Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Prem cầm đèn pin đi về lối khi nãy để đến chỗ cậu đã lấy cờ. Cậu nghĩ chắc lúc cậu chạy đi lấy cờ hoặc là lúc nhảy lên người anh thì sợi dây chuyền bị rơi nên bây giờ cậu phải tìm ra chỗ đó. Cậu lo chạy tìm đường mà không quan sát dưới đất làm cậu vấp phải cành cây khô làm cậu té xuống lăng vài vòng mới dừng lại. Đèn pin bị rơi xuống và vỡ ra, cậu chống tay định đứng dậy nhưng vừa chống tay lên thì lại bị đau mà khụy tay xuống . Cậu nhờ ánh sáng yếu ớt của ánh trăng khuyết nhìn xuống tay mình thì phát hiện khuỷu tay bị thương cả đầu gối cũng bị. Không gian xung quanh tỉnh lặng chỉ có những luồn gió lạnh đưa những cành cây tạo ra tiếng xào xạc, ánh trăng mờ ảo mờ ảo tạo nên khung cảnh tĩnh mịch. Prem hiện tại đi cũng không được, chỉ biết sợ hãi ngồi bó gối dựa vào gốc cây. Cậu cảm thấy mình thật cô đơn, như bị bỏ rơi và sẽ không ai đến cứu cậu. Prem cứ suy nghĩ miên man cộng với sự sợ hãi mà chôn mặt ở giữa hai đầu gối khóc.

Anh khi nghe cậu đi tìm đồ thì đã biết cậu sẽ tới đâu tìm. Cứ đi men theo đường cũ vừa đi còn rọi đèn xung quanh xem có cậu không. Đi được một đoạn khá xa thì anh thấy cậu ngồi ở dưới góc cây, vội chạy đến gọi

- Prem

- Boun ? - Cậu nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy anh đang chạy về phía mình, cậu cố gắng đứng dậy đi tới nhưng đi được hai bước lại ngã xuống, may mắn anh đỡ kịp

- Boun, tôi sợ - Cậu ôm chặc lấy anh vùi mặt vào lòng ngực anh, giọng run run vì đang khóc

- Không sao có tôi rồi - Anh vỗ vỗ lưng cậu, im lặng một lúc thì lên tiếng trách - Sao lại vào đây vào giờ này? Cậu bị ngốc à?

- Tôi vào để tìm đồ

- Tối như thế này làm sao mà tìm được ? Cậu bị ngốc thật rồi

- Mặc kệ tôi, cậu không biết nó quan trọng với tôi như thế nào đâu nếu cậu đến đây để trách mắng tôi thì tôi không cần. Cậu không giúp tôi thì thôi về đi, tôi sẽ tự đi tìm nó - Nói rồi cậu đẩy anh ra cố gắng trụ vào cái cây bên cạnh bước đi ( Cứng đầu hết sức). Anh thấy cậu bước đi khổ sở vậy thì bước vội tới bế bổng cậu lên. Cậu hoảng hốt nói

- Cậu làm cái gì vậy? Bỏ tôi xuống tôi phải đi tìm nó - Vừa nói cậu vừa huơ chân múa tay

- Cậu im lặng đi. Tôi đang giữ sợi dây chuyền của cậu - Boun vừa nói vừa bước đi còn cậu không nháo nữa hỏi :

- Cậu nói thật ?

- Không thật thì làm sao tôi biết nó là sợi dây chuyền ? Cậu có từng nói với tôi đâu. Đồ ngốc - Anh vẫn giữ sự lạnh lùng thường ngày nói với cậu. Cậu nghe xong thì im lặng tựa đầu vào vai anh dần đi vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bên phía Kerry sau khi báo với thầy xong chẳng những thầy không kêu người đi tìm mà còn cấm đi tìm nữa

- Các em không được ra khỏi đây giờ này. Hai người đi là quá đủ rồi nếu đi tìm không cẩn thận rất dễ bị lạc nên vì an toàn các em phải ở đây - Thầy giám sát nghiêm nghị nói

- Nhưng thưa thầy Prem...

- Người đi tìm là Boun đúng không ? Hình như khi nãy hai em ấy chung đội. Nếu Prem đi tìm đồ như em nói thì chỉ có đi đến những chỗ em ấy đã đi qua và nơi em ấy lấy cờ thôi nếu như vậy chỉ có Boun mới biết đường các em có đi tìm thì cũng chưa chắc nhanh hơn em ấy đâu - Kerry chưa nói hết thầy đã cắt lời, lát sau thầy còn bổ sung thêm - Trong vòng 1 tiếng nữa nếu hai em ấy chưa về thầy sẽ cho người cùng các em đi tìm, còn bây giờ về trại đi

Kerry thất vọng đi ra ngoài tự hận tại sao mình không hành động như Boun thì nghe thấy các học sinh khác nói lớn

- Prem với Boun về rồi kìa - Nghe vậy Kerry liền chạy tới

Boun đưa Prem đang ngủ vào trại rồi kêu người đem thuốc đến khử trùng vết thương. Tất cả mọi thứ đều do một tay Boun làm không cho người khác động vào. Kerry chỉ biết đứng một bên lo lắng ngoài ra không thể làm gì. Nhìn thấy sự lo lắng và ân cần của Boun dành cho Prem, Kerry vừa buồn vừa vui. Vui vì Prem đã có người khác thay mình chăm sóc cho cậu, còn buồn là Kerry nên buông tay thì tốt hơn giống như Sammy đã nói cuối cùng có lẽ cũng chỉ có bản thân mình đau khổ. Kerry nhìn cậu rồi xoay người đi ra ngoài.

Sau khi băng bó xong cho Prem, Boun kêu mọi người giải tán rồi bản thân anh cũng định đứng dậy đi ra luôn thì thấy tay của Prem đã nắm vạt áo mình từ khi nào có lẽ lúc bế cậu, cậu đã nắm áo anh. Lấy tay gỡ tay Prem ra nhưng cậu nắm rất chặc nếu dùng lực quá mạnh cậu sẽ tỉnh giấc ngay. Thấy vậy anh bế cậu sang lều đơn. Sở dĩ có lều đơn ( loại lều mà có cả khóa kéo để đóng mở cửa ra vào ấy ) là vì Boun ghét bị đụng chạm nên được đặt cách có một chỗ riêng. Đặt cậu nằm xuống rồi mình cũng nằm sang bên cạnh. Anh quan sát cậu đang ngủ nhịn không được đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ. Anh không biết từ khi nào mà mình lại lo lắng cho cậu như vậy

Sáng sớm thức dậy Prem phát hiện mình và người nào đó đang ôm nhau ngủ khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì giật mình buông tay và đẩy anh ra. Hành động của cậu cũng làm anh thức giấc

- Cậu.. sao cậu dám ôm tôi qua đây ? - Cậu ấp úm hỏi

- Cái đó phải hỏi cậu. Tại tối qua cậu nắm chặc vạt áo tôi nên bất đắc dĩ tôi mới chứa cậu ở đây - Giọng anh ngái ngủ nói. Cậu nghe vậy thì đỏ mặt vội biện minh

- Tại cậu. Cậu nói cậu đang giữ sợi dây chuyền của tôi nên tôi nắm vạt áo cậu để đòi đồ của mình thôi. Tất cả là tại cậu. Đồ của tôi đâu trả đây - Cậu nói xong xòe tay ra trước mặt anh

- Đây này - Anh lấy trong túi ra sợi dây chuyền đưa cho cậu - Nó rơi xuống đất khi cậu nhảy từ trên người tôi xuống. Lúc cậu chạy đi lấy cờ thì tôi thấy rồi nhặt lên. Định đưa cho cậu nhưng cậu chạy đi trước rồi.

- Cảm ơn - Cậu đeo nó lại vào cổ rồi bước ra khỏi lều. Tướng đi vẫn cà nhắt do còn bị đau ở đầy gối. Thấy cậu đi ra thì Sammy chạy tới

- Cậu làm mình lo lắm đấy. Cậu bị thương có nặng lắm không ? - Sammy vừa nói vừa đi vòng người cậu xem xét

- Mình không sao. Chỉ bị đau một tí thôi

- Để mình dìu cậu đi

- Ừm. Cảm ơn cậu

Buổi sáng diễn ra những trò chơi nhỏ tiếp sức sau đó thì ăn trưa rồi mới bắt đầu dọn đồ để xuống núi. Các học sinh đa số rất tiếc nuối vì phải về sớm, lúc đầu trước khi đi, họ không muốn đi nhưng khi đi rồi họ cảm thấy cùng nhau làm việc vui chơi cũng không tệ lắm nên giờ ra về họ có chút buồn. Cả đoàn nhanh chóng xuống núi điểm danh rồi lên xe ra về, cả chuyến đi Kerry luôn ngồi cạnh cậu nói chuyện hỏi thăm.

Lúc trở về trường thì trời cũng đã sập tối. Mọi người đều lên xe trở về và cậu cũng vậy. Khi cậu về đến nhà đã thấy một chiếc xe đậu ở trước cửa nhà. Cậu mở cửa bước vào nhà thì thấy ba mẹ cậu ăn mặc đẹp đang ngồi ở ghế sofa. Cậu bước đến nói

- Ba mẹ con mới về. Ủa ba mẹ định đi đâu sao ?

- Ừm. Công ty bên Mỹ có một vài vấn đề cần chúng ta xử lý nên ba mẹ phải đi qua đó 1 chuyến - Nik nói

- Vậy còn con thì sao?

- Con ở lại đây học đi. Ba mẹ không yên tâm để con ở đây một mình nên thời gian ba mẹ vắng nhà con hãy sang Noppanut gia ở đi - Nin nói

- Thôi trễ rồi ba mẹ đi đây không sẽ trễ chuyến bay mất. Con ở lại cố gắng học hành đấy - Nik nói rồi đi đến ôm cậu 1 cái lấy tay xoa nhẹ tóc cậu - Con cũng sẽ nhớ hai người lắm - Cậu nói xong Nin cũng đến ôm cậu nói - Những đồ cần thiết ta đã đem qua Noppanut gia rồi. Con bây giờ cũng qua bên đó luôn đi. Đi thôi.

- Mẹ. Con lớn rồi sẽ không sao đâu, liệu con có thể...

- Không được. Ta không yên tâm, nghe lời ta mau đi thôi - Không để cậu nói hết Nin đã lên tiếng chặn trước

- Dạ. Con biết rồi hai người mau trở lại nha - Giọng cậu ỉu xìu nói. Cả ba cùng nhau ra xe nhưng là hai xe khác nhau, 1 xe thì chở cậu đến Noppanut gia, xe còn lại thì chạy ra sân bay.

END CHAP 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro