Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Lúc ba mẹ Prem trở về nước, Prem cũng trở về nhà nhưng chỉ mang một ít hành lý chứ không mang về hết

Lại nói đến cái thông tin đám cưới của anh và cậu, nó được lan truyền nhanh chóng gây xôn xao trong lẫn ngoài nước, nhất là mấy cô gái thầm thương trộm nhớ anh 1 phen náo loạn xỉu lên xỉu xuống. Cánh phóng viên chính thức làm tổ trước cổng nhà anh và nhà cậu để cố gắng lấy nhiều thông tin hơn phục vụ cho việc viết bài.

Bọn họ cứ ở trước cổng nhà làm cho cả hai gia đình cảm thấy bất tiện nên liền ra thông báo với bọn họ là sẽ mở một cuộc họp báo vào ngày mai để trả lời những vấn đề mà họ thắc mắc và kêu bọn họ ra về lúc này họ mới chịu giải tán.

Hiện tại Warut gia và Noppanut gia vô cùng bận rộn, vừa phải chuẩn bị đám cưới vừa phải đối phó với phóng viên. Ngày hôm sau buổi họp báo diễn ra đúng như lời của ba mẹ anh và cậu, rất nhiều câu hỏi đã được đặt ra

- Tại sao lại thông báo cưới bất ngờ như vậy ?

- Đây có phải là do sự hợp tác của 2 công ty mà ép hôn hay không ?

.......

Buổi họp báo kết thúc, mọi thắc mắc của phóng viên cũng đã được trả lời 1 cách khéo léo đồng thời cũng thông báo ngày cưới là 1 tuần sau

Sau khi về nhà Rin nói với Boun

- Con sang Warut gia chở Prem đi thử đồ cưới đi sẵn tiện 2 đứa đi chơi luôn, mọi chuyện khác có người lớn làm rồi

- Dạ. Nhưng mà sao cưới vội vậy mẹ ?

- Người ta có câu 'Cưới vợ phải cưới liền tay chứ để lâu ngày thằng khác nó rinh' mà không sợ ? Với lại ta muốn có cháu bồng rồi con liệu hồn làm s....

- Vậy thôi con đi nha trễ giờ mất - Boun vội lấy cớ chuồn lẹ, mẹ anh lại ca bài ca muôn thuở từ lúc mới về nước tới giờ rồi

- Cái thằng này ! Nhắc tới vụ này là nó chuồn lẹ hà

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Warut gia

- Dạ con chào hai bác

- Boun đến chở Prem đi thử đồ cưới hả ? Con đợi nó 1 tí nó đang thay đồ trên lầu đó - Nin quay sang Boun cười nói

- Dạ

Lát sau cậu từ trên lầu đi xuống mặt bí xị. Lúc lên xe anh hỏi

- Cậu sao vậy ?

- Buồn. Cậu nói đi tôi mới học xong lớp 12 chưa được bay nhảy giờ lại phải đi về nhà chồng. Không cam tâm aaaaa

Anh nghe cậu nói xong nhìn biểu cảm của cậu chỉ biết cười. Sau đó hai người đều im lặng cho đến lúc đến nơi.

Cả 2 người vừa bước vào tiệm áo cưới đã thu hút sự chú ý của các nhân viên nhất là nhân viên nữ. Họ đều nghĩ là anh dẫn em trai đến thử đồ. Tuy tin tức kết hôn của anh và cậu rầm rộ nhưng với những người không liên quan gì đến lĩnh vực chính trị, chỉ làm công ăn lương như nhân viên ở đây thì đương nhiên không biết. Còn cậu ở bên cạnh thấy đám nhân viên nhìn anh mê mệt, có hơi khinh thường bọn họ, anh thì tỏ ra vô cùng thờ ơ như không biết chuyện gì xảy ra.

Cậu đi vào thử đồ, đồ của cậu đã được đặt trước rồi vẫn là 1 bộ màu trắng nên khi nói với nhân viên để lấy đồ thì mấy cô nhân viên mới biết ra họ không phải anh em mà là vợ chồng sắp cưới. Làm đám nhân viên tiếc hùi hụi. Cậu mang trên người bộ đồ mới đi ra làm các nhân viên trầm trồ với sắc đẹp của cậu còn anh  khi thấy cậu bước ra đã chết lâm sàn vài giây mới ý thức được liền đi đến bên cậu nói

- Cậu trông rất đẹp

- Cảm ơn

Sau khi thử đồ xong anh và cậu đi đến khu vui chơi, hai người đã chơi với nhau rất vui, có nhiều trò chơi mạo hiểm khi chơi làm cậu sợ đến phát khóc. Đi chơi đến gần tối anh mới đưa cậu trở về Warut gia

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày cưới

Hôm nay là ngày trọng đại của cậu và anh. Mọi người đều đã thức dậy và chuẩn bị từ rất sớm, cho đến bây giờ chỉ còn cách giờ làm lễ có vài phút nữa, khách cũng đến đầy đủ cả, nói là khách nhưng thực chất chỉ toàn là dòng họ trong gia đình 2 bên còn các đối tác và vài người quan trọng khác sẽ được mời trong buổi tiệc diễn ra sau khi cử hành hôn lễ ở đây xong. Tiếng chuông lễ đường vang lên, cậu khoác tay Nik - ba của mình tiến đến cha xứ bên cạnh còn có anh, mọi người đều vỗ tay cho cậu. Khi ba cậu trao tay cậu cho anh thì có nhắn nhủ

- Con hãy chăm sóc thật tốt cho Prem giúp ta, ta giao Prem cho con - Nik nói xong anh đáp lại ông bằng 1 cái gật đầu với 1 tiếng 'dạ' rồi ông quay xuống ngồi cạnh Nin

Lúc này cha xứ đọc những lời tuyên thệ và câu hỏi không thể thiếu trong mọi lễ đường. Đáp trả lại cha là câu con đồng ý của anh và cậu, sau đó đến phần trao nhẫn. Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng khi cha xứ tuyên bố câu

- Hai con chính thức là vợ chồng

- Hôn đi. Hôn đi. Hôn đi - Mọi người ở phía dưới không ngừng kêu bọn họ hôn nhau. Anh và cậu đã định im lặng cho qua vụ này rồi mà giờ lại bị mọi người khơi lên, bất đắc dĩ hai người chạm nhẹ môi nhau 1 cái như chuồn chuồn đá nước.

Buổi lễ kết thúc mọi người đều đi theo anh và cậu ra trước nhà thờ để chờ cậu tung hoa cưới trước khi rời đi. Prem đếm 1 2 3 rồi tung bó hoa lên trời, mấy cô mấy chị đến giờ vẫn là FA thi nhau hứng mong chụp được bó hoa nhưng nó lại rơi đến chỗ 1 người em họ của cậu đang đứng ngoài xem bọn họ tranh nhau. Khi biết hoa đã có người chụp được rồi mấy cô mấy chị liền tiết hùi hụi. Cậu đi đến chỗ em họ của mình vỗ vai nó

- Chúc mừng nha. Anh chờ tin vui của em đó - Cậu cười nói với nó rồi đi lên xe đến nơi tổ chức tiệc, còn nó vẫn đang ngơ ngác chưa tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi buổi tiệc kết thúc Prem đã hơi say còn Boun vẫn tỉnh táo do tửu lượng của anh cao. Anh đưa cậu về Noppanut gia, lúc anh đặt cậu xuống giường đang xoay người đi thì Prem bất ngờ nói

- Này Boun Noppanut! - Cậu ngồi dậy ngà ngà say nói. Anh thấy cậu kêu tên mình liền quay người lại nhìn

- Cậu có biết là cậu đáng ghét lắm không ? Người gì mà lạnh lùng, cậu cứ như vậy mà kêu tôi đối xử với cậu tốt như khi nhỏ thì thật tôi không làm được đâu. Nhưng nể tình cậu là bạn từ nhỏ của tôi, tôi đây sẽ ân xá, tôi sẽ không ghét cậu nhiều như trước mà sẽ ghét ít lại. Được chứ ? À còn nữa ....hức... việc kết hôn này chỉ trên danh nghĩa thôi nha. Tôi và cậu sẽ không xen vài chuyện của nhau được chứ ? Cậu có ý kiến gì không ? - Cậu im lặng chờ câu trả lời của anh nhưng chưa đầy 1' thì - Cậu im lặng như vậy có nghĩa là đồng ý với tôi chứ gì? Vậy được rồi ngủ ngon - Giọng cậu lè nhè

Prem nói 1 lèo rồi lăn ra ngủ, Boun nãy giờ mọi thứ đều nghe cậu nói, trong lòng dâng lên 1 cỗ buồn, cậu chỉ xem đây là hôn nhân danh nghĩa có nghĩa là cậu không yêu anh điều này làm anh cảm thấy sầu não, anh đi tới kéo chăn đắp cho cậu rồi quay bước đi ra ngoài.

Sáng hôm sau cậu ngủ dậy liền cảm thấy đầu rất nhức, lấy tay xoa xoa thái dương cố nhớ lại sau khi say mình có làm gì không nhưng mãi không nhớ ra nên cậu mặc kệ lết xác vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi cậu bước xuống lầu ăn sáng. Vừa bước xuống thì thấy ba mẹ chồng và anh đang ngồi trên bàn ăn, ăn phần ăn của mình, cậu bước tới ngồi xuống nói

- Chào hai b... À không chào ba mẹ buổi sáng - Ram và Rin nhìn cậu gật đầu cười

- Boun chào buổi sáng

- Chào cậu

- Cậu ? - Ram và Rin đồng thanh hỏi

- Sao giờ này hai đứa còn kêu 'cậu' ? Phải đổi đi chứ - Ram nói

- Phải đó. Phải kêu anh - em mới phải chứ, có ai vợ chồng mà kêu cậu này cậu nọ đâu - Rin nói theo

- Con biết rồi - Boun

- À mà lát hai đứa dọn sang nhà mới luôn hả ? - Rin

- Dạ - Boun

- Hai con định không đi trăng mật thật sao ? - Ram

- Con còn phải vào công ty học tập nhiều thứ nên không thể đi được

- Nếu con đã nói vậy thì thôi - Ram

Buổi ăn sáng kết thúc cậu đi theo anh lên phòng dọn đồ

- Này sao phải dọn đi? Sao không ở đây mà dọn ra riêng làm gì ? - Đây là vấn đề mà cậu thắc mắc từ lúc biết tin tới giờ

- Không biết, đây là lệnh của ba mẹ. Mà cậu phải kêu tôi bằng anh chứ

- Sao tôi phải kêu cậu bằng anh ? Sao cậu không kêu tôi bằng anh ?

- Cậu lùn hơn tôi, cậu nhỏ con hơn tôi và cậu yếu hơn tôi - Anh vừa nói vừa tiến lên còn cậu thì lùi lại về phía sau, đến khi anh nói xong cậu đã bị anh ép vào tường. Anh ghé vào bên tai cậu nói tiếp - Liệu cậu có bản lĩnh ?

Prem bị áp đảo đến im lặng, trong lòng oán hận đủ thứ, 1 phần oán hận anh, phần khác hận ông trời tại sao cho cậu giống mẹ Nin mà không giống ba Nik cơ chứ. Hại cậu bị thiệt

- Vậy giờ cậu gọi tôi là gì? - Thấy cậu im lặng anh hỏi

- Anh - Cậu nói nhỏ trong cổ họng nhưng cũng đủ cho anh nghe thấy

- Cậu nói gì tôi không nghe rõ

- Tôi gọi cậu là anh được chưa - Cái này gọi là thẹn quá hóa giận, cậu nói to rồi đẩy anh ra đi thu dọn đồ của mình, còn lại Boun đứng đó mỉm cười nhìn cậu

Khi đã sắp xếp đồ xong hai người xách vali xuống chào tạm biệt ba mẹ rồi lên xe đến nhà mới

Ngôi nhà mới này cũng là 1 ngôi nhà khá sang trọng rộng rãi nhưng nhỏ hơn nhà anh và nhà cậu rất nhiều, nằm cách Noppanut gia cũng không xa lắm, 2 người các cậu ở trong ngôi nhà này cũng còn rất rộng. Đến nơi cậu đi thăm quan nhà trước để cho anh 1 mình xách đồ lên phòng, sau khi đi hết nhà dưới cậu lên lầu hai đi một lượt, biết trên đây có 3 phòng cậu đến phòng thứ 2 mở thử thì phát hiện cửa đã khóa, đi đến mở tiếp phòng kế bên cũng y như vậy cậu thắc mắc quay trở lại căn phòng đầu tiên mở cửa bước vào hỏi anh

- Này! Sao hai phòng kia mở không được vậy ?

- Bị lấy chìa khóa rồi

- Ai lấy ?

- Ba mẹ. Họ mua căn nhà này cho chúng ta nhưng khi đưa chìa khóa thì không chịu đưa chìa khóa của hai căn kia

- Vậy tôi ngủ ở đâu?

- Ở đây, với tôi

- Hả ? Sao họ lại giữ chìa khóa chứ ? Nhà của mình mà

- Có vậy cũng hỏi đương nhiên là ngăn chúng ta ngủ riêng rồi

Cậu im lặng 1 hồi lát sau đi tới vali của mình lấy ra 1 tờ giấy cùng 1 cây viết, viết cái gì đó rồi đưa cho anh

- Này kí đi

- Gì đây ?

- Điều kiện hôn nhân

END CHAP 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro