đến, anh nói
- Ba mẹ về sao không nói cho tụi con biết để ra đón
- Bốn người chúng ta tự đi được rồi không cần làm phiền hai đứa con - Ram nói xong cả 4 người không hẹn mà cùng nhìn vào bụng của Prem làm cậu giật mình lùi ra sau Boun đứng
- Sao lại nhìn con như vậy chứ ? - Bốn bậc phụ huynh nghe vậy thở dài cùng nhau quay vào nhà chỉ có Ram đứng lại nói
- Hai đứa vào nhà đi rồi nói
Lúc họ đi vào nhà anh và cậu còn nghe Nin nói với Rin
- Cứ tưởng bây giờ về sẽ nghe tin có cháu, ai dè không có vẫn là không có haizz
- Không biết chừng nào mới có cháu ẩm đây. Thằng Boun đúng là chẳng được tích sự gì - Rin nói
Sau khi cả 6 người vào phòng khách ngồi thì hỏi vài chuyện về công ty rồi lại quay sang nói chuyện con cái với anh và cậu
- Hai đứa định khi nào cho bốn người già chúng ta có cháu đây - Nik mở đầu vấn đề nói
- Đúng vậy 2 đứa cưới nhau cũng hơn 1 năm rồi, trong thời gian đó hai đứa làm cái gì vậy hả ? - Nin tiếp lời. Nghe ba mẹ mình đề cập đến vẫn đề này làm cậu ngại đỏ mặt chỉ biết cuối đầu nhìn chân. Còn Boun chỉ cười cười đưa tay qua ôm eo cậu
- Mọi người yên tâm đi hơn 1 năm vừa qua không có nhưng hơn 1 tháng nữa chắc chắn sẽ có - Cậu đang ngại muốn chết mà còn bị anh ôm rồi nói như vậy khiến cậu chính thức giống như con tôm luộc
- Được rồi ta sẽ tạm tin tưởng con. Nếu hơn 1 tháng nữa mà vẫn chưa có chúng ta nhất định sẽ có biện pháp làm cho hai đứa có con - Rin tuyên bố 1 câu đầy quyền lức dưới sự đồng ý của 3 người lớn còn lại
Buổi tối sáu người cùng nhau nướng thịt ngoài trời, nói cùng nhau nhưng chỉ có anh và cậu bị bắt nướng còn 4 bậc phụ huynh thì nhàn nhã ngồi ở bàn vừa nói chuyện vừa ăn
Trong khi đang nướng thịt nhân cơ hội không ai chú ý tới, anh liền xoay cậu lại đối diện với mình lấy từ trong túi áo ra 1 hộp nhung nhỏ, anh mở hộp ra đưa về phía cậu nói
- em có đồng ý lấy anh 1 lần nữa không ? - Hành động bất ngờ của anh làm cậu hơi đơ ra nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười hạnh phúc gật đầu. Trong mắt anh tràn đầy hạnh phúc đeo nhẫn vào tay cho cậu rồi ôm cậu vào lòng
- Prem anh yêu em
- Em cũng yêu anh Bboun- Cậu siết chặt vòng tay trên eo anh nói
Khung cảnh này sẽ rất đẹp và lãng mạn nếu không có....
- YA ! Hai đứa kia cháy thịt rồi kìa, tình tứ thì để lên phòng rồi muốn làm gì làm - Rin cất tiếng nói làm anh và cậu giật mình buông nhau ra quay lại nướng thịt nhưng 2 bàn tay vẫn đan chặt vào nhau như sợ 1 điều nhỏ nhất cũng sẽ khiến người kia rời xa mình
- Hai đứa đừng nướng nữa lại đây ăn đi - Ram nói
- Vâng - Cả hai đồng thanh gắp thịt chín ra đĩa bưng lại bàn cùng mọi người ăn 1 bửa ăn đầy tiếng cười và vui vẻ
" Sau tất cả mình lại trở về với nhau tựa như chưa bắt đầu tựa như ta vừa mới quen.
Sau tất cả lòng chẳng hề đổi thay từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi và ta lại gần nhau hơn nữa
Có những lúc đôi ta giận hờn thầm trách nhau không một ai nói điều gì
Thời gian cứ chậm lại từng giây phút sao quá dài để khiến anh nhận ra mình cần em hơn
Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn giành cho nhau những chân thành mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau... "
Cũng như những ca từ kia tình yêu của anh và cậu cũng trả qua khó khăn, hiểu lầm rồi chợt nhận ra người kia quan trọng thế nào với mình khi sắp vụt mất người đó nhưng sau tất cả họ lại có thể một lần nữa đến với nhau, trái tim luôn hướng về nhau sống một cuộc sống hạnh phúc đến trọn đời.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro