Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Lúc này, trưởng phòng thị trường Teuk mấy ngày không gặp đột nhiên vội vàng đi vào văn phòng, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh, chiếc bụng mỡ bị đẩy lên đẩy xuống, bộ dáng có chút hài hước

"Prem àh, hai đề xuất "V-V-C" trong bản kế hoạch mở rộng cậu sửa lại chưa?" Trưởng phòng Teuk thở hổn hển, xem ra là chạy một mạch tới đây. Đáng thương ông ta một thân ục ịch, dưới không khí thoải mái ấm áp của điều hòa mà trên trán toát ra thật nhiều mồ hôi.

Prem gật gật đầu: "Dạ đã sửa rất tốt, đang chuẩn bị mang cho anh xem qua đây ạ." Xoay người rút ra một loạt tài liệu có bìa màu lam, đang muốn đưa cho trưởng phòng, không ngờ lại bị cự tuyệt .

"Tôi không có thời gian xem, cậu cùng tôi đi lên trình bày." Trưởng phòng Teuk khoác tay, lấy khăn ra lau mồ hôi, xoay người nhìn thấy Hami ôm túi quà đứng bên cạnh, bèn thân thiết cười nói: "Hami, bạn trai tặng à, tặng túi quà to vậy sao."

Hami nhanh mồm nhanh miệng trả lời: "Không phải đâu, là quản lí Arn tặng cho anh Prem ạ."

"Arn Yashita à!" Trưởng phòng Teuk hiểu rõ, trêu tức liếc nhìn Prem một cái.

Prem sau khi nhìn Hami một cái dằn mặt, mới quay đầu hỏi trưởng phòng: "Đi đâu ạ? Phòng họp?"
"Không phải, theo tôi lên văn phòng giám đốc." Trưởng phòng Teuk xoay người đi ra ngoài: " Phải đi ngay bây giờ."

"A......" Hami ôm túi quà miệng há hốc, kích động sau đó miệng lắp bắp: "Văn...phòng ... Boun...... Boun boss......!!!"

Đang nghe đến phải lên văn phòng giám đốc, Prem nháy mắt tim cũng đập lỡ một nhịp, rồi nhìn phản ứng quá độ của Hami, lại cảm thấy buồn cười.

"Prem àh, nhanh lên một chút."Trưởng phòng Teuk không kiên nhẫn ở bên ngoài thúc giục.
Prem không thể kéo dài, vội vàng cầm lấy tập tài liệu đi ra ngoài. Vào thang máy, cậu còn khẩn trương xem kỹ hình ảnh của mình ở chiếc gương trên tường, chợt nhớ đến tình huống trước kia đã xảy ra ở thang máy, vẫn còn rất rõ ràng.
"Quản lí Arn là một người phụ nữ ưu tú!" Thang máy thong thả đi lên, Trưởng phòng Teuk đột nhiên hưng phấn mở miệng nói chuyện phiếm, lại nói đến người Prem không muốn gặp nhất.

Tuy rằng không thích nghe, nhưng đối với lời nói của trưởng phòng không thể không trả lời, vì thế Prem nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Arn Yashita theo đuổi cậu oanh liệt như vậy, làm cho toàn nhân viên công ty bàn luận say sưa một thời gian dài, lại còn là bà chị câu phi công trẻ, Trưởng phòng Teuk cảm thấy hứng thú cũng không phải điều kì lạ.

"Nhưng nghe nói khi Prem cậu cự tuyệt cô ấy, ta lại có chút thương xót." Trưởng phòng Teuk ha ha cười, khối thịt trên mặt lập tức tẽ làm đôi.

"Có thể là em và chị Arn không có duyên phận." Prem trả lời khéo léo đưa đẩy để không trở thành tội nhân.

"Quản lí Arn ở tập đoàn rất có tiền đồ, không những được giám đốc trọng dụng mà còn đi công tác rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, đều là do giám đốc đích thân chỉ định. Chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh năng lực của cô ấy, Prem cậu đừng quá kén chọn ." Trưởng phòng Teuk nói ra lời này, tự nhận là vì suy nghĩ cho Prem, dù sao trong mắt mọi người Arn Yashita cũng hội đủ các điều kiện tốt đẹp trên đời.
Prem cười ngại, khiêm tốn nghe trưởng phòng phân tích. Lúc nghe đến ông nói Arn quản lí thường xuyên được đi công tác nước ngoài là do giám đốc coi trọng, trong lòng liền nghĩ lại, là do khi đó biết có người cuồng nhiệt theo đuổi cậu, Boun liền tức giận, khi đó anh thật sự vô cùng tức giận. Bình thường Boun im lặng không nói gì, khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc đã lạnh như băng mà hé ra sẽ làm cho người khác lo lắng sợ hãi. Lúc ấy nếu không phải Prem có lời ngăn cản, Arn Yashita khẳng định sẽ bị khai trừ ra khỏi công ty ngay và vĩnh viễn, một nhân tài tốt sẽ bị lãng phí.

Quá trình phức tạp như vậy, căn bản không có ai biết được.

Tòa nhà King tổng cộng có 30 tầng, văn phòng chủ tịch và giám đốc ở tầng 29, tầng trên cùng còn lại là nơi ở riêng tư của Boun, anh từng nói anh thích đứng ở chỗ cao xem thế giới. Nhưng nếu sau này hai người cùng ở một chỗ, anh sẽ không ở lại nơi này, mà sẽ mua một căn hộ nhỏ sống với cậu.

Thang máy rốt cục tới tầng 29, Prem âm thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng theo phía sau trưởng phòng Teuk, đi về hướng văn phòng. Tại đây cậu đã từng âm thầm tới vài lần, trong ấn tượng, xa hoa vẫn là xa hoa. Prem đem cảm tưởng của mình nói với chủ nhân văn phòng, nghe xong, người nọ lắc đầu, cười nói anh thừa kế sự nghiệp của tổ tiên, về chuyện bố trí văn phòng, cũng là do ba anh để lại, không liên quan đến anh. Sau này Prem nghĩ thông suốt, đối với người thường mà nói, có lẽ là xa hoa, nhưng ở trong mắt người nhà họ Noppanut, vốn là chuyện đương nhiên phải có, căn bản không đáng khoe ra.
Đi qua phòng thư ký, Prem nghĩ, phòng thư ký của Boun boss trong tập đoàn nổi danh lừng lẫy, có rất nhiều tin đồn đều truyền ra từ nơi này, vì thế cậu không nhịn được tò mò, lặng lẽ thăm dò, lơ đãng nhìn thấy mặt một cô gái nhỏ, trong lòng bỗng cảm khái, phòng thư ký, thật đúng là mỗi người đều thật xinh đẹp tuyệt trần.

Sau đó, bình thường Prem lạnh nhạt, nay đáy lòng lại không ngăn được lộ một ít ghen tuông ra bên ngoài, "Boun thật đúng là hậu cung mĩ nhân đẹp ba ngàn!".
Bước vào bên trong văn phòng, Prem bất ngờ phát hiện ở đây không chỉ có một mình Boun, mà còn có vài trưởng phòng khác từng gặp qua ở trong phòng hội nghị, nhưng chưa bao giờ cùng nói chuyện. Khiến Prem lúng túng nhất là Arn Yashita cũng đã có mặt, đối phương thấy Prem, trước tiên chỉnh lại tư thế, ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn cậu nở một nụ cười sáng lạn, "thật là một mỹ nam như cục cơm trắng, chỉ cần nhìn thôi là muốn bốc ăn liền ngay lập tức."

Boun ngồi dựa vào ghế sô pha, một đôi chân thon dài bắt chéo trên đầu gối, làm ra vẻ chăm chú xem tài liệu, còn cẩn thật lật lật giở giở. Nhưng cho dù anh tùy ý ngồi thì động tĩnh của người ngoài anh vẫn nắm bắt được không tha.

Vài nhóm trưởng phòng ở các bộ phận khác bình thường thì hô phong hoán vũ, khi đối mặt với anh cũng chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh không dám ho he.

"Dạ thưa giám đốc, đây là Prem trưởng ban của bộ phận chúng tôi, cậu ấy rất quen thuộc với hạng mục này, tôi muốn giới thiệu cậu ấy với mọi người." Trưởng phòng Teuk đẩy Prem lên phía trước, còn mình đi đến bên cạnh nhóm trưởng phòng, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Boun đưa tay để tài liệu sang một bên, rồi mới giương mắt nhìn thẳng vào Prem, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng xa lạ, Prem có điểm nhút nhát, hơi hơi đỏ mặt, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.

"Trưởng ban Prem? Ngồi ở đây nói đi." Boun boss tùy ý chỉ vào vị trí bên cạnh muốn cậu ngồi xuống, biểu tình xa cách nhưng cũng không hề thất lễ.

Prem có hơi xấu hổ nhìn những người khác, sau mới thật cẩn thận đi đến cạnh tay vịn sô pha ngồi xuống, tuy rằng hai người ngồi ở hai đầu sô pha nhưng thực ra giữa bọn họ vẫn không có một khoảng cách nào.
Prem trong lòng ngầm bực bội, sao lại đột nhiên để cậu ngồi bên cạnh anh, sau nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Boun, cậu lại cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, suy nghĩ quá nhiều.

Vội vàng mở tài liệu ra, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút mới có thể thoát khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.

"Về giai đoạn mở rộng lần hai của 'V-VC', ngành của chúng ta đã làm tốt các phương diện chuẩn bị, bên dưới là vài phương án mở rộng cụ thể ......"

Đối với báo cáo như vậy Prem cũng không xa lạ, bởi vì Trưởng phòng Teuk thường xuyên phải đi ra ngoài, rất nhiều báo cáo đều phần lớn là do cậu làm, cho nên nói đến chuyện công việc, tâm tình của Prem cũng tự nhiên lơi lỏng, không căng thẳng nữa.

Boun ngồi bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, chăm chú nghe Prem giảng giải, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi lại vài vấn đề, hoặc đưa ra quan điểm cùng ý kiến của mình, sau đó anh giải thích cặn kẽ, hoặc phân tích một số vấn đề nan giải. Qua đó có thể dễ dàng nhìn ra năng lực của anh, có thể ung dung ngồi ở vị trí cao như vậy, thực lực của anh tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Phương án cũng không phức tạp, nhưng vài trưởng phòng mồm năm miệng mười cùng thảo luận, làm cho thời gian một giờ qua nhanh. Boun nghe Prem tổng kết xong, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Cậu Prem xem ra đã rất vất vả, phương án thực không tồi." Rồi lập tức quay đầu nói với Trưởng phòng Teuk: "Không nghĩ rằng cấp dưới của ông lại ẩn giấu một nhân tài xuất sắc như vậy."
Vài trưởng phòng khi gặp Boun boss đều thấy bộ dạng anh nghiêm khắc không cười. Đối với thái độ thoải mái của anh hôm nay đều thấy cực kỳ bất ngờ, sau khi thấy anh đến bên người Prem thì cũng đã hiểu được đôi điều. Prem tuy không nói là nữ nhưng về thần thái và nhan sắc cũng phải gọi là bức người, được cả công ty công nhận, đối mặt với cậu, có mấy người là tâm trạng không tốt? Vì thế tất cả cũng đều nở nụ cười.

Prem bị một đám người cười với ý tứ không tốt thì lặng lẽ đưa mắt nhìn anh đứng bên cạnh. Bởi vì trên mặt có nụ cười nhạt nên khuôn mặt đẹp trai kia thiếu đi một tia lạnh lùng, trong ánh mắt lại ẩn giấu một thứ gì đó quen thuộc.

Đang lúc Prem muốn rời đi, Boun lại cúi đầu xem giờ: "Thật có lỗi, đã làm cho mọi người mất cả buổi sáng. Như vậy đi, tôi mời mọi người cùng đi ăn cơm trưa được không?"

Anh đề nghị như vậy, tất nhiên mọi người đều vội vàng đáp ứng, Prem nhân cơ hội đó đứng dậy cáo lui, không dự đoán được là sau khi cậu đứng lên quản lí Arn liền nhìn chằm chằm vào cậu rồi vội vàng đứng dậy theo: "Cậu Prem cũng cùng đi ăn đi."

Mặc dù tính tình Prem rất tốt, nhưng nghe thấy những lời này của chị ta thì cũng mười phần khó chịu, chị này thật đúng là kẻ hại người không tha mà.

Vài trưởng phòng cũng cảm thấy bất ngờ với sự liều lĩnh của Arn quản lí, nhìn lại Boun boss không biểu hiện gì thì cũng vui vẻ ha ha cùng nhau mời Prem, Prem sau đó thịnh tình không thể chối từ, phân vân nửa ngày, như thế nào cũng không xong, cuối cùng vẫn là Boun boss lên tiếng: "Trưởng ban Prem cũng cùng đi đi."

Prem dở khóc dở cười, trường hợp như vậy, thật đúng là làm người ta bất ngờ.
Bảy người, ba xe, Arn Yashita vốn cũng muốn lái xe, nhưng có người nói tửu lượng cô không tốt, uống rượu liền say, lái xe rất nguy hiểm, thế là bị kéo vào trong xe của một trưởng phòng khác. Phân chia mãi, cuối cùng lại chỉ có mình Prem ngồi trên BMW của Boun boss.

Ngồi vào trong xe, Prem liền bĩu bĩu môi, tỏ vẻ mình đang hờn giận: " BB sao có thể để em cùng đi đến đó?" Nhìn anh chậm rãi lái xe bên người, Prem ủy khuất.

Boun cười khẽ một tiếng: "Mời cục cưng đến cũng không phải là anh, anh nhớ rõ hình như là quản lí Arn."

"Nhưng vì sao chỉ có một mình em ngồi xe của anh?!" Cậu tiếp tục kêu ca.

"Mấy người kia, trừ Arn ra, người nào không phải hồ li? Chỉ cần anh có một ánh mắt khác thường, bọn họ sẽ không ngừng hưởng ứng ." Boun bất đắc dĩ giải thích.

Khó trách vài trưởng phòng đột nhiên có thái độ nhiệt tình với cậu, thì ra là muốn tác hợp cho cậu cùng Boun, lấy lòng vị đại thần này !

Nghĩ như thế, Prem lại ủy khuất: "Chẳng lẽ bình thường bọn họ đều tác hợp anh cùng với người khác như vậy?"

Boun nhăn đôi mày kiếm lại, cục cưng sao hôm nay lại phản ứng quá nhanh, làm cho anh cảm thấy hao tổn tinh thần: "Em cảm thấy anh không có việc gì đi gặp phụ nữ linh tinh sao? Em vẫn nên là gạt bỏ mấy ý nghĩ kì cục trong đầu ấy đi."

"Anh làm sao mà biết em có ý nghĩ kì cục!" Prem buồn cười phản bác: "Em mới không cho phép anh có mấy ý nghĩ kì cục như vậy!"

"Ý của anh là em ít gặp Arn Yashita thôi." Boun hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo. Prem cố nén cười: "Em mới là người không muốn gặp chị ấy!"

Trong phòng tiệc rượu, Prem phát hiện, vị trí ngồi của chính mình cũng thực là khéo chọn! Bên trái là Boun boss an nhàn lạnh lùng, bên phải là Arn Yashita ân cần quan tâm, lạnh lùng cùng nóng hổi tấn công cùng lúc, làm cho cậu ăn uống vô vị, khó có thể nuốt trôi.

"Prem, cậu nếm thử đi, đây là đồ ăn nổi tiếng của khách sạn." Arn lại gắp miếng thịt bỏ vào cái dĩa phía trước mặt Prem.

"Dạ cám ơn chị Arn, em tự mình gắp là được rồi." Prem buồn rầu, chị ta gắp đồ ăn, cậu làm sao dám ăn, bên cạnh còn có người nào đó đang nhìn chằm chằm.

Rượu quá ba tuần, trưởng phòng Teuk đột nhiên đứng lên nói to, hơn nữa mở miệng lại bắt đầu buôn chuyện: "Các cậu biết không, quản lí Arn rất lãng mạn, buổi sáng vừa về công ty đã mang đến trước bàn Prem của chúng ta một túi quà thật to, làm cho tôi, lão già này cũng thật là ganh tỵ."

"Anh Teuk, anh hâm mộ gì, anh cũng mua quà tặng cho bà xã của anh đi, cũng lãng mạn đó thôi." Có người phụ họa.

"Vợ của anh Teuk nắm giữ quyền tài chính, không chừng đến tiền anh Teuk mua quà cũng phải xin của vợ đấy."

"Anh Tom, anh đừng nói giỡn......"

"......"

Trưởng phòng Teuk "vô tình" mang chuyện của cậu nói ra, vốn Prem đã khó khăn che giấu, thì trưởng phòng Teuk đáng ghét chuyện gì không nói lại nói chuyện này, làm bọn họ vui vẻ thì lại hại cậu chịu khổ.

Nghiêng mặt nhìn Boun đang nếm thử hồng rượu, vẻ mặt bí hiểm tươi cười, làm cho người ta đoán không ra. Giống như cảm ứng được ánh mắt của Prem, Boun đột nhiên quay đầu sang, cùng cậu mắt đối mắt. Sau đó, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mê người.
Qua vài lượt mời mọc, mấy trưởng phòng uống say bắt đầu rượu vào lời ra, cùng Boun boss bàn bạc từ thời cuộc chính sự, cho tới chuyện kinh tế rồi tiếp thêm nhiều chén nữa thì đề tài lại chuyển thành: trưởng phòng nào mua nhà, trưởng phòng nào mua xe, trưởng phòng nào quen bạn gái, thậm chí cuối cùng còn nói tới chuyện cười chăn gối. Đàn ông trong lúc ăn nhậu hay nói giỡn như vậy thật ra cũng không mất phong nhã lắm, nhưng vấn đề là trong phòng còn có một cô gái là Arn Yashita và cậu, một thanh niên mới nhú lớn ngồi nghe thì thật là mắc cỡ. Vừa rồi sau khi Boun boss cười sáng lạn, Prem đã có cảm giác đứng ngồi không yên, muốn tìm cớ thoát thân. Đến lúc thấy chủ đề của nhóm trưởng phòng càng ngày càng không đứng đắn thì cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Boun boss cậu còn không sợ, không lẽ lại sợ đắc tội với mấy trưởng phòng quèn hay sao? Thế là Prembuông đũa, lau miệng cười khanh khách đứng lên: "Dạ giám đốc, em còn tài liệu ở  công ty buổi chiều phải sửa sang lại cho xong, không thể tiếp đãi được nữa rồi."
Boun kỳ thật cũng không thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa cũng đã chán ngấy mấy người ở đây, nãy giờ anh căn bản không hề động đũa. Nghe được Prem muốn rời đi trước thì cũng bỏ cái chén trên tay xuống, ung dung nhìn cậu, khóe miệng không lộ rõ ý cười.

Quản lí Arn còn đang mải bận rộn gắp cơm chia thức ăn cho Prem, nhìn thấy cậu muốn rời đi thì cũng đứng lên, nhiệt tình nói: "Prem à, hình như tôi đã uống hơi nhiều, tôi say quá, cậu đưa tôi về được không?."

Nhóm trưởng phòng không nghĩ Prem lại dám rời đi trước, ngây ngốc nhìn về bên này, yên lặng xem diễn biến tình hình.

Prem vội vàng tìm lý do từ chối: "Thật ngại quá chị Arn, hay em gọi taxi cho chị sẽ an toàn hơn."

Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai Arn lại thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy Arn quản lí hai mắt tỏa sáng, sau đó cụp mí giả vờ siu vẹo: "Vậy cậu có thể dìu tôi ra taxi được không? Ah.. tôi chóng mặt quá."

"Việc này......" Prem khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm ngoắc ngón tay với Boun bên kia, ý bảo anh nhanh nghĩ kế giải vây giúp cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro