Chap 17
Sáng sớm cậu đang ngủ thì nghe thấy tiếng kêu réo rất to. Và người đó không khác đó là Má Rin của chúng ta
- Prem, Boun hai con không mau xuống ăn sáng còn tiễn chúng ta đi nữa này. Các con định không tiễn chúng ta hay sao? NHANH LÊN
Anh đã dậy từ sớm rồi nên không phải lo cộng thêm ngày nào cũng nghe giọng oanh vàng của mẹ nghe đến quen rồi, chỉ tội cho cậu. Cậu còn đang mớ ngủ không nghe thấy rõ chỉ nghe mỗi hai chữ nhanh lên thì cứ tưởng mình trễ học liền bật dậy chạy đi vscn rồi lại mắt nhắm mắt mở chạy u tới cầu thang nhưng có một điều mà cậu quên mất đó là đây không phải nhà cậu, khi ở nhà cậu đã quen thuộc đường đi nên lúc đang mơ màng chạy tới cầu thang vẫn không bị té, phương pháp này được cậu ứng dụng từ lúc cậu quen với căn nhà của cậu.
Ở nhà cậu thì phòng cậu và cầu thang nằm cạnh nhau nhưng ở đây cần thang lại là ở phía đối diện mà cạnh phòng cậu lại chính là phòng anh.
Hôm nay cậu cũng theo thói quen thường ngày bước ra khỏi phòng rồi đếm bước đi quy định để xuống cầu thang cùng lúc đó anh mở cửa phòng xuống ăn sáng, vừa mở ra thì liền bị cậu đem mình làm tường mà đi thử đầu. Cậu bất ngờ bị đụng bật ngữa ra sau, vẫn là số hên anh ở phía trước kịp thời ôm cậu lại. Cậu lúc này đã tỉnh ngủ hẳn mở to mắt mới nhận ra mặt mình đang úp vào lòng ngực ai đó vội ngẩng đầu lên xem thì thấy đó là anh, khoảnh khắc đó cậu bị đứng hình trong 5s, 5s này cậu đã nhớ ra mình đang ở nhà người khác không phải nhà mình, nhớ ra được làm cậu chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đó thôi. Về phía anh, cậu làm cho anh khá bất ngờ, mới sáng bửa đầu tiên mà cậu đã cho người ta thấy sự trẻ con đáng yêu của mình rồi. Anh nhìn thấy cậu lúc này thật sự rất là dễ thương. Hai người đang chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy tiếng nói
- E hèm. Hai đứa mới sáng làm gì mà ôm ấp nhau vậy hả? Nếu như các con đã như vậy thì có cần ta gộp phòng của hai đứa lại không? - Đó là Rin, tại vì thấy hai đứa lâu quá không xuống, định đi lên kêu nhưng vừa mới lên thì thấy hai người này ôm ấp tim bay đầy trời liền lên tiếng trêu chọc. Boun và Prem sau khi nghe Rin nói xong nhìn xuống tư thế của mình, tay anh đang vòng qua eo cậu, tay cậu thì để trước ngực anh, cả hai liền vội vàng buông nhau ra đồng thanh nói
- Không cần đâu mẹ/bác - Nói rồi lại nhìn nhau
- Được rồi xuống ăn sáng đi - Rin cười vui vẻ xuống lầu trước
- Anh anh, em nghĩ chắc chúng ta có cháu mau thôi - Sau khi xuống nhà Rin hỉ hửng nói với Ram
- Chuyện gì ?
- Khi nãy em lên kêu tụi nó xuống ăn sáng thì thấy hai đứa nó ôm ấp rất chi là tình cảm nha
- Chúng nó có tình cảm là tốt nhưng nếu có cháu sớm thì anh không thích đâu
- Sao vậy ?
- Có cháu thì phải giữ cháu thời gian đâu mà giữ em bên cạnh chứ - Vừa cười nói Ram vừa lấy tay nựng cằm Rin
- Dẻo miệng
Lúc này Prem cùng Boun cũng đang đi xuống
Sau khi 4 người ăn sáng xong liền xuất phát đến sân bay. Lúc Ram và Rin chuẩn bị đi còn không quên xoay người lại nói vài lời dặn dò
- Hai đứa ở lại phải biết giữ chừng mực nghe chưa - Ram nói, lời nói đơn giản nhưng ai tinh ý đều biết ẩn ý của nó là gì
- Prem này ! Con đừng để bị dụ nha. Nhưng nói thật thì ta cũng muốn có cháu bế lắm rồi đó - Rin nói nhỏ với Prem, vừa nói tay vừa vỗ vào mông cậu 1 cái, cười 1 cách ẩn ý. Prem bị đánh bất ngờ liền lấy tay che lại. Trong lòng không hiểu Rin đang nói cái gì nhưng cũng sớm quăng ra sau đầu.
- Thôi chúng ta đi đây hai con ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đó - Ram nói
- Dạ. Hai bác đi cẩn thận - Cậu lễ phép nói
- Trước khi đi ta muốn nghe con gọi chúng ta là ba mẹ, đừng gọi là bác nữa. Mau gọi ba mẹ đi - Rin mong chờ nói
- Ba mẹ đi cẩn thận - Cậu ngại ngùng nói. Rin với Ram nhìn cậu vui vẻ cười
- Ba mẹ cũng giữ gìn sức khỏe - Anh nói
Ram với Rin gật đầu cười rồi đi vào cửa soát vé. Chờ 2 người họ đi khuất, anh và cậu cũng đi về. Anh biết lý do tại sao mà bốn bậc phụ huynh lại đi sang Mỹ hết, vì muốn tạo điều kiện cho anh và cậu được gần gũi và hiểu nhau hơn ấy mà. Lúc hai người họ chuẩn bị đi nói vài lời đó tất cả anh đều hiểu. Cả lúc Rin nói nhỏ với Prem anh cũng nghe được loáng thoáng. Anh thật bái phục hai người này mà, chuyện như vậy mà cũng nghĩ đến, cũng may là cậu không hiểu nếu cậu hiểu thì anh không biết không khí giữa hai người sẽ ra sao.
END CHAP 17
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro