Chap 27
Prem cùng Kerry đi đến khu vui chơi. Bước qua cổng khu vui chơi là 1 khung cảnh tấp nập người đi qua đi lại trên môi nở nụ cười vui vẻ. Kerry và Prem sau khi mua vé thì cùng nhau đi chơi, từ nhà ma đến những trò chơi mạnh họ đều chơi qua. Trong khi 2 người đi chơi cậu luôn nở nụ cười nhưng không hồn nhiên như thường ngày trong mắt vẫn còn vương 1 nỗi buồn. Kerry cũng nhận ra điều đó nhưng y không nói, chỉ cố gắng giúp cậu quên đi nó bằng việc không ngừng chọc cậu cười.
Prem trước những trò đùa của Kerry thì cười vui nhưng khi Kerry đi mua đồ ăn hay nước uống thì khuôn mặt của cậu lại hiện rõ sự phiền não của mình. Hai người cứ như vậy chơi đến trưa
Phát hiện cũng đã trưa Kerry liền đưa Prem đi ăn. Mỗi việc y đều lo cho cậu chu đáo trước. Sau khi cùng nhau ăn cơm thì Kerry đưa cậu đi xem phim rồi lại đưa cậu ra công viên, lúc này cũng đã xế chiều
- Nước của em này - Kerry đưa nước cho cậu rồi ngồi bên cạnh cậu nhìn ra bờ hồ phía đối diện trong công viên
- Cảm ơn anh
- Cả ngày hôm nay nhìn em không được vui nhỉ ? - Kerry cuối cùng cũng nói ra những gì mình quan sát được trong ngày hôm nay
- Vui nhưng do tâm trạng tôi hơi bất ổn 1 tí - Cậu sững sờ 1 lúc nói
- Em xảy ra chuyện gì với Boun phải không ?
- Không có chỉ là tôi suy nghĩ vu vơ dẫn đến tâm trạng bất ổn thôi
- Em không phải giấu tôi đâu, cứ nói ra đi tôi sẽ chia sẻ nó với em. Nếu em cứ giữ mãi trong lòng không tốt đâu
- Tôi... tôi không biết phải nói ra như thế nào nữa. Vốn tâm trạng gần đây của tôi luôn u buồn là vì chuyện của Boun và tôi. Anh cũng biết đấy, hôn nhân của chúng tôi là do cha mẹ sắp đặt và chúng tôi phải làm theo nên không có tình yêu. Cho đến thời gian gần đây vốn dĩ quan hệ bọn tôi đã tốt hơn rồi vậy mà từ đâu lại xuất hiện người anh ấy đã yêu lúc cấp hai. Cô ta trở về và bắt đầu chia rẽ chúng tôi. Chuyện sẽ không có gì nếu tôi không phát hiện ra tôi yêu Boun. Nhìn người mình yêu thân mật với người khác cảm giác đó rất đau nhưng tôi lại không thể làm gì ngoài đứng nhìn... hức... hức - Cậu càng nói về sau giọng càng run rồi bật khóc. Kerry 1 bên thấy cậu khóc cũng đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cậu
- Vậy sao em không giành lại Boun đi ? Tại sao em chỉ có thể đứng nhìn trong khi Boun là chồng em mà ?
- Cái này... hức... cái này... tại vì bọn tôi đã hứa sẽ không xen vào chuyện riêng của nhau, cũng đã kí cam đoan nên... nên... Với lại Boun vẫn còn yêu cô ta, giành làm gì 1 người không yêu mình cơ chứ - Cậu cố ngăn tiếng nấc nói. Kerry nghe xong sững sờ, y không ngờ 2 người lại cam đoan như vậy cũng không ngờ Prem lại ngốc đến thế khi mà ai cũng nhìn ra được Boun yêu cậu mà cậu lại không nhận ra. Nếu đã vậy sao y không nhân cơ hội này cho cậu biết tâm tư của mình ? Có khi cậu sẽ cho y cơ hội. Nghĩ là làm Kerry đặt tay lên 2 vai cậu xoay cậu đối diện với mình nói
- Nếu khó khăn quá thì em có thể chọn 1 giải pháp khác mà. Prem ! Anh thật sự rất thích em, nếu em muốn anh sẽ mãi bên em, sẽ luôn bảo vệ em. Nên em có thể cho anh 1 cơ hội được không ?
- Kerry.. anh... tôi... tôi - Prem bị bất ngờ trước lời nói của Kerry làm cậu nói không ra lời. Không ngờ người mà cậu xem là bạn bấy lâu nay lại thích cậu. Cậu cắn cắn môi mình nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt của Kerry
- Em cứ suy nghĩ đi không cần phải trả lời bây giờ đâu khi nào em quyết định rồi thì hãy gọi báo cho anh biết dù em có đồng ý hay không, được chứ ? Bây giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta về thôi - Kerry thấy thái độ khó xử của Prem thì nói rồi kéo cậu đứng dậy ra về
Trên xe cả hai đều im lặng, không khí trong xe vô cùng ngượng ngùng không giống như lúc đi, luôn nói chuyện vui vẻ. Prem từ khi được Kerry tỏ tình thì cứ im lặng, trong đầu cậu là 1 mớ hổn độn khiến cậu rối ren và không thể tập trung suy nghĩ được gì. Lúc về đến nhà Kerry vẫn như bình thường đi mở cửa xe cho cậu rồi cười tạm biệt cậu, cậu cũng cười gượng chào Kerry xong mới xoay người vào nhà.
Trong nhà, phía trên lầu lại 1 lần nữa Boun thấy cậu được Kerry đưa về nhà trong lòng anh vừa buồn vừa tức giận. Anh đã rất tranh thủ hoàn thành tất cả công việc để trở về nhà sớm với cậu. Anh sợ cậu ở nhà 1 mình sẽ không ai lo cho, nhưng khi trở về thì cậu lại không có ở nhà chỉ có Rane vừa mới ra ngoài về thôi. Anh có hơi thất vọng và lo lắng vì sáng nay cậu cũng mới bớt sốt. Đang nhìn cậu và Kerry đến xuất thần thì Rane đi đến nói
- Anh bị sao vậy ? Em gõ cửa cũng không nghe - Cô đi đến nhìn theo hướng mà khi nãy anh đã nhìn, thấy được Prem đang đi vào nhà còn có 1 chiếc xe hơi đang rời đi, ánh mắt cô chợt thay đổi chút ít nhìn qua cũng không biết cô đang nghĩ gì.
- Không có gì. Anh đang suy nghĩ chuyện công ty thôi - Cô nhìn anh cười im lặng 1 lúc, lúc định nói gì đó thì cửa phòng mở ra, 2 người quay lại nhìn thấy cậu cũng đang đứng nhìn họ rồi cậu cứ như bình thường đi vào
- Hai người muốn tâm sự thì đi nơi khác mà nói tôi còn phải nghỉ ngơi - Cậu vừa nói vừa lấy đồ đi tắm
- Boun anh chưa ăn cơm mà, em lên đây kêu anh xuống ăn cơm đấy, anh mau đi ăn đi để đồ ăn nguội bây giờ - Rane nghe cậu nói thì quay sang nói với anh, Boun cũng không nói gì chỉ im lặng đi ra khỏi phòng.
Sau khi chắc là anh đã đi Rane quay sang thấy cậu đang mở cửa chuẩn bị vào tắm thì gọi lại
- Prem !
- Có chuyện gì sao? - Prem nghe cô gọi mình thì động tác tay dừng lại quay ra nhìn cô
- Cô lại định nói những câu chọc tức tôi sao ? Tôi thấy không cần đâu
- Chuyên cá cược của tôi và cậu, cậu sẽ từ bỏ sao ?
- Chuyện này tôi chưa biết nhưng có lẽ tôi đã thua thật rồi, cô thắng rồi đó
- Vậy cậu thật sự sẽ rút lui ?
- Phải, cũng nhanh thôi tôi sẽ rời đi
- Prem Warut cậu thật sự rất ngu ngốc - Cô cười rồi xoay người đi. Cậu ở lại không hiểu được tại sao cô lại nói như vậy, tuy rất muốn làm rõ chuyện này nhưng vì đầu cậu hiện giờ đang rất rối nên ít đi 1 chuyện sẽ tốt hơn. Bước vào phòng tắm cậu chỉnh lại nhiệt đó nước rồi thả mình vào bồn.
Ngâm mình trong nước ấm được 5 phút thì cậu cảm thấy đầu óc thư giản hơn, cậu liền suy nghĩ đến những mối quan hệ của mình. Cậu nghĩ đến Kerry, Kerry là 1 người rất tốt với cậu, lại luôn an ủi cậu khi cậu buồn, luôn mang lại cho cậu nụ cười, khi ở bên cạnh Kerry cậu có thể quên được phần nào đó sự phiền lòng của mình. Cậu cứ nghĩ Kerry đối với mình như 1 người bạn mà giờ lại biết y thích mình, cậu thật không biết phải nói sao với y nữa. Lại nghĩ đến Boun, Boun là người cậu yêu nhưng anh lại không yêu cậu, đáng lẽ tình cảnh 2 người sẽ không như bây giờ nếu Rane không xuất hiện, cậu thà cứ ở bên cạnh Boun như vậy, mỗi ngày đều được anh nấu ăn cho, những lúc đó thật hạnh phúc nhưng Rane lại xuất hiện gây cho cậu nhiều nỗi buồn cũng cho cậu biết được Boun yêu cô.
Nghĩ đến đây làm những hình ảnh của Boun và Rane lại xuất hiện trong đầu cậu từ cảnh hai người ôm nhau đến cảnh Boun ôm Rane và nói yêu cô, tim cậu chợt nhói lên 1 cái rồi cậu lại nhớ đến Kerry đã đối xử tốt với mình như thế nào
" Tại sao mình lại từ chối người đem lại cho mình nụ cười mà cứ vương vấn người mang lại cho mình sự đau khổ chứ ? Người ta cũng thường nói vẫn nên chọn người yêu mình chứ đừng chọn người mình yêu"
Tuy quyết định này khiến cậu rất đau lòng nhưng cậu phải làm như vậy, cậu đứng lên khỏi bồn tắm đi tắm sơ qua nước rồi mới mặc đồ đi ra ngoài
Lúc ra ngoài cậu thấy anh đã lên giường ngủ từ lúc nào, cậu không đến giường ngủ mà đi thẳng đến cửa đi xuống lầu. Cánh cửa đóng lại thì anh liền mở mắt, đôi mắt thường ngày phát ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi nay còn chứ thêm sự u buồn nào đó
Cậu đi xuống nhà bếp uống ít nước rồi đi đến sofa ở phòng khách nằm xuống, cậu suy nghĩ miên man về anh rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trước khi chìm vào giấc ngủ cậu nói nhỏ 1 câu - Boun, có lẽ chúng ta nên dừng ở đây - Cùng với lời nói thốt ra là 1 giọt nước mắt chảy xuống
Anh nằm trong phòng mãi cũng không ngủ được lại không thấy cậu lên phòng ngủ thì đứng dậy đi xuống lầu đến phòng khách tìm cậu. Khi thấy cậu ngủ ở sofa anh đi đến ngồi xuống ngắm cậu 1 lúc rồi bế cậu lên phòng ngủ còn không quên hôn nhẹ lên môi cậu chúc ngủ ngon
Sáng hôm sau cậu thức dậy thấy mình ở trên phòng ngủ thì bất ngờ, cậu nhớ là cậu ngủ ở phòng khách mà chẳng lẽ mộng du ? Suy nghĩ mãi cũng không thấy cái nào hợp lý, cậu quyết định quăng nó ra sau đầu mà đi làm vscn. Lúc bước xuống nhà thì anh đang ngồi uống cà phê ở phòng khách
- Bboun anh không ăn sáng sao? Sao chỉ uống cà phê thôi vậy ? - Cậu cười nói với anh như hai người từ trước đến giờ chưa có gì xảy ra điều này làm anh cảm thấy kì lạ
- Tôi ăn rồi - Anh trả lời cậu rồi im lặng 1 lúc mới nói tiếp - Hôm nay em làm sao vậy?
- Tôi làm sao? - Cậu vẫn mang ý cười tỏ ra ngạc nhiên hỏi
- Em đừng như vậy. Em như vậy thật không giống em tí nào - Cậu nghe anh nói vậy thì nụ cười liền tắt trở lại với tâm trạng buồn bã như hôm qua
- Bboun! Chúng ta chấm dứt chuyện này đi, tôi mệt mỏi rồi
- Em muốn chúng ta chia tay ? - Anh hỏi nhưng cậu không trả lời - Em sẽ đến với Kerry sao ? Em yêu cậu ta ?
- Tôi... Đúng vậy tôi thích Kerry - Lúc anh hỏi như vậy tim cậu như muốn ngừng đập, nó đau lắm, 1 lúc sau cậu mới lấy lại tinh thần nói
END CHAP 27
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro