Chap 28
Tôi...đúng vậy, tôi thích Kerry
Boun nghe cậu nói mà trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau đến tê tâm liệt phế. Điều anh sợ nhất đã xảy ra, sợ rằng 1 ngày cậu thừa nhận yêu người khác không phải anh, chính vì vậy mà hôm nay anh phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới dám hỏi cậu như vậy trong lòng anh không khỏi cầu mong cậu sẽ nói không nhưng sự thật lại quá phủ phàng
- Em đã quyết định rồi thì tôi cũng không có quyền ngăn cấm em. Nhưng em định sẽ nói với ba mẹ ra sao ? - Anh nhắm mắt thở 1 hơi dài rồi nói
- Chuyện này tôi sẽ có lí do nói với ba mẹ sau - Nói xong câu này cả hai đều lâm vào trầm mặt không ai lên tiếng. Vẫn là cậu nói phá vỡ sự im lặng trước
- Tôi... lát nữa sẽ dọn ra ngoài
- Em sẽ dọn ra sao ? Ngay hôm nay ? Em định sẽ đi đâu ? - Anh bất ngờ hỏi, anh cứ tưởng cậu sẽ vẫn ở đây cho đến khi nói với ba mẹ rồi mới rời đi
- Tôi sẽ đến ở với Kerry - Cậu hơi ngập ngừng nói, đôi mắt nhìn xuống đất không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu sợ khi nhìn vào đôi mắt đó ý chí của cậu sẽ sụp đổ hoàn toàn.
- Vậy được rồi - Anh nói rồi chồm đến ôm cậu vào lòng
- Chúc em hạnh phúc, Prem ! - Hãy hạnh phúc cả phần của anh nữa Prem à. Prem bị anh ôm bất ngờ mà ngẩn người ra, rồi cũng ôm lại anh khi nghe anh chúc mình hạnh phúc, cái ôm này của cậu không phải để cảm ơn mà là cái ôm chia tay
Câu chúc phúc của anh không giúp cậu vui lên mà ngược lại nó làm trái tim cậu tan nát. Anh chúc phúc cậu có phải do anh không yêu cậu, có phải anh chỉ coi cậu là bạn. Nếu yêu anh đã giữ cậu lại, anh phải làm mọi thứ khiến cậu ở bên anh chứ nhưng anh lại chúc cậu hạnh phúc với người con trai khác điều mà người bạn nên làm. Tuy cậu đã ra quyết định sẽ theo Kerry, tuy đã biết anh yêu Rane nhưng sâu thẩm đâu đó trong trái tim cậu luôn mong anh sẽ nói yêu mình. Chỉ cần anh nói yêu cậu cho dù đó là nói dối đi chăng nữa cậu cũng sẽ ở lại bên anh. Cậu biết như vậy là ấu trĩ, là ngu ngốc nhưng cậu vẫn hy vọng.
Lúc cậu ôm anh, anh đã rất buồn, cậu là bởi vì cảm ơn anh nên mới ôm lại ? Cậu cảm ơn vì anh đã ủng hộ cậu ? Hai người cứ ôm nhau cho đến khi anh cảm nhận 1 bên vai áo của mình đã ươn ước còn thấy vai người trong lòng run run mới buông cậu ra.
- Prem sao em lại khóc ? - Boun lau nước mắt cho cậu hỏi
- Không có gì đâu. Thôi tôi lên thu dọn quần áo đây - Prem nói rồi chạy lên phòng đóng cửa. Cả thân người đều dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống
" Em xin lỗi Boun, em xin lỗi em yêu anh nhưng chúng ta có duyên không nợ nên đành kết thúc ở đây. Nếu có kiếp sau em muốn được làm người anh yêu nhất " Cậu đau khổ ngồi ôm ngực trái mình nức nở
Anh ngồi lại trên sofa tâm trạng cũng không tốt hơn là mấy. Anh yêu cậu còn hơn bản thân mình, khi nghe cậu nói sẽ đến với người con trai khác con quỷ trong anh thật muốn trỗi dậy trói cậu lại đem cậu mãi giam cầm bên mình nhưng anh không thể làm vậy, anh phải tôn trọng ý kiến của cậu nếu cậu hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc. Anh cũng đã quyết định trước khi cậu đi anh sẽ nói cho cậu biết mình yêu cậu như thế nào cho dù cậu không quan tâm đến tình yêu của anh nhưng ít ra sau này anh sẽ không hối hận khi nói cho cậu biết
Lúc sau cậu kéo vali xuống
- Boun tôi đi đây. Anh ở lại mạnh khỏe và phải hạnh phúc đó - Đôi mắt cậu hơi đỏ đỏ nói
- Em đợi đã. Tôi có chuyện muốn nói với em - Anh đứng dậy đến chỗ cậu
- Chuyện gì vậy ?
- Prem ! Tôi y... *King koong* - Anh đang nói thì tiếng chuông cửa vang lên - Em đợi tôi 1 chút - Anh nói rồi đi ra mở cửa
- Anh sao lại đến đây ? - Vừa thấy người đến anh liền kinh ngạc hỏi
- Lâu rồi không gặp cậu khỏe chứ ? Nhưng mà có thể cho tôi vào nhà rồi nói chuyện không ? - Nghe vậy anh né sang 1 bên cho người kia đi vào. Vừa đi vào người kia đã thấy giữa phòng khách có 1 người đẹp như thiên thần nhưng thần sắc hơi tiều tụy có lẽ đã khóc khá nhiều tay còn cầm vali có vẻ như chuẩn bị rời đi, bị sắc đẹp cậu thu hút nên người kia cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu bị nhìn có hơi ngại gật đầu chào người đó, người kia cũng chào lại
- Chào em, tôi là David - David đi tới gần vừa nói vừa đưa tay ra biểu hiện muốn bắt tay, hoàn toàn mặt kệ người đang đứng nhìn mình tóe lửa phía sau
- Chào anh, tôi là Prem Warut- Cậu lịch sự nói vừa lúc định đưa tay bắt lấy tay người kia thì Boun đã vội đi đến che cậu lại đứng trước mặt David , David chỉ cười cười thu tay lại. Cậu thấy vậy nói nhỏ với anh
- Nếu anh có khách thì tôi đi trước
- Khoan đã Prem tôi còn chưa nói chuyện với em, em ở lại 1 lát đi - Anh giữ tay cậu lại không cho cậu đi rồi quay qua hỏi David
- Anh đến đây làm gì ?
- Tôi đến tìm Rane - David là bạn trai của Rane người mà cô nói đã bắt cá hai tay làm cô buồn, giờ lại đến tìm cô
- Anh còn mặt mũi đến tìm cô ấy ? - Anh hơi cau mày nói, tay nắm cánh tay cậu bất giác dùng lực mạnh hơn làm cậu đau nhưng thấy biểu hiện của anh như vậy cậu đủ hiểu người con trai trước mắt kia có lẽ là tình địch của anh làm cơn đau ở tay cậu không thấy đau mà lại cảm thấy đau ở nơi khác. Như cảm nhận được mình vừa làm cậu đau anh liền thả lỏng tay, cậu nhân cơ hội rụt tay về
- Sao tôi không có mặt mũi cơ chứ ? Cô ấy là người yêu của tôi mà. Có cô ấy ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy
- Tôi thật hối hận vì khi đó đã để cô ấy đi với anh để bây giờ cô ấy phải đau khổ vì anh - Boun coi như không nghe thấy anh ta nói gì mà nói
- Cô ấy đau khổ vì tôi? Khi nào ? Tôi đã làm gì chứ ? - Anh ta ánh mắt nghi ngờ nhìn anh - Cô ấy nói gì với anh ?
- Anh còn giả ngu? Không phải anh bắt cá hai tay bị cô ấy phát hiện nên mới chia tay sao ?
- Cái.. cái gì ? Bắt ...bắt cá hai tay ? Chia tay ? - David ngạc nhiên nói
- Phải. Anh còn giả bộ ?
- RANE , EM RA ĐÂY CHO TÔI - David la lớn gọi cô. David bất ngờ la lớn làm anh và cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đứng ngốc 1 chỗ. Còn cô đang ngủ bị gọi thì mắt nhắm mắt mở bước ra nhưng khi nhìn thấy người gọi mình là David thì mở lớn hai mắt cơn buồn ngủ cũng bay sạch vội chạy xuống dưới hỏi
- Sao anh lại ở đây ? Mau đi, mau đi đi - Cô hốt hoảng đẩy anh ta ra cửa nhưng không có tiến triển gì David như ngọn núi lửa chờ bùng phát đứng sừng sững ở đó
- Em đã nói với họ cái gì vậy hả ? - David nghiến răng hỏi
- Anh... anh biết rồi sao ? - Mặt cô lắm la lắm lét nhìn David
- Em bỏ về đây rồi lại nói với người ta đã chia tay anh. Anh có phải đã quá dung túng cho em không hả ? - Ánh mắt David trở nên nguy hiểm nhìn cô
- Chuyện này không phải như anh tưởng đâu, em có lí do nên mới nói như vậy thôi - Cô vừa nói vừa lắc đầu, hai tay thì không ngừng vẫy biểu hiện anh đừng tin đó là thật
- Lí do gì mà em lại nói như vậy hay em thật muốn chia tay ?
- Không, không có, em không muốn chia tay
- Vậy em mau nói lí do đi nếu hợp lí anh sẽ tha cho em còn em không nói thì cứ như lời em nói với người ta. Chia tay đi - Anh ta lạnh lùng nói. David cũng không có ý chia tay đâu tại vì biết cô sẽ không nói ra nên mới hù cho cô sợ mà nói ra vậy thôi. Còn Rane nghe David nói thì hoảng đến phát khóc
- Tại vì em muốn giúp hai người đó đến với nhau nên mới bày trò nói như vậy. Nhưng mà anh muốn chia tay em ? Anh không thương em nữa ? 😭😭 - Cô chỉ tới anh và cậu nói xong rồi khóc òa lên
- Nín đi anh thương. Anh yêu em mà, chỉ khi em không nói lí do anh mới chia tay thôi giờ em nói rồi thì không sao nữa, sẽ không chia tay - David thấy cô bị dọa khóc, vừa tội vừa buồn cười dỗ dành
- Anh nói thật ? - Cô như con nít được dỗ ngọt phụng phịu hỏi lại
- Ừm. Nhưng mà vẫn phải chịu phạt, đi với anh - David nói rồi kéo tay cô định đi nhưng chưa kịp thì
- Khoan đã - Anh và cậu nãy giờ đứng như bóng đèn soi sáng cho hai người kia chim chuột, coi phim tình cảm lãng mạn miễn phí. Lúc hai người họ định đi thì liền đồng thanh gọi
- Em nói muốn giúp bọn anh ? Giúp cái gì ? - Anh nghi vấn hỏi, cô được ngăn không bị kéo đi thì mừng rỡ chạy đến chỗ anh và cậu đứng ngốc lăng nãy giờ nói
- Em nói là giúp hai người đó. Tại 2 người cứ dở dở ương ương chẳng chắc chắn nên em mới muốn giúp. Với lại em cũng nợ anh nhiều rồi nên mới nghĩ dùng cách này giúp anh coi như trả ơn a~~ - Cô nhìn anh nói
- Vậy em nói dối anh vụ em chia tay bạn trai ? Bửa đó là em giả vờ ?
- Không, bửa đó là em buồn anh ấy thật chỉ là thêm gia vị cho đậm thôi. Tại anh ấy chứng nào tật nấy mỗi khi thấy người đẹp là nhìn không chớp mắt nên em mới ghét, bỏ về đây chơi cho khoay khỏa đúng lúc gặp tình trạng tình cảm của hai người như vậy nên mới nói chia tay anh ấy để lừa hai người.
- Vậy những gì cô nói với tôi đều là nói dối ? - Prem im lặng nãy giờ mới lên tiếng
- Đúng vậy, tôi muốn cậu vì có đối thủ mà giữ anh ấy chắc hơn ai ngờ cậu lại muốn rút lui làm tôi quá thất vọng từ đó kế hoạch cũng phá sản luôn - Cô bĩu môi nói. David đi đến kí nhẹ đầu cô nói - Chỉ giỏi bày trò - Cô bị kí đau nhưng vẫn nhìn David cười toe
- Em đã nói gì với Prem vậy hả ? - Boun nghe Prem nói nghĩ có gì đó mình không biết liền hỏi cô
- Ưm cũng không có gì chỉ kể cho cậu ấy chuyện của anh và em rồi nói với cậu ấy em sẽ giành lại anh kêu cậu ấy cá cược xem anh sẽ yêu ai còn có nói khích cậu ấy vài câu gây hiểu lầm thôi à - Cô nói xong còn cười 1 cái thật vô tội như mình không làm chuyện gì to tát cả trong khi mặt Boun đen như đít nồi.
- Chi tiết để em kể cho mọi người nghe - Cô nói xong kể lại những cuốc đối thoại của cậu và cô
END CHAP 28
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro